Những người trong phòng bị tiếng mở cửa làm cho giật mình. Quay đầu lại thì thấy có hai cậu nhóc đang đứng ở cửa. Mặc dù hai người này không thấp, cũng không nhỏ con, nhưng trong mắt những người ở đây thì hai người không khác gì hai thằng nhãi ranh vắt mũi chưa sạch.
Đám con trai bị chất cồn làm cho lý trí tê dại, bọn họ không hề bị hai người vừa tới hù dọa, ngược lại càng làm cho cảm xúc của bọn họ trở nên tiêu cực hơn.
Nhiêu Lực Quần hét lên vài tiếng, nhưng căn bản không có ai nghe lời cậu ta. Cậu ta và Ngô Kính chỉ có thể gia nhập vào cuộc chiến hỗn loạn này, sau đó vô duyên vô cớ bị người ta đè xuống đất đánh cho một trận.
Chẩm Khế kéo Lâm Tụ lui về trong góc, cố vốn cũng không hy vọng gì nhiều vào Nhiêu Lực Quần. Đơn giản chỉ là cô muốn gọi cậu ta đến chịu đòn mà thôi. Có hai người bọn họ che ở trước mặt, chẳng phải Lâm Tụ sẽ ít bị đánh hơn sao? Dù sao Nhiêu Lực Quần bị đánh nặng hay nhẹ thì cô cũng không đau lòng.
Cô không đau lòng, nhưng có người lại đau lòng rồi.
Chẩm Hàm run rẩy hét lên, khiến tất cả mọi người dùng tay.
Xem ra địa vị của bạch mã hoàng tử vẫn rất vững chắc, cũng không phải một con cóc dát vàng có thể thay thế được.
“Anh Lực Quần, anh đến đây làm gì?” Chẩm Hàm dìu Nhiêu Lực Quần ngồi lên ghế sô pha, cẩn thận phải những dấu chân trên người cậu ta đi.
“Chị em nói có người muốn đánh cô ấy, là em sao?” Nhiều Lực Quần hỏi.
“Không phải? Chẩm Hàm sợ hãi, lắp bắp giải thích, “Là chị ấy nói lung tung đắc tội bọn họ, em đã khuyên rồi nhưng chị ấy không nghe”
“Chẩm Hàm, cậu ta là ai?” Người bạn trai vẫn bàng quan kia rốt cuộc mở miệng, khiến cho Chẩm Khê đang ngồi trong góc cắn hạt dưa xem trò vui suýt chút nữa vỗ tay khen hay.
Chẩm Hàm có vẻ hơi khó xử, giống như không biết giới thiệu hai người này với nhau như thế nào.
“Đi thôi.” Lâm Tụ thấy bầu không khí kích động đã dần giảm bớt, mà ánh mắt của những người khác cũng không tập trung trên người bọn họ nữa, cho nên mới vội vàng nhắc nhở Chẩm Khê rời khỏi đây.
“Không đi” Chẩm Khể núp ở phía sau cậu ta, nhìn ra phía ngoài và nói, “Một lúc nữa sẽ có trò hay để xem đấy.”
Cuối cùng Chẩm Hàm vẫn nói ra, A Huyền là bạn trai nó, còn Nhiêu Lực Quần là bạn cùng lớp của chị nó.
Chẩm Khê không nhìn thấy vẻ mặt của Chẩm Hàm khi nói ra chuyện này, chỉ có thể âm thầm suy đoán, giới thiệu bạn trai xấu xí của mình cho bạch mã hoàng tử trong lòng, không biết nó phải lấy ra bao nhiêu dũng khí nhỉ.
Nếu như sau này con cóc có thể biến thành hoàng tử thì cũng không đến nỗi, nhưng xem tình trạng này thì chắc là kết quả của việc độ kiếp thất bại rồi.
Lần đầu tiên, Chẩm Khể cảm thấy mình rất cay nghiệt.
Sau khi Nhiều Lực Quần làm rõ nguyên nhân cùng quá trình, lại lối ra cái giọng nhà quan của mình để đàm phán với người ta, ý là hai bên đều nhường một bước, bỏ qua cho nhau.
Nhưng tên A Huyền kia không chịu, chủ yếu là không muốn nể mặt Nhiêu Lực Quần.
“Được thôi, nhưng vẫn là câu nói kia, xin lỗi bọn tao, sau đó uống rượu” Chỉ là, lúc này đã đổi thành ba chai rượu có gắn mác nước ngoài khá nặng.
“Chẩm Hàm, em thấy sao?” Nhiều Lực Quần hỏi.
Chẩm Hàm giả vờ khó xử trả lời: “Hay là cứ để chị em uống đi. Chị em thích gây chuyện cũng đâu phải ngày một ngày hai. Sau này mọi người vẫn thường xuyên gặp mặt. Hôm nay anh bảo vệ được chị ấy, vậy sau này thì sao? Việc này cho dù A Huyền không so đo, nhưng những người khác thì thế nào?”
Nhiều Lực Quần quay đầu lại nhìn Chẩm Khế, cô đang ngồi trên tủ rượu nghiên cứu giấy dán tường, bày ra dáng vẻ không liên quan gì đến mình.
“Chẩm Khế, cậu thấy sao?” Nhiêu Lực Quần lại quay sang hỏi cô.
“Tôi bị dị ứng với cồn” Thấy mình bị nhắc đến, Chẩm Khê đành tìm bừa một cái cớ.
“Cậu dị ứng với cồn, dị ứng với bơ, lại còn dị ứng với hải sản. Rốt cuộc cậu còn dị ứng với cái gì nữa?”
Nhiều Lực Quần cũng tức giận. Tức bản thân mình lại một lần nữa làm chuyện ngu ngốc để bị người ta coi thường, cũng tức cái thái độ thờ ơ như chuyện không liên quan đến mình của Chẩm Khê.
“Phải xem tâm tình thôi.” Thái độ ngang ngược của Chẩm Khể khiến tất cả mọi người ở đây tức anh ách. Đặc biệt là sau khi biết cô là học sinh giỏi nhất khối, thì loại cảm giác căm ghét này càng mãnh liệt thêm.
“Có người đúng là ngoài học tập ra thì chẳng biết gì cả” Nữ sinh lúc đầu muốn đến gần Lâm Tụ châm biếm nói.
“Có người ngay cả học còn không làm được thì có thể làm được cái gì?”
Chẩm Khê cũng không hiểu, việc cô học giỏi thì có gì sai? Trên thế giới này có người ghét giàu, ghét xinh, ghét đẹp trai thì cô còn có thể hiểu, bởi vì có một số chuyện không phải cứ cố gắng là sẽ làm được. Nhưng học tập thì không giống mà. Chẩm Khê có học giỏi đó cũng là nhờ sự cố gắng ngày đêm của cô.
Bản thân mình không cố gắng thì sao lại trách người khác được Châm biếm coi thường người đứng đầu khối như cổ thì có thể khiến chỉ số thông minh của chị ta tăng vọt hay sao?
Lâm Tụ đứng phía sau, đẩy cô một cái, ý bảo cô có chừng mực hơn, nhưng đã muộn rồi, đối phương rõ ràng đã nổi giận.
“Em gái à, đã có ai dạy em làm sai thì phải biết nhận lỗi, bị đánh thì phải đứng vững chưa?”
“Chưa”
Đối phương lập tức nghẹn họng bởi câu trả lời ngắn gọn của cô, chắc là chị ta lớn bằng từng này rồi cũng chưa từng gặp một cô bé nào không biết đều như con bé trước mắt.
“Chẩm Hàm, chị hỏi lại em một lần cuối, em muốn bắt chị uống chỗ rượu này?”
“Chị à? Chẩm Hàm đã khôi phục dáng vẻ hồn nhiên của nó, tốt bụng mà khuyên nhủ cố, “Chỉ là mấy chai rượu thôi mà, coi như lời xin lỗi. Em đã nói với A Huyền rồi, uống rượu thì chuyện này coi như xong, sau này sẽ không làm khó dễ chị nữa.”
“Nhưng chị bị dị ứng với cồn thì sao?” Chẩm Khê cười, “Nếu không em uống thay chị đi, dù sao em cũng là em gái chị, đâu phải người ngoài”
Vẻ mặt Chẩm Hàm liền thay đổi: “Chị à, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Con bé này chắc không phải xem quá nhiều phim truyền hình máu chó rồi chứ.
“Đã nói bao nhiêu lần là tao bị dị ứng với cồn rồi, có phải mày không hiểu tiếng người không?”
Chẩm Hàm liếc nhìn vẻ mặt Nhiêu Lực Quần vài lần, thấy cậu ta không phản đối, lặng lẽ kéo tay A Huyền nói: “Em hết cách rồi, chị em không nghe lời em”
“Đã không chịu uống” A Huyên kéo Chẩm Hàm ngồi xuống ra lệnh, “Vậy thì đổ vào miệng nó”
“Chẩm Khê.” Nhiêu Lực Quần đột nhiên mở miệng, “Làm người là phải biết thời biết thế, không phải tất cả mọi chuyện trên thế giới này đều xoay theo ý cậu. Bình thường cậu thích làm gì thì làm cũng không sao, nhưng bây giờ...”
“Vậy nếu như tôi cầu xin cậu thì cậu có giúp tôi không?” Chẩm Khê nhìn Nhiêu Lực Quần, nói có vẻ rất thành khẩn, “Tôi thật sự không thể uống rượu”
“Cậu không muốn uống thì thôi” Nhiêu Lực Quần thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt cô mà trả lời, “Chẩm Khê, tôi không phải nhà từ thiện, tôi không có nghĩa vụ...”
“Cậu muốn cái gì?” Chẩm Khề nghiêm túc nhìn cậu ta, “Tôi chẳng có gì cả”
Trên mặt Nhiêu Lực Quần bắt đầu mang theo ý cười, cậu ta dịu dàng cầm lấy tay Chẩm Khê nói: “Cậu biết tôi muốn cái gì mà”
“Cậu muốn thì tôi phải cho sao?” Chẩm Khê rút tay lại, nghiêng đầu nhìn cậu ta, “Nhiều Lực Quần, cậu cho rằng cậu là ai?”
Nhiêu Lực Quần kinh ngạc, vẻ mặt ngây ra nhìn cô một lúc lâu mới lắp bắp nói: “Vậy thì không còn cách nào rồi”
Nhiêu Lực Quần rời khỏi chỗ đó, người nhận lệnh ép Chẩm Khê uống rượu đã cầm theo chai rượu đi đến. Lướt qua mấy lớp người, Chẩm Khê nhìn thấy Chẩm Hàm cười rất đắc ý.
Dáng vẻ đó, giống hệt cái vẻ mặt khi nó tuyên bố với cô rằng, nó đang mang thai con của Nhiêu Lực Quần.
Nụ cười đắc thắng, cứ như là tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm tay nó vậy.
“Chẩm Khê!”
Một tiếng gọi giống như tiếng chuông đồng vang lên từ bên ngoài, một giây sau, chính là tiếng của đập mạnh vào tường. Chẩm Khể sẽ không thấy nghi ngờ chút nào khi mấy tầng dưới cũng bị chấn động. Thân hình Quý Bạch Dương xuất hiện ở cửa, bên cạnh là một nhân viên mặc đồng phục ở đây.
“Anh Đại Hùng!” Chẩm Khê vẫy tay với anh ta, nhìn anh ta bước những bước chân mạnh mẽ đến gần.
Khác với lúc Nhiêu Lực Quần xuất hiện, mấy người trong phòng này vừa thấy Quý Bạch Dương là đã bắt đầu sợ hãi.
Có người có thể vì biết anh ta nên sợ, nhưng phần lớn mọi người là bị khổ người của anh ta dọa.
Đó là thể trạng để làm vệ sĩ cho nguyên thủ quốc gia đấy! Nào có thể không sợ.
“Chuyện gì vậy?” Ánh mắt Quý Bạch Dương quét một vòng rồi hỏi, “Em không sao chứ?”
“Bị đánh vài cái thôi, không đau lắm.” Chẩm Khế chống eo, nói rất tội nghiệp.
“Bực mình thật.” Chẩm Khê chỉ nghe Quý Bạch Dương nói một câu như vậy.
“Anh Quý.” Tên A Huyền kia rõ ràng biết Quý Bạch Dương nên mới gọi một tiếng.
“Chuyện gì? Người của máy đánh em ấy?” Quý Bạch Dương vuốt đầu, mấy sợi tóc mới gội xong dựng đứng lên, như một đống gai.
“Chỉ là có chút hiểu lầm thôi.” Nhìn dáng vẻ của tên A Huyền kia rõ ràng là không muốn dây dưa với Quý Bạch Dương, nhưng cũng không quá khách sáo. Nếu không thì ngay khi Quý Bạch Dương hỏi câu đầu tiên, gã đã nói rõ chuyện này ra rồi.
“Có hiểu lầm gì thì cũng không được động tay động chân chứ. Mấy thằng con trai chúng mày xúm lại đánh một cô bé có thấy xấu hổ hay không?”
“Vẫn chưa đánh nó mà” A Huyền nói một câu.
“Đó là do anh họ tối đỡ thay tối rồi” Chẩm Khê bắt đầu nức nở, “Bọn họ còn muốn ép em uống rượu. Trong khi em đã nói mình bị dị ứng với cồn rồi”
“Ai ép em uống?” Phía sau lại là một giọng nói quen thuộc vang lên, sau đó Chẩm Khể nhìn thấy Lý Minh Đình.
Lý đại thiếu gia còn mặc nguyên cái quần ngủ, đầu tóc rối tung như tổ chim, chắc là mới bị lôi từ trên giường xuống, cho nên trông rất cáu kỉnh.
Chẩm Khê giơ tay định chào thì bị Lý Minh Đình đập một nhát vào bàn tay cô, hỏi: “Ai ép em uống rượu?”
Chẩm Khế chỉ vào một đám người trước mặt, trả lời: “Đó! Chính là bọn họ. Vừa nãy bọn họ còn đánh em”
Lý Minh Đình hất đầu một cái, giọng nói khoa trương giống như bị cắt mất đất.
“Còn đánh em nữa hả?”
Chẩm Khẽ gật đầu.
“Đánh vào chỗ nào?”
Chẩm Khê ôm đùi, nói: “Đều đánh vào mấy chỗ không nhìn thấy.”
Trên thực tế Lâm Tụ vẫn che ở trước mặt cô nên cô không bị trúng cú đánh nào. Nhưng cô cũng không thể nói như vậy được, anh em bị đánh cùng anh em của anh em bị đánh hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Lý Minh Đình bắt đầu nghiêm túc mà đánh giá mấy người trong phòng này, nhìn thấy Chẩm Hàm liền lớn tiếng hỏi: “Sao con bé dơ dáy này lại ở đây nữa rồi?”
Thấy A Huyền, “Chu Huyền, có phải mày cảm thấy bây giờ ở trường số 7 là do mày cầm đầu rồi phải không?”
Thấy Nhiêu Lực Quần, “Mày ở đây mà còn để con bé bị đánh? Đồ oắt con vô dụng!”
Lý Minh Đình đuổi tất cả mấy người kia vào trong góc phòng, kéo Chẩm Khế nghênh ngang ngồi xuống ghế số pha. Anh ta mở một chai rượu ra cho mình, mắt thì nhìn tay, miệng thì hỏi: “Nói đi, việc này phải làm sao? Nhanh chóng cho tao một câu trả lời chắc chắn trước khi anh Dương của tạo đến”
Chu Huyền liếc mắt nhìn Chẩm Hàm, không hiểu sao chuyện này lại phát triển đến mức này. Gã cố gắng dùng một góc độ khách quan để kể lại tất cả quá trình của chuyện này cho Lý Minh Đình nghe.
Lý Minh Đình yên lặng nghe xong, hỏi Chẩm Khê: “Là như vậy phải không?”
“Không sai chút nào” Chẩm Khẽ gật đầu chân thành.
“Vậy vấn đề là ở mày rồi” Lý Minh Đình nhìn Chu Huyền, “Chị gái cùng anh họ người ta đến gọi em gái về nhà, tại sao mày không cho?”