Nhiệu Lực Quần nói bạn bè sắp đến rồi nên thúc giục Chẩm Khê đi nhanh. Cậu ta còn khách sáo mời cả Huy Dương và Kim Dự n.
Kim Dự n còn chưa nói gì, nhưng Huy Dương đã đồng ý. Anh kéo Chẩm Khê đến cửa hàng quà tặng thủ công cạnh đấy, nói là muốn mua quà cho Nhiêu Lực Quần.
“Em không tặng cậu ta cái gì à?” Huy Dương hỏi.
“Em không tặng, đâu phải do em tự nguyện tới. Nếu không phải do cậu ta kéo em tới đây thì giờ này em đang ở nhà ăn dưa hấu ướp lạnh, xem phim Bay lên đi! Thiếu nữ rồi.” (Fly! Teenage girl)
“Bay lên đi! Thiếu nữ? Đấy là cái gì vậy?”
“Chương trình tuyển chọn tài năng hot nhất hiện nay đấy, vừa máu chó vừa lắm gái đẹp. Anh lạc hậu quá đấy, ngay cả cái này cũng chưa từng xem à.”
Huy Dương gật đầu qua quýt, tiện tay vớ lấy một cái mô hình ô tô rồi đem đi trả tiền. Anh đưa đồ cho Nhiêu Lực Quần và nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
“Cám ơn.” Cậu ta trả lời Huy Dương mà ánh mắt lại nhìn vào Chẩm Khê.
Chẩm Khê nhìn trái nhìn phải tránh ánh mắt của cậu ta. “Tôi không có quà cho cậu đâu.”
“Tôi biết thừa rồi. Cậu vô lương tâm cũng có phải ngày một ngày hai đâu.”
Huy Dương khịt mũi, cười. “Chắc là gấp quá nên không chuẩn bị được quà đấy. Cậu nên nói sớm với em ấy mới phải. Cậu xem hôm sinh nhật của Lư Ý và của tôi, em ấy đều tặng quà đàng hoàng.”
Cái tên này?
Chẩm Khê lườm Huy Dương, thầm nghĩ sao hôm nay anh ta nói chuyện đáng ăn đòn thế nhỉ.
Nhiêu Lực Quần hoàn toàn sụp đổ, nếu không phải Huy Dương chắn ở giữa thì cậu ta đã hét lên với Chẩm Khê rồi. Mà trên thực tế thì đúng là cậu ta hét lên thật.
“Cậu tặng họ cái gì?”
“Một bộ Lego, hình công viên trò chơi, còn có cả đu quay nữa. Mỗi tối thứ đấy quá to, thích thì tôi mang đến trường cho cậu xem.”
Chẩm Khê nhéo eo của Huy Dương, ra hiệu cho anh ngậm miệng lại. Bởi vì không chỉ có Nhiêu Lực Quần, ngay đến cả Kim Dự n cũng nhăn mặt rồi...
“Chẩm Khế, cậu được lắm!”
Chẩm Khê tưởng rằng cậu ta nói xong câu đó sẽ tức giận bỏ đi, thế thì cô sẽ về nhà xem chương trình tuyển chọn tài năng máu chó kia của mình ngay. Nhưng Nhiều Lực Quần lại níu lấy tay áo của cô, lôi cổ từ phía sau Huy Dương ra.
“Chẩm Khê!” Nhiêu Lực Quần gọi tên cô đầy hờn giận, Huy Dương nghe mà bên mép hơi nhếch lên.
“Không phải cậu nói tất cả mọi người đều đến rồi à, thế cậu có đi hay không? Không đi tối về nhà đây.”
“Đi!”
“Huy Dương, hôm sinh nhật anh, em tặng anh cái gì?” Kim Dự Ấn đột nhiên hỏi.
“Làm sao mà tôi biết được? Sinh nhật tôi, cô cũng tới à. Chắc là tặng khăn quàng cổ hả.”
Chẩm Khế xoay người, nói với giọng điệu bất lực: “Khăn quàng cổ là quà của chị Tiến Dũng tặng.”
Đến KTV, trong phòng đã có khá nhiều người. Chẩm Khê nhìn quanh thấy có cả Lư Ý và Hà Viện. Cảm ơn trời đất, cuối cùng cô cũng có người để cùng nói chuyện rồi.
“Đến rồi đấy à.” Ngô Kính nhìn thấy cô thì cười đầy vẻ thâm ý.
Chẩm Khê thật sự rất muốn hỏi trong đầu cậu ta đang suy nghĩ cái gì. Vì sao mỗi lần trông thấy cô và Nhiêu Lực Quần đứng cạnh nhau, cậu ta đều cười kỳ quái như vậy, cứ như là đã nắm được bí mật gì đó không bằng.
“Tớ còn tưởng cậu sẽ không tới đấy.” Hà Viện nói.
“Tớ đâu có muốn đến, tớ còn đang ở dưới quê hưởng thụ đấy.”
“Cậu có thể từ chối mà.”
“Cậu cho rằng tớ chưa à? Vừa ngủ trưa dậy, tớ đã thấy Nhiều Lực Quần đứng ở trước cửa nhà. Cậu ta chẳng nói chẳng rằng kéo tớ lên xe. Giữa trưa vừa nắng vừa mệt, làm tớ suýt bị cảm nắng.”
“Ai ui!” Chẩm Khê hít vào một hơi, quay sang nhìn Lư Ý, dùng ánh mắt hỏi cô nàng vì sao lại nhéo cô.
Sắc mặt Lư Ý rất quái dị, cô nàng lắc đầu, ý bảo cô đừng nói tiếp nữa.
Chẩm Khê vội vàng quay sang nhìn Hà Viện, phát hiện cô bạn đang ủ rũ cúi đầu, trên gương mặt không hề có nụ cười.
Chết, cô quên mất Hà Viện không chỉ là bạn của cô mà còn là người hâm mộ Nhiều Lực Quần nhiệt tình nữa. Mấy lời cô vừa nói chắc sẽ làm cô bé tưởng rằng cô đang khoe khoang mất.
Chẩm Khẽ thở dài, hoàn toàn không biết nên làm thế nào bây giờ.
Trong bầu không khí sôi động ở KTV, ba người bạn cố lại im lặng như ba khối băng, may mà Huy Dương kịp thời đến giải vậy.
Ông anh này vừa vào cửa đã như thu hết mọi ánh hào quang trong phòng, làm ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người anh mà không dám nói lời nào.
“Ăn bánh ga tô đi!”
Không ai thắc mắc vì sao việc đầu tiên khi dự tiệc sinh nhật lại là ăn bánh ga tô. Dù gì Huy công tử cũng nói thế rồi, tất cả mọi người đều tự động châm nến, hát bài hát chúc mừng và cắt bánh ga tô.
Đây cũng là điều Chẩm Khê mong mỏi, ăn bánh ga tô xong là cô có thể về nhà.
Thừa dịp Nhiêu Lực Quần đang mở quà, không rảnh bận tâm đến những thứ khác, Chẩm Khê lặng lẽ đi tới bên cửa, định chuồn về.
“Chẩm Khê, tới đây chơi đi!” Có người hố lên.
Dưới ánh đèn sáng choang trong phòng KTV, Chẩm Khê lập tức bắt gặp ánh mắt sáng quắc của Nhiêu Lực Quần bắn thẳng về phía cô.
Nhiều Lực Quần không mở quà nữa, cậu ta chạy tới nắm chặt lấy tay cô, uy hiếp: “Cậu không đưa quà, cũng không chơi trò chơi, thì ra cậu trả ơn tôi cho có thôi à.”
Chẩm Khê bị kẹp ở giữa Nhiều Lực Quần và Lư Ý, cô nhìn chai bia được đặt ở giữa cái bàn trống.
Trò chơi nói thật hay mạo hiểm.
Lại là cái trò này! Sao cái trò chơi nhàm chán này có thể thịnh hành lâu như vậy được?
Vì cái gì mà mọi người lại hào hứng với việc moi móc bí mật và chơi khăm người khác đến vậy?
“Huy Dương, chúng ta đi thôi.” Kim Dự n đề nghị.
Rất tốt, vẫn còn có một người tỉnh táo đấy.
“Chẳng phải là định chơi trò gì sao?”
“Anh lớp 10 rồi còn hóng hớt mấy đứa lớp 7 bọn em làm gì?” Chẩm Khê hỏi.
“Vậy chơi đi.” Kim Dự Ấn đột nhiên thay đổi ý kiến, chị ta kéo Huy Dương ngồi xuống.
Cái chai được quay vòng, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên cái chai đó, tốc độ của nó dần dần chậm lại, sau đó dừng hẳn.
“Hà Viện!”
Người xui xẻo đầu tiên là Hà Viện.
“Nói thật hay mạo hiểm?”
“Nói thật.”
Có cậu bạn nghịch ngợm hỏi: “Cậu muốn ai hỏi cậu.”
“Lớp trưởng.”
Nhiều tiếng “Ma” vang lên, không khí nóng dần lên. Dù mắt Chẩm Khê hơi kém nhưng vẫn có thể thấy được khuôn mặt đỏ bừng của Hà Viện.
Đúng kiểu thanh xuân vườn trường nhé!
“Hỏi gì bây giờ?” Trống Nhiều Lực Quần có vẻ bối rối.
“Hà Viện tỏ tình với Nhiêu Lực Quần chưa?” Chẩm Khê hỏi nhỏ Lư Ý.
“Vẫn chưa.” Lư Ý nói thầm vào tai cô, “Chưa có cơ hội, cậu ấy nói với tớ là nếu hôm nay có cơ hội thì...”
“Cậu...” Nhiều Lực Quần suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi một vấn đề vô cùng nhàm chán, “Trưa nay cậu ăn cái gì?”
Một loạt những tiếng dè bỉu vang lên, mọi người quyết định hủy bỏ quyền đặt câu hỏi của Nhiêu Lực Quần, đổi sang cho một cậu bạn khác: “Ở đây có người mà cậu thích không?”
“Có!” Trả lời rất dứt khoát.
Lại một loạt tiếng “Ma” vang lên khiến lỗ tại Cẩm Khê nhức nhối.
Chai bia tiếp tục quay vòng, mấy người xui xẻo tiếp theo đều lựa chọn nói thật, mà những câu hỏi đều là những vấn đề cũ rích, xoay quanh chuyện nam nữ tuổi dậy thì.
Vừa nhàm vừa chán, thà về nhà xem ti vi còn hơn.
Lần này miệng chai cuối cùng chỉ vào vị trí chính giữa Chẩm Khê và Lư Ý.
“Ai trong hai người các cậu nhận?” Có người hỏi.
“Tớ.” Chẩm Khê giơ tay, “Người đặt câu hỏi sẽ là Lư Ý.”
“Vì sao? Ai mà chẳng biết hai người bọn cậu là bạn thân.”
“Không thì để cậu hỏi đi? Bạn Ngô Kính.”
Ngô Kính lại nở nụ cười kỳ quái khiến Chẩm Khê phải nghi ngờ, cậu ta hỏi: “Cậu có thích bạn nam nào không?”
“Không có, tiếp theo!”
Chẩm Khế định quay cái chai tiếp thì bị Nhiêu Lực Quần chặn lại: “Phải nói thật, không thể nói dối.”
“Sao tôi phải nói dối? Cứ nhất thiết phải nói ra một cái tên mới được phải không? Thế thì...” Chẩm Khê nhìn cậu ta, “Lãnh tụ tinh thần của giai cấp vô sản, Marx-Lenin, tôi ngưỡng mộ ông ấy nhất, thế đã được chưa?”
Không biết ai phụt cười thành tiếng, Nhiêu Lực Quần đành rút tay về.
Nhưng Lư Ý lại dùng sắc mặt quái lạ kéo tay áo của cô, sau đó thỏ thẻ nói: “Đan Đan... tớ có một câu hỏi.”
Chẩm Khế khó hiểu khi nhìn dáng vẻ vừa khó xử vừa lúng túng của cô nàng.
“Cậu không thích bạn trai, thế có phải là thích bạn gái không?”
Tiếng nói của cô nàng rất nhỏ, nhưng vẫn khiến Huy Dương ngồi bên cạnh phải phun ngụm bia trong miệng ra.
Chẩm Khế lườm anh đây ghê tởm, sau đó quay mặt sang chỗ khác, hỏi: “A Ninh, dạo gần đây cậu lại đọc thể loại tiểu thuyết kỳ quái nào nữa hả?”
“Đâu có.” Lư Ý sốt sắng phủ nhận, cô nàng bắt đầu bắn như súng liên thanh.
“Thái độ của cậu với bạn nam và bạn nữ rất khác nhau luôn ấy. Nhất là với những cô bé xinh đẹp dễ thương, thái độ của cậu đều tốt hơn nhiều. Ngay đến cả người đẹp trai như lớp trưởng mà cậu cũng cảm thấy ngứa mắt. Tớ xem trên sách thấy nói có con gái chỉ thích con gái thôi. Nếu cậu thật sự thích con gái thì...”
Lư Ý làm như phải đưa ra một quyết định rất lớn lao, gương mặt cô nàng trở nên đầy nghĩa khí, dù có phải xông pha qua bão đạn cũng không từ nan. “Cậu đừng sợ, tớ nhất định sẽ ủng hộ cậu.”
Kim Dự Ấn che miệng cười sặc sụa đến không thở nổi, sắc mặt Huy Dương thì cổ quái, “Chẩm Tiểu Khê, không phải em...”
“Đừng nghe cậu ấy nói linh tinh.” Chẩm Khê lườm anh ta rồi bóp mặt của Lư Ý, “Đúng là tớ thích chơi với con gái. Đám con trai vừa lôi thối lại còn ở bẩn, đã thế lại còn không thích tắm rửa. Cả ngày chạy phơi nắng, đen như cục than. Đến cuối ngày, cả lớp học đều là mùi mồ hôi của bọn họ. Đầu có giống các bạn gái, luôn luôn ăn mặc xinh đẹp, gọn gàng, đến gần còn có thể ngửi thấy mùi thơm toát ra từ họ.”
“Cậu nói như vậy cũng không sai.” Lư Ý đồng tình với Chẩm Khê.
“Đâu phải tất cả nam sinh đều như thế. Anh có lôi thôi đâu, anh rất sạch sẽ là đằng khác, ngày nào tắm rửa cũng đều xịt nước hoa đấy.”
Anh còn không lôi thôi, thích sạch sẽ? Anh thử ngó đám giấy gói kẹo trên sân thượng đi. Lại còn xịt nước hoa? Ý anh nói là cái mùi nước hoa giống mùi mấy lão hòa thượng kia ấy hả...
Lời châm biếm lên đến miệng Chẩm Khê, nhìn thấy ánh mắt của Kim Dự n, cố sửa lại miệng.
“Vâng, chắc mẹ anh tự hào về anh lắm!”
“Mọi người đang nói cái gì đấy?”
Có lẽ do bầu không khí ở bên này quá thân thiện, khiến tất cả mọi người đều phải nhìn về phía bên này.
“Muộn rồi, giải tán đi.” Chẩm Khê đề nghị.
“Quay nốt lần cuối cùng đi.” Nhiêu Lực Quần cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt của cậu ta.
Cái chai lại quay vòng, cuối cùng rơi vào nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay.
“Mạo hiểm!” Không chờ người khác hỏi, Nhiêu Lực Quần đã nói luôn.
“Ở được, thế cậu hồn người đứng đầu khối của chúng ta một cái đi.”