Thực Tập Sinh Thần Tượng

Chương 68: Gia giáo



“Điều này..” Chẩm Toàn cũng nhận thấy bầu không khí vô cùng kỳ lạ, ánh mắt không ngừng nhìn qua nhìn lại giám đốc Nhiều và Chẩm Khê.

“Trước Lực Quần hay nhắc tới chuyện này nên bác cũng nhớ luôn”

Bỗng dưng bị bảy cặp mắt tập trung dõi theo, Chẩm Khể lập tức thấy da đầu tê dại, đứng ngồi không yên, chỉ muốn bỏ chạy cho xong.

Là Nhiêu Lực Quần yêu đương với Chẩm Hàm, có phải cô đâu, giám đốc Nhiều nói vậy là có ý gì?

Đồ ăn liên tục được đưa lên, hầu như đều là món Chẩm Khê thích, nhưng cô không cảm thấy muốn ăn chút nào. Không biết ông ta lại muốn ra chiếu gì đây? Đừng liên quan đến cô là được.

“Vậy tôi đi vào chuyện chính. Hôm nay mời mọi người đến đây ăn cơm chính là muốn bàn về việc của Lực Quần và em gái của Chẩm Khê” Bữa cơm trôi qua được một nửa, rốt cuộc giám đốc Nhiêu cũng lên tiếng.

“Thưa bác, cháu tên Chẩm Hàm” Chẩm Hàm vội vàng nói, như muốn nhanh chóng thoát khỏi cái danh em gái của Chẩm Khê.

“Lực Quần nhà chúng tôi mới lên lớp 8, Chẩm Hàm cũng vừa lên lớp 7. Mặc dù nhà chúng tôi cũng chẳng cổ hủ gì, nhưng vẫn cảm thấy ở tuổi này mà đã yêu đương là không thích hợp

“Bố!” Nhiều Lực Quần lập tức đáp lại, “Lúc trước bố đầu có nói với con như thế?

“Trước đó những điều bố nói với con là...”, giám đốc Nhiêu đặt ly rượu xuống bàn, nghiêm túc nhìn con trai, “Nếu gặp được cô bé nào giỏi giang, thì có thể kết bạn hoặc hơn thế nữa. Nhưng hiển nhiên, Chẩm Hàm không phù hợp với những điều bố đã nói”

“Chẩm Hàm có chỗ nào không thích hợp?” Lâm Tuệ không phục.

“Tôi cho rằng, việc quan trọng của hai đứa trước mắt là học tập” Giám đốc Nhiêu đáp, “Nhà các vị có đến hai đứa bé đểu học tập rất xuất sắc, tôi cho là mọi người càng phải hiểu chuyện này hơn chúng tôi chứ?”

Lâm Tuệ mím chặt môi: “Hàm Hàm nhà chúng tôi có thể học tập không quá giỏi, nhưng các phương diện khác đều vô cùng nổi trội”

“Nổi trội ở chỗ nào?” Bà Nhiều từ đầu tới giờ vẫn yên tĩnh lạ thường đột nhiên nói xen vào, “Tôi không nhìn ra con gái các vị có điểm nào được coi là hơn người cả. Nếu nói nổi trội thì phải nói đến Lực Quần nhà chúng tôi đấy. Ngoại hình, gia thế, học tập, giáo dưỡng, mặt nào cũng tốt”

Chẩm Khê im lặng thở dài. Đây mới là Vu Lan Bình mà cô biết, ăn nói cay nghiệt, cho dù có mười Lâm Tuệ cũng không phải là đối thủ của bà ta.

Mặt Lâm Tuệ hết đỏ rồi lại trắng. Chẩm Hàm nắm chặt tay, trừng mắt nhìn, nhưng hốc mắt và chóp mũi đỏ bừng đã thể hiện cảm xúc thật của nó hiện giờ.

Con dâu nhà họ Nhiều không dễ làm như vậy đậu, gian khổ mà xa vời lắm, cứ từ từ mà hưởng đi.

“Lúc trước Chẩm Khê nhà các người hay kiếm cớ đến tìm Lục Quần, tôi đã rất không vui rồi. Mượn sách rồi trả sách, một quyển sách thì đắt lắm sao? Nhà các người không mua nổi à?”

“Lan Bình!”

“Me!”

Giám đốc Nhiêu và Nhiều Lực Quần cùng lên tiếng ngăn lại, nhưng bà Nhiều không thèm để ý, vẫn tiếp tục nói: “Dù sao nó với Lục Quân cũng là bạn cùng lớp, bạn cùng bàn, tôi cũng không thèm nói gì nữa. Nhưng sau đó, cứ hế nào là lễ Giáng Sinh, nào là sinh nhật, cả ngày hẹn Lực Quần ra ngoài, thật không biết muốn làm cái gì nữa. Tôi phải nhắc nhở rất nhiều lần mới biết ý biết từ một chút. Giờ còn tặng hẳn đứa em gái, nhà các người rốt cuộc muốn thế nào? Cứ phải nhét bằng được một đứa con gái vào nhà chúng tôi mới được sao? Tôi chưa từng thấy nhà nào không biết xấu hổ như vậy! Tôi nói thật cho các người hay, đứa em còn không bằng đứa chị đâu. Dù gì đứa chị còn học hành tạm được.”

“Mẹ!” Nhiêu Lực Quần lại gào lên, nhưng vẫn không ngăn được lời nói của bà ta.

“Hôm nay tôi ở đây nói rõ cho các người biết, không có khả năng! Bất kể là đứa nào, cũng không có cửa đâu! Các người nên sớm từ bỏ ý định này đi, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, không có chuyện tốt vậy đâu!”

“Im miệng!” Giám đốc Nhiều đập bàn một cái thật mạnh, cuối cùng cũng làm bà Nhiêu uất ức mà ngậm miệng.

“Chẩm Khê! Mày đã làm cái gì hả?” Lần này người vỗ bàn là Chẩm Toàn. Lời của bà Nhiêu vừa rồi giống như cái tát trực tiếp vào mặt ông ta vậy. Sống đến từng này tuổi, ông ta còn chưa bao giờ bị người khác sỉ nhục như thế.

“Chẩm Khê, sao mày có thể không biết xấu hổ thế chứ. Mẹ mày với bà ngoại mày dạy dỗ mày thế nào hả?” Lâm Tuệ được thể hùa theo.

Chẩm Khê vừa mới gặp được một miếng sườn xào chua ngọt vào bát, còn chưa kịp ăn, đã lại bị điểm danh.

Cô thật nghĩ không ra, cô chỉ đến đóng vai quần chúng thôi mà, sao giờ đột nhiên trở thành đối tượng bị xét xử rồi?

“Chẩm Khê, bác gái không có ý gì đâu? Giám đốc Nhiều nói khó xử.

“Chẩm Khế!” Nhiều Lực Quần cũng gọi cô.

“Chẩm Khế! Rốt cuộc mày đã làm cái gì mà để người ta hỏi tội cả nhà như vậy, còn làm xấu mặt cả em gái nữa?” Chẩm Toàn chất vấn.

Chẩm Khê nhún vai, vẻ mặt vô tội.

“Con đã làm gì chứ?” Chẩm Khẽ thở một hơi rồi chậm rãi nói, “Bác gái, chắc bác hiểu lầm rồi. Cháu chưa từng

mượn Nhiêu Lực Quần bất kỳ một quyển sách nào, cũng chưa từng rủ cậu ta ra ngoài vào lễ Giáng Sinh và sinh nhật hay dịp nào khác. Hai chúng cháu là bạn cùng lớp và bạn cùng bàn không sai, mà giờ cũng không cùng bàn nữa. Nhưng bác cho rằng chỉ cần là nữ sinh cùng lớp thì nhất định sẽ tơ tưởng đến Nhiêu Lực Quần sao? Vậy lớp chúng cháu ít cũng có mười mấy nữ sinh đấy”

“Chẩm Khê, mẹ tôi không phải..” Nhiêu Lực Quần đưa tay kéo cô, Chẩm Khề nghiêng người né tránh nói tiếp, “Bác nghĩ về cháu như thế cũng không sao, thực ra mà nói thì cháu không quan tâm. Bác đánh giá cháu là tốt hay xấu có gì quan trọng: Lại không ảnh hưởng đến việc cháu thi được hạng nhất hay việc cháu dành học bổng. Nhưng cháu có mấy lời phải nói rõ với bác. Cháu chưa từng có ý gì với con trai bác cả, hiện tại không có, về sau càng không. Không phải bất kỳ đứa con gái nào đều cảm thấy cậu ta đặc biệt, ưu tú, dù sao trong mắt cháu...”

Nói đến đây, Chẩm Khê cười, “Con trai của bác cũng chẳng có gì ghê gớm cả, cậu ta có cái gì tốt chứ? Học tập còn không bằng cháu đâu. Môn đăng hộ đối đầu phải là chỉ nhìn vào gia thế, chỉ số IQ cũng là một thứ cần phải suy xét, có đúng không ạ? Những lời này lần trước cháu đã nói với bác rồi, có thể lúc ấy bác nghe không hiểu ý cháu. Hôm nay nói lại lần nữa cũng tốt, như vậy bác không cần cả ngày lo sợ cháu tơ tưởng gì tới con trai bác”

“Mẹ!” Chẩm Khê đưa ánh mắt chuyển đến Lâm Tuệ, “Mẹ cũng đừng nhắc tới người mẹ đã mất của con lần nào nữa. Mẹ con vì sao chết sớm, lẽ nào mẹ còn không rõ sao?”

“Mẹ con và bà ngoại dạy con như thế nào?” Chẩm Khê nhìn Chẩm Toàn, “Mẹ và bố quan sát kỹ một chút là sẽ biết. Ngược lại là con còn phải thắc mắc hai người dạy bảo Chẩm Hàm như thế nào đấy?”

Chẩm Khê đẩy ghế ra, đứng dậy nói: “Những gì cần nói con đã nói xong. Cháu rất cảm ơn lời mời của giám đốc Nhiều, cháu xin phép về trước”

Chẩm Khê đi một mạch ra ngoài, cô đi rất nhanh nhưng còn chưa xuống hết mấy bậc cửa, Nhiêu Lực Quần và bố cậu ta đã đuổi tới.

“Chẩm Khê, bác thay mặt bác gái xin lỗi cháu, bác ấy... Cháu đừng để tâm những lời nói vừa rồi. Bác biết cháu là đứa bé ngoan, bác cũng rất thích cháu. Cháu và Lực Quần làm bạn với nhau, bác rất ủng hộ. Hôm nay nếu người muốn làm bạn gái Lực Quần là cháu, bác nhất định sẽ giơ hai tay tán thành”

“Sao cháu lại muốn làm bạn gái cậu ta chứ?” Chẩm Khê cố nén tức giận trong lòng đáp, “Chúng cháu chỉ là bạn học bình thường thôi ạ”.

“Được, được rồi!” Giám đốc Nhiều trấn an, “Bác vẫn phải xin lỗi cháu một câu. Bác gái cháu không hiểu biết nhiều, tính tình lại trẻ con, nói chuyện có chút khó nghe, nhưng bác ấy không có ý xấu gì đâu”

“Vâng” Chẩm Khê dần bình tĩnh lại, “Sau này cháu không nói chuyện với Nhiêu Lực Quần nữa là xong, không lại làm bác gái phiền lòng”

“Mẹ!” Nhiêu Lực Quần lại gào lên, nhưng vẫn không ngăn được lời nói của bà ta.

“Hôm nay tôi ở đây nói rõ cho các người biết, không có khả năng! Bất kể là đứa nào, cũng không có cửa đâu! Các người nên sớm từ bỏ ý định này đi, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, không có chuyện tốt vậy đâu!”

“Im miệng!” Giám đốc Nhiều đập bàn một cái thật mạnh, cuối cùng cũng làm bà Nhiêu uất ức mà ngậm miệng.

“Chẩm Khê! Mày đã làm cái gì hả?” Lần này người vỗ bàn là Chẩm Toàn. Lời của bà Nhiêu vừa rồi giống như cái tát trực tiếp vào mặt ông ta vậy. Sống đến từng này tuổi, ông ta còn chưa bao giờ bị người khác sỉ nhục như thế.

“Chẩm Khê, sao mày có thể không biết xấu hổ thế chứ. Mẹ mày với bà ngoại mày dạy dỗ mày thế nào hả?” Lâm Tuệ được thể hùa theo.

Chẩm Khê vừa mới gặp được một miếng sườn xào chua ngọt vào bát, còn chưa kịp ăn, đã lại bị điểm danh.

Cô thật nghĩ không ra, cô chỉ đến đóng vai quần chúng thôi mà, sao giờ đột nhiên trở thành đối tượng bị xét xử rồi?

“Chẩm Khê, bác gái không có ý gì đâu? Giám đốc Nhiều nói khó xử.

“Chẩm Khế!” Nhiều Lực Quần cũng gọi cô.

“Chẩm Khế! Rốt cuộc mày đã làm cái gì mà để người ta hỏi tội cả nhà như vậy, còn làm xấu mặt cả em gái nữa?” Chẩm Toàn chất vấn.

Chẩm Khê nhún vai, vẻ mặt vô tội.

“Con đã làm gì chứ?” Chẩm Khẽ thở một hơi rồi chậm rãi nói, “Bác gái, chắc bác hiểu lầm rồi. Cháu chưa từng

mượn Nhiêu Lực Quần bất kỳ một quyển sách nào, cũng chưa từng rủ cậu ta ra ngoài vào lễ Giáng Sinh và sinh nhật hay dịp nào khác. Hai chúng cháu là bạn cùng lớp và bạn cùng bàn không sai, mà giờ cũng không cùng bàn nữa. Nhưng bác cho rằng chỉ cần là nữ sinh cùng lớp thì nhất định sẽ tơ tưởng đến Nhiêu Lực Quần sao? Vậy lớp chúng cháu ít cũng có mười mấy nữ sinh đấy”

“Chẩm Khê, mẹ tôi không phải..” Nhiêu Lực Quần đưa tay kéo cô, Chẩm Khề nghiêng người né tránh nói tiếp, “Bác nghĩ về cháu như thế cũng không sao, thực ra mà nói thì cháu không quan tâm. Bác đánh giá cháu là tốt hay xấu có gì quan trọng: Lại không ảnh hưởng đến việc cháu thi được hạng nhất hay việc cháu dành học bổng. Nhưng cháu có mấy lời phải nói rõ với bác. Cháu chưa từng có ý gì với con trai bác cả, hiện tại không có, về sau càng không. Không phải bất kỳ đứa con gái nào đều cảm thấy cậu ta đặc biệt, ưu tú, dù sao trong mắt cháu...”

Nói đến đây, Chẩm Khê cười, “Con trai của bác cũng chẳng có gì ghê gớm cả, cậu ta có cái gì tốt chứ? Học tập còn không bằng cháu đâu. Môn đăng hộ đối đầu phải là chỉ nhìn vào gia thế, chỉ số IQ cũng là một thứ cần phải suy xét, có đúng không ạ? Những lời này lần trước cháu đã nói với bác rồi, có thể lúc ấy bác nghe không hiểu ý cháu. Hôm nay nói lại lần nữa cũng tốt, như vậy bác không cần cả ngày lo sợ cháu tơ tưởng gì tới con trai bác”

“Mẹ!” Chẩm Khê đưa ánh mắt chuyển đến Lâm Tuệ, “Mẹ cũng đừng nhắc tới người mẹ đã mất của con lần nào nữa. Mẹ con vì sao chết sớm, lẽ nào mẹ còn không rõ sao?”

“Mẹ con và bà ngoại dạy con như thế nào?” Chẩm Khê nhìn Chẩm Toàn, “Mẹ và bố quan sát kỹ một chút là sẽ biết. Ngược lại là con còn phải thắc mắc hai người dạy bảo Chẩm Hàm như thế nào đấy?”

Chẩm Khê đẩy ghế ra, đứng dậy nói: “Những gì cần nói con đã nói xong. Cháu rất cảm ơn lời mời của giám đốc Nhiều, cháu xin phép về trước”

Chẩm Khê đi một mạch ra ngoài, cô đi rất nhanh nhưng còn chưa xuống hết mấy bậc cửa, Nhiêu Lực Quần và bố cậu ta đã đuổi tới.

“Chẩm Khê, bác thay mặt bác gái xin lỗi cháu, bác ấy... Cháu đừng để tâm những lời nói vừa rồi. Bác biết cháu là đứa bé ngoan, bác cũng rất thích cháu. Cháu và Lực Quần làm bạn với nhau, bác rất ủng hộ. Hôm nay nếu người muốn làm bạn gái Lực Quần là cháu, bác nhất định sẽ giơ hai tay tán thành”

“Sao cháu lại muốn làm bạn gái cậu ta chứ?” Chẩm Khê cố nén tức giận trong lòng đáp, “Chúng cháu chỉ là bạn học bình thường thôi ạ”.

“Được, được rồi!” Giám đốc Nhiều trấn an, “Bác vẫn phải xin lỗi cháu một câu. Bác gái cháu không hiểu biết nhiều, tính tình lại trẻ con, nói chuyện có chút khó nghe, nhưng bác ấy không có ý xấu gì đâu”

“Vâng” Chẩm Khê dần bình tĩnh lại, “Sau này cháu không nói chuyện với Nhiêu Lực Quần nữa là xong, không lại làm bác gái phiền lòng”

Trong lúc giám đốc Nhiêu ngẩn người, Chẩm Khê vẫy một chiếc taxi, Nhiều Lực Quần cúi đầu đứng trước mặt cô, nói: “Xin lỗi, tôi không biết..”

“Thôi” Chẩm Khê khoát tay, “Tôi cũng không cần lời xin lỗi của cậu, cậu chỉ cần cách xa tôi ra đã là phúc đức của tổ tiên tôi tích được rồi”

Xe taxi dừng lại trước mặt, Chẩm Khê lên xe, ngay lúc của xe sắp đóng, một người khác cũng chui vào theo.

“Bọn họ rất thích lỗi người mẹ đã mất của em ra nói” Chẩm Khê nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Họ cũng thích lấy chuyện của bố anh ra bàn luận”

“Nhiều khi em cảm thấy mình thật đáng thương. Trên thế giới này, ngoại trừ bà ngoại, không còn ai khác thật lòng yêu thương em. Suy cho cùng, có những người thân như vậy còn không bằng làm trẻ mồ côi”

“Anh ngay cả bà ngoại cũng không có.”

Chẩm Khẽ giật mình quay đầu, nhìn anh ta hồi lâu, không dám xác định hỏi: “Anh đang an ủi em đấy à?”

Lâm Tụ nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện.

“Nhưng anh rất thông minh” Chẩm Khê nói.

“Em đang an ủi anh đấy à?” Lâm Tụ quay đầu lại đáp.

Giờ thì cuộc đối thoại thành một đề toán rồi, gà đẻ ra trứng hay là trứng nở ra gà, hoàn toàn không có lời giải.

Tôi thảm hơn bạn, nhưng bạn thông minh hơn tôi.

Tôi không thông minh bằng bạn, nhưng tôi cũng không thảm như bạn.

Rốt cuộc vẫn chẳng nói được ai đáng thương hơn ai.

Chẩm Khê bật cười: “Hiện tại đáng thương thì cứ đáng thương đi, dù sao thì em biết tương lai của mình tươi sáng là được.”

Chẩm Khê VỖ VỖ vai Lâm Tụ: “Tương lai của anh cũng sẽ vô cùng xán lạn”

“Thật sao?”

“Chắc chắn”

Chẩm Khể đoán rất đúng. Sau hôm đó, cuộc tình ngắn ngủi của Chẩm Hàm và Nhiêu Lực Quần đã chính thức tan vo.

Lúc trước, Lâm Tuệ và Chẩm Toàn có bao nhiêu hy vọng với mối tình này thì hiện tại càng thấy nhục nhã bấy nhiều.

Lần đầu tiên Chẩm Khê thấy Lâm Tuệ tức phát khóc.

Chẩm Toàn ở nhà gào thét đến mức cả khu đều nghe thấy, quát tháo rằng không cho phép Chẩm Hàm liên lạc với Nhiều Lực Quần nữa. Thuận tiện, cũng cảnh cáo cả Chẩm Khê.

“Mày cũng không được nói chuyện với Nhiêu Lực Quần nữa.”

Thật ấu trĩ.

Chẩm Hàm như cái xác không hồn, suy sụp tinh thần mất một, hai tuần lễ. Sau đó được Chu Huyền theo đuổi, hai đứa lại quay lại với nhau.

Trải qua vụ việc Nhiêu Lực Quần, Chẩm Toàn và Lâm Tuệ mới thấy Chu Huyền vô cùng tốt. Trong chốc lát, Chu Huyền dường như đã là con rể chính thức của nhà bọn họ vậy.

Ngày cuối cùng của kỳ thi kết thúc học kỳ một lớp 8, Chẩm Khê hoàn thành cuộc thi rất suôn sẻ. Giờ cô chỉ còn chờ công bố thành tích, mở cuộc họp phụ huynh, rồi sẽ bắt xe về quê ăn Tết với bà ngoại.

Thế nhưng ngay hôm sau buổi thi cuối, Chẩm Khê bị một việc oan ức bỗng nhiên từ trên trời rớt xuống phá hỏng hết kế hoạch của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.