Chẩm Khê nhếch miệng lên, sau đó bật cười thành tiếng.
“Có chừng mực thôi.” Huy Dương cũng không ngồi đần mặt ra đó mà xem trò vui. Anh ngả lưng ra sau, mắt nhìn chằm chằm vào Nhiêu Lực Quần.
“Chẩm Khế, đây là quy tắc của trò chơi, tất cả mọi người phải tuân thủ theo quy tắc. Hơn nữa chỉ là hôn một cái thôi mà, Nhiêu Lực Quần của chúng ta đẹp trai như thế, cậu có mất cái gì đâu.”
Người xung quanh bắt đầu ồn ào, Nhiệu Lực Quần “phủi áo”, đứng lên.
Chẩm Khế ngẩng đầu nhìn cậu ta, hỏi: “Cậu muốn làm cái gì?”
“Tuân thủ quy tắc của trò chơi.”
“Cậu có thể từ chối mà.”
Trừng phạt chỉ là uống bia thôi mà.
“Tôi không thích bị trừng phạt.” Nhiều Lực Quần nói rất hùng hồn.
“Chẩm Khê! Đi.” Huy Dương cũng đứng lên, anh kéo cánh tay của Chẩm Khế.
Chẩm Khê cũng kéo Lư Ý đứng dậy.
“Chẩm Khê, hôm nay cậu mà đi, chúng ta tuyệt giao.”
“Cậu uy hiếp con bé à?” Huy Dương nhìn Nhiêu Lực Quần bằng ánh mắt lạnh tanh.
“Chỉ là một trò chơi thôi mà.” Kim Dự Án khuyên nhủ.
“Thế thì tuyệt giao luôn đi, hy vọng lần này cậu nói được làm được.”
Chẩm Khê kéo Lư ra cửa.
“Chẩm Khê, cậu tráo trở thật đấy. Lúc nhờ vả người ta thì nói ba hoa chích chòe đủ kiểu, quay người cái là coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Bước chân Chẩm Khê dừng lại, cô quay đầu, yên lặng nhìn Nhiêu Lực Quần.
“Đừng để ý đến cậu ta.” Huy Dương hất đầu quay đi.
“Nhiêu Lực Quần.” Chẩm Khê nói một cách chậm rãi, “Tôi đúng là chưa từng nhìn lầm cậu. Cậu, từ trước đến nay, vẫn luôn ghê tởm như vậy.”
Chẩm Khê đi về phía Nhiêu Lực Quần, đứng thẳng trước mặt cậu ta.
“Cậu...”
Chẩm Khê kiễng chân, kéo cổ cậu ta xuống, hôn nhanh lên má cậu ta một cái. Gần như là phản xạ có điều kiện, Nhiều Lực Quần ôm lấy eo cô. Hiện giờ trên gương mặt cậu ta có đủ sắc thái: sốc, bất ngờ, không dám tin, tất cả đan xen lẫn nhau.
Một giây sau, Chẩm Khê bị Huy Dương kéo giật ra đằng sau khiến cô lảo đảo suýt ngã.
“Lớp trưởng, chuyện lần trước rất cảm ơn cậu. Hy vọng mọi người đều là những người nói được làm được, cả đời đừng qua lại với nhau nữa. Anh...”
Chẩm Khê đẩy bàn tay của Huy Dương đang lau mỗi mình ra. Cô có cảm giác môi mình sắp bị lột cả một lớp da rôi.
Huy Dương dắt tay cô đi thẳng ra ngoài. Chẩm Khê quay đầu nhìn lại thấy Nhiêu Lực Quần vẫn còn đang sững sờ tại chỗ.
Xong, cuối cùng cũng giải quyết được một phiền toái lớn.
“Khăn ướt của cô đâu?” Huy Dương vừa dắt tay Cẩm Khê, vừa chia tay ra đòi đồ của Kim Dự n.
Nhận được chiếc khăn ướt, Huy Dương lập tức lau mạnh lên miệng của Chẩm Khê, anh dùng sức cứ như thể muốn nhét luôn cả cái khăn vào trong miệng cô vậy.
“Em có ngại bẩn không hả?”
“Ngại chứ.”
“Vậy em còn hôn thằng đó làm gì!”
Huy Dương ném cái khăn xuống dưới đất, còn đạp lên mấy cái, tức giận thở hổn hển.
“Coi như bị chó cắn đi.” Chẩm Khê lí nhí.
“Thế mà là bị chó cắn à? Em làm thế thì có khác nào tự mình nổi điên đi cắn chó.”
Huy Dương thò tay vào túi lấy lon bia ra, anh đưa tới miệng Chẩm Khê. “Uống một ngụm đi.”
Anh lặp lại: “Uống một ngụm.”
Chẩm Khê ngửa đầu uống một hớp, Huy Dương vỗ nhẹ sau gáy cô. “Súc miệng, rồi nhổ ra.”
“Nồng độ bia này quá thấp, anh phải đi mua lọ cồn y tế cho em súc miệng.” Chẩm Khê phun ngụm bia ra, cô thở hổn hển: “Anh muốn đầu độc chết em à?”
“Em sợ cái gì? Nếu hôm nay mà Nhiêu Lực Quần dám đụng đến em, anh đánh nó tàn phế ngay.”
“Đánh cậu ta? Anh tưởng mình là du côn à?”
Cha nội này không bình thường rồi.
Chẩm Khê gọi chiếc taxi, Huy Dương chen vào theo.
“Anh làm cái gì vậy? Em muốn đưa Lư Ý về nhà!”
Huy Dương mở cửa sổ xe, nhìn Kim Dự n và Lư Ý đang đứng bên ngoài. “Hai đứa đứng đây chờ một lát, anh sẽ gọi tài xế tới đón hai người.”
Chẩm Khê khoanh tay trước ngực, tức giận không nói lời nào.
Huy Dương cũng khoanh tay, tức giận không nói lời nào.
Không khí im lặng đến nỗi nghe rõ được cả tiếng rao của những hàng quán ven đường.
“Tại sao em lại hôn thằng đó?”
“Chẳng phải cậu ta bảo em nói một đằng làm một nẻo sao? Mà đúng là em đang nợ cậu ta thật, lần này coi như trả xong. Về sau em tuyệt giao với cậu ta, cả đời cũng không nói chuyện với nhau nữa. Dù gì em nhìn cậu ta cũng thấy buồn nôn lắm.”
“Em nợ nó cái gì?”
Chẩm Khê nói qua về chuyện tối hôm giao thừa.
“Vậy em không biết gọi điện thoại cho anh à?”
“Tại sao em phải gọi điện thoại cho anh?”
Huy Dương quay sang nhìn cô, tóc anh bị gió thổi bay lòa xòa trước mắt. Tóc anh rủ xuống, mắt cũng rũ xuống, cả khóe miệng, bả vai cùng kéo xuống.
“Không phải chúng ta là bạn tốt à?” Câu này anh nói rất nhỏ, còn nói bằng âm mũi.
Chẩm Khê quay đầu sang chỗ khác, đồng thời bóp mạnh tay mình.
“Biết rồi, lần sau mà gặp phải chuyện như vậy, em nhất định sẽ nói cho anh biết.”
“Em nói dối!” Huy Dương vẫn dùng âm mũi để nói chuyện, “Lần sau nếu còn gặp phải chuyện như thế thì chắc chắn em vẫn ôm đồm một mình, em vẫn không coi anh là bạn của em. Chuyện gì em cũng nói cho Lư Ý biết, nhưng chưa bao giờ nói với anh.”
“Sao anh lại đi so với Lư Ý? Lư Ý là một cô bé, còn anh là một thanh niên trai tráng mà.”
“Chẳng trách Lư Ý lại nói thái độ của em với con trai và con gái không giống nhau, em có thành kiến về giới tính. Rõ ràng em đối xử với Kim Dự n còn tốt hơn anh nhiều.”
“Đúng thế, chị Kim Dự Án xinh đẹp biết bao nhiêu.”
“Thế anh không đẹp trai à?” Chẩm Khe thoáng rùng mình, giống như nghe thấy tiếng móng tay quẹt khẽ qua tấm bảng đen.
“Huy Dương, anh là một thanh niên cao to hơn mét tám đấy, sao lại làm nũng như vậy chứ?”
“Không phải em thích kiểu này à?”
“Em thích kiểu này bao giờ?”
“Anh thấy Lư Ý toàn nói chuyện kiểu đó với em, còn túm lấy tay áo của em mà lắc lắc nữa.” Nói rồi, cậu chàng định tóm lấy tay áo của Chẩm Khê.
Chẩm Khê đẩy tay của anh ta ra, hoảng hốt lùi về phía sau, cô kêu lên: “Sao anh cứ muốn so bì với Lư Ý vậy?”
“Ai bảo em cứ làm như thể trên thế giới này, em chỉ thích có mỗi mình em ấy thôi vậy.”
Chẩm Khế không phản bác được, Lư Ý đúng là trường hợp ngoại lệ. Cô bé như một người bạn tốt có tâm linh tương thông với Chẩm Khê, đồng thời cổ cũng ký thác tất cả những tình cảm dành cho đứa con gái chưa từng ra đời của mình ở kiếp trước lên người cô bé.
Xe đến cửa khu chung cư, Chẩm Khê xuống xe, Huy Dương xuống theo.
“Anh về đi.”
“Anh nhìn em vào nhà rồi mới đi.”
“Tuyệt đối đừng, nhỡ bị mẹ kế của em và Chẩm Hàm nhìn thấy thì lại nghĩ này nghĩ nọ đấy.”
“Cứ để cho bọn họ hiểu lầm, tưởng anh là bạn trai của em càng tốt...”
“Được rồi được rồi!” Chẩm Khê ngắt lời rồi đẩy anh đi, “Em chỉ muốn dựa vào đầu óc chứ không muốn dựa vào đàn ông, xin ngài thương xót cho.”
“Chẩm Tiểu Khê!” Huy Dương giữ chặt Chẩm Khê.
“Em nhớ phải tuyệt giao với Nhiêu Lực Quần đấy.”
“Tất nhiên rồi.”
“Em phải nhớ lời hôm nay em nói là chưa thích người nào đấy.”
“Vốn không có mà.”
“Haizz!” Huy Dương thở dài, tỏ vẻ đáng thương nhìn cô, “Học hành thì giỏi mà những chuyện khác lại chậm tiêu thế. Nhưng như thế cũng tốt, nếu có thằng nhóc nào dám đến tỏ tình với em thì cứ nói cho anh biết, anh đánh gãy chân nó!”
“Ha ha! Ngài yên tâm, sẽ không có đâu ạ, làm gì có đứa con trai nào mắt mù như thế. Tuy em ưu tú thật đấy, nhưng so với con trai thì không phải em càng được các bạn nữ thích hơn à?”
“Cũng đúng. Nhưng nếu có đứa con gái nào...”
“Cái ông này có bị bệnh không đấy!” Chẩm Khê không nhịn được đạp anh một cước, “Sao anh phiền vậy? Cút nhanh lên!”
Vất vả lắm mới tiễn được Huy Dương về. Tối hôm nay tên này uống có ít bia mà tính tình đã không được bình thường rồi.
Chẩm Khê vừa quay người lại, đi được mấy bước thì thấy Lâm Tụ đang đứng dưới bóng cây gần đấy. Dáng đứng anh ta thẳng tắp chẳng khác gì cái cây bên cạnh, nên hoàn toàn bị cái cây che lấp, nếu không đến gần thì không thể nào nhìn thấy được. Mà từ chỗ anh ta thì có thể nhìn thấy rõ chỗ mà cô với Huy Dương vừa đứng.
Chẩm Khê đi đến gần anh ta, một cơn gió thổi qua, cô ngửi thấy mùi khói phảng phất trước mũi mình.
“Anh hút thuốc à?”
Chắc giọng điệu của cô thể hiện sự kinh ngạc quá rõ nên người kia liếc cô rồi nói: “Không được à?”
Không phải! Con trai ở tuổi này hút thuốc cũng không có gì lạ, nhưng Lâm Tụ thì...
Chẩm Khê nhìn anh ta một lượt từ đầu đến chân, vẫn kiểu ăn mặc cứng nhắc và già dặn. Áo sơ mi trắng cắm thùng trong quần đen, mỗi một nếp gấp trên áo đều rất có quy tắc. Tóc không dài không ngắn, trong cả người sạch sẽ, gọn gàng vượt quá mức bình thường. Dáng vẻ anh đứng hút thuốc ở nơi đó chẳng khác gì một người đã trưởng thành. Nhưng chỉ cần anh cười lên một cái là hình tượng trưởng thành kia sụp đổ ngay, dù sao thì vẫn chỉ là một thiếu niên.
“So với yêu sớm thì hút thuốc vẫn còn đỡ hơn đúng không?”
“Không phải, chỉ là bạn tốt thôi.”
“À.” Một từ cảm thán đơn giản không có bất kỳ ý nghĩa nào cả. Chẩm Khê bối rối, cô cũng muốn giải thích nhưng không biết tại sao mình lại phải giải thích.
“Anh có về không?”
“Chờ một lúc nữa đã.”
Chẩm Khê đoán chắc anh ta sợ người lớn trong nhà sẽ ngửi thấy mùi khói trên người mình.
“Lâm Chinh cũng hút thuốc, người trong nhà đã quen với cái mùi này rồi.”
Vì thế mà anh không cần thiết phải tránh đi đầu.
“Nhưng anh không thích.”
Chẩm Khế lại không biết phải nói gì. Không thể hiểu nổi luôn.
Đã không thích lại còn hút thuốc, đúng là có bệnh.
Chẩm Khê về đến nhà, Chẩm Hàm vừa nghe thấy tiếng của cô đã quay đầu ra nhìn: “Chị? Sao chị lại về đây?”
“Hôm nay sinh nhật Nhiều Lực Quân.”
Chẩm Hàm cắn mối: “Chị có lòng thật.”
“Có hay không có thì đây cũng là lần cuối cùng, sau này chị với cậu ta tuyệt giao, không nói chuyện với nhau nữa.”
“Tuyệt giao?”
Chẩm Khê ngẩng đầu nhìn nó. “Hình như em rất vui vẻ khi thấy chị tuyệt giao với Nhiêu Lực Quần nhỉ?”
“Không... không có.”
Nói một đồng nghĩ một nẻo, không có mới lạ.
Hù.
Sáng hôm sau, vừa thức dậy cô đã nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Trong cái nhà này chỉ có một người biết gõ cửa.
Chẩm Khế không nghĩ ngợi nhiều, cô ra mở cửa, nhưng người cô nhìn thấy lại là Nhiêu Lực Quần.
“Chẩm...!”
Cô sập mạnh cánh cửa, bỏ Nhiêu Lực Quần cùng tiếng gọi của cậu ta ở bên ngoài.
“Chẩm Khê!” Nhiêu Lực Quần lại gõ cửa, “Cậu ra đây, chúng ta phải nói chuyện.”
“Anh Lực Quần à, chị nói hai người đã tuyệt giao rồi.” Chẩm Hàm thò đầu ra.
“Cậu ấy nói thế với em?”
“Vâng ạ. Chị còn nói sau này không cho anh bước vào nhà chúng em nữa.”
Chẩm Khê đi đến gần anh ta, một cơn gió thổi qua, cô ngửi thấy mùi khói phảng phất trước mũi mình.
“Anh hút thuốc à?”
Chắc giọng điệu của cô thể hiện sự kinh ngạc quá rõ nên người kia liếc cô rồi nói: “Không được à?”
Không phải! Con trai ở tuổi này hút thuốc cũng không có gì lạ, nhưng Lâm Tụ thì...
Chẩm Khê nhìn anh ta một lượt từ đầu đến chân, vẫn kiểu ăn mặc cứng nhắc và già dặn. Áo sơ mi trắng cắm thùng trong quần đen, mỗi một nếp gấp trên áo đều rất có quy tắc. Tóc không dài không ngắn, trong cả người sạch sẽ, gọn gàng vượt quá mức bình thường. Dáng vẻ anh đứng hút thuốc ở nơi đó chẳng khác gì một người đã trưởng thành. Nhưng chỉ cần anh cười lên một cái là hình tượng trưởng thành kia sụp đổ ngay, dù sao thì vẫn chỉ là một thiếu niên.
“So với yêu sớm thì hút thuốc vẫn còn đỡ hơn đúng không?”
“Không phải, chỉ là bạn tốt thôi.”
“À.” Một từ cảm thán đơn giản không có bất kỳ ý nghĩa nào cả. Chẩm Khê bối rối, cô cũng muốn giải thích nhưng không biết tại sao mình lại phải giải thích.
“Anh có về không?”
“Chờ một lúc nữa đã.”
Chẩm Khê đoán chắc anh ta sợ người lớn trong nhà sẽ ngửi thấy mùi khói trên người mình.
“Lâm Chinh cũng hút thuốc, người trong nhà đã quen với cái mùi này rồi.”
Vì thế mà anh không cần thiết phải tránh đi đầu.
“Nhưng anh không thích.”
Chẩm Khế lại không biết phải nói gì. Không thể hiểu nổi luôn.
Đã không thích lại còn hút thuốc, đúng là có bệnh.
Chẩm Khê về đến nhà, Chẩm Hàm vừa nghe thấy tiếng của cô đã quay đầu ra nhìn: “Chị? Sao chị lại về đây?”
“Hôm nay sinh nhật Nhiều Lực Quân.”
Chẩm Hàm cắn mối: “Chị có lòng thật.”
“Có hay không có thì đây cũng là lần cuối cùng, sau này chị với cậu ta tuyệt giao, không nói chuyện với nhau nữa.”
“Tuyệt giao?”
Chẩm Khê ngẩng đầu nhìn nó. “Hình như em rất vui vẻ khi thấy chị tuyệt giao với Nhiêu Lực Quần nhỉ?”
“Không... không có.”
Nói một đồng nghĩ một nẻo, không có mới lạ.
Hù.
Sáng hôm sau, vừa thức dậy cô đã nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Trong cái nhà này chỉ có một người biết gõ cửa.
Chẩm Khế không nghĩ ngợi nhiều, cô ra mở cửa, nhưng người cô nhìn thấy lại là Nhiêu Lực Quần.
“Chẩm...!”
Cô sập mạnh cánh cửa, bỏ Nhiêu Lực Quần cùng tiếng gọi của cậu ta ở bên ngoài.
“Chẩm Khê!” Nhiêu Lực Quần lại gõ cửa, “Cậu ra đây, chúng ta phải nói chuyện.”
“Anh Lực Quần à, chị nói hai người đã tuyệt giao rồi.” Chẩm Hàm thò đầu ra.
“Cậu ấy nói thế với em?”
“Vâng ạ. Chị còn nói sau này không cho anh bước vào nhà chúng em nữa.”
Cửa phòng cô bị đẩy ra, đập mạnh vào tường vang lên một tiếng chát chúa, Chẩm Toàn đứng ở trước cửa, hét lên với cô: “Mày đi ra ngoài! Làm gì có chuyện khách đến nhà chơi mà còn trốn không ra.”