Thực Tập Sinh Thần Tượng

Chương 78: Chẩm khê thật oai phong



Huy Dương không biết Chẩm Khê lấy đâu ra sức mà có thể vung được dây xích to như vậy. Anh tránh trái tránh phải rồi lui đến một góc, chỉ lo Chẩm Khê vung nhầm vào mặt mình, đồng thời cũng lo lắng nhỡ cái dây xích này cứ tiếp tục bay như vậy có thể hất bay người Chẩm Khê.

Anh muốn bảo cô dừng lại, nhưng lại không thể đến gần cố.

Vào lúc này, Chẩm Khê giống như một hộp điện cao thế bị rò điện, không phân rõ bên nào là địch bên nào là ta, đập vào ai thì người đó chết.

Nói chung, tất cả mọi người trong quán bar này đều né tránh cô, Huy Dương tránh, nhân viên phục vụ tránh, ngay cả đối thủ cũng trốn ra sau ghế sô pha nhìn màn biểu diễn của mình cố.

Chẩm Khê không biết đã quăng dây xích này bao lâu, có thể là mấy chục vòng. Mấy vòng đầu, cô dùng hết sức mình, nhưng đến những vòng sau, cô hoàn toàn không thể khống chế được dây xích này. Ngay cả bản thân cô cũng bị sợi dây xích đang quay quay kia điều khiển theo quán tính.

Đến khi cô hoàn toàn kiệt sức, thứ kia mới thoát khỏi tay cổ bay ra ngoài, đập vỡ một cái bàn thủy tinh.

“Các anh muốn thế nào?” Chẩm Khê cắn răng nhìn xuống cảm giác đau nhức trên cánh tay, hỏi người đối diện, “Còn đánh nữa không?”

Đối phương không nói lời nào.

“Còn chưa đi?” Chẩm Khê nhe răng trợn mắt thở mạnh ra, cái tay vừa nãy vung dây xích hoàn toàn không thể nhấc lên được, nếu lại tiếp tục vung nữa, chắc có nên đến bệnh viện nối lại xương rồi.

“Con bé lừa đảo” Đối phương quát.

“Anh qua đây!” Chẩm Khê vẫy tay với người đó, “Anh qua đây! Anh có ý kiến gì thì nói trước mặt tôi đây này.”

“Đồ thần kinh!” Cuối cùng đối phương mắng một câu rồi vội bỏ đi.

Bọn họ vừa đi, Chẩm Khế liền bắt đầu kêu to, Huy Dương vứt xuống “Định Hải Thần Châm” của mình, chạy vội tới lo lắng hỏi: “Sao thế?”

“Tay đau, sợ là gãy rồi”

“Ai bảo em thích thể hiện. Cái dây xích to như vậy, sao mà em có thể vung lên được?” Nói xong, cẩn thận xoa cánh tay cho cổ.

“Cút!” Chẩm Khê mắng một tiếng rồi lại hét lên, “Em cũng thật xui xẻo, đi ra ngoài với một người đàn ông chân chính như anh vậy mà còn phải bảo vệ anh. Nếu không phải em xuất hiện đúng lúc, có khi bây giờ anh còn bị bọn họ đè xuống đất mà đánh hội đồng rồi”

“Bọn họ dám!”

“Vậy ý của anh là em làm việc không đâu?”

Huy Dương đột nhiên trở nên khôn ngoan hơn, mắt nhìn xuống mũi mình trả lời: “Không phải, không phải, nếu không có em, bây giờ anh còn bị bọn họ đè xuống đất đánh ấy chứ?”

Chẩm Khê mắng thầm, tự mình tìm một cái ghế sô pha rồi ngồi xuống, xem vết thương. Lúc nãy khi cô vừa ra ngoài, đã kịp thời gọi điện thoại cho Lý Minh Đình, chắc chốc nữa anh ta sẽ đến, vừa vặn dọn dẹp cái bãi chiến trường này.

“Không phải anh bảo em chờ ở bên ngoài sao?” Huy Dương cầm một túi đá đến, muốn giúp Chẩm Khê chườm tay.

“Em là loại người... em là loại người bỏ mặc bạn bè như vậy sao? Em sao có thể nhìn anh bị đánh còn mình thì chạy trước? Vậy em thành cái gì?”

Cảm giác lạnh lẽo thấu xương chạy khắp người, một lúc lâu sau Chẩm Khê cũng chưa trở lại bình thường được.

“Đi ra ngoài lăn lộn, quan trọng nhất chính là phải có nghĩa khí. Em nói giết cả nhà anh, chính là...”

“Cái gì?” Huy Dương hỏi.

“Cấu phía sau nói sai rồi. Dù sao thì ra đời lăn lộn cũng phải có nghĩa khí” Chẩm Khê đau đến mức mặt mày có rúm lại.

“Phải...” Huy Dương bật cười.

Ngay khi Chẩm Khê muốn nổi giận, cửa quán bar lại bị đẩy ra, Lý Minh Đình với cái đầu tổ quạ và bộ đồ ngủ xuất hiện trước mặt bọn họ.

Chẩm Khê vừa nhìn thấy dáng vẻ của anh ta, gào lên một tiếng rồi bật khóc.

“Anh ngủ sớm như vậy làm gì hả?”

Lý Minh Đình vuốt đầu, con người vẫn đang chấn động.

“Sao thế? Không phải nói đánh nhau à? Người đầu rồi?”

Mắt Lý Minh Đình quét qua một lượt, nhìn khắp phòng lộn xộn, kinh ngạc hỏi:

“Đánh nhau thật à?”

Huy Dương liếc mắt nhìn thằng bạn thân, nói: “Cậu đến đánh nhau mà mặc như vậy?”

“Đâu có, tớ bảo Quý Bạch Dương gọi người rồi. Tớ sợ xảy ra chuyện gì nên mới chạy đến trước mà. Cậu có biết lúc Chẩm Khê gọi điện nói với tớ như thế nào không? Em ấy nói, "Huy Dương sắp bị đánh rồi, mau đến đây. Không phải, sao cậu có thể bị đánh chứ? Thằng nào không có mắt mà dám đánh cậu?”

Huy Dương giơ tay làm động tác suyt, ánh mắt nháy về phía Chẩm Khê một cái.

Chẩm Khê vẫn đang khóc, Huy Dương vốn cho rằng cô đang giả vờ khóc để hù dọa Lý Minh Đình, kết quả nước mắt cô rơi liên tục, khóc đến mức thở không ra hơi. Lúc này thì anh hoảng thật rồi, ngồi cũng không xong mà đứng cũng không được, chỉ biết hỏi: “Chẩm Khê, Chẩm Tiểu Khê, em sao vậy? Em đừng khóc mà, có phải vừa nãy em bị bắt nạt rồi không? Anh gọi mấy thằng kia quay lại để cho em đánh một trận nhé?”

Chẩm Khê thút thít xua tay. Cô chỉ cảm thấy ngày hôm nay mình thật xui xẻo.

Lễ kỷ niệm thành lập trường mong chờ cả một năm thì không có gì hay ho để xem, bữa mì Ý thì chẳng ra gì, nhân viên phục vụ ở nhà hàng thì đáng ghét. Vì muốn xem Huy Dương biểu diễn mà vượt chặng đường hơn một nửa thành phố, chịu đựng cảm giác say xe, cuối cùng vẫn không kịp xem. Thật vất vả mới được ngồi thảnh thơi một hồi thì sau đó lại va vào người ta, rồi bị mắng, rồi đánh nhau. Cô khó khăn lắm mới lấy được can đảm, khí phách hiên ngang cầm theo xích sắt lao vào, cuối cùng người ta lại không để ý cô. Tất cả mọi người trong quán bar đều nhìn cô như nhìn một con khi đang biểu diễn. Giờ thì cả người cô phải chịu đau đớn do chính cô gây ra.

Đây gọi là cái quái gì chứ?

Chẩm Khể cảm thấy vừa uất ức vừa mất mặt.

“Em ấy sao vậy?” Lý Minh Đình dùng khẩu hình hỏi Huy Dương.

Huy Dương không để ý đến cậu bạn, chỉ lo nhìn Chẩm Khê đang rất tội nghiệp ngồi trong góc, không biết nói gì nữa.

Chẩm Khê khóc lóc một hồi, chờ Lý Minh Đình dọn dẹp xong bãi chiến trường, chờ Quý Bạch Dương mang theo các anh em của anh ta đến, Chẩm Khê mới ngừng khóc.

“Em khóc đến mức chẳng còn mặt mũi nào nữa rồi” Chẩm Khê nói.

Huy Dương lập tức cởi áo khoác của mình ra chùm lên đầu cô, nói: “Để anh cõng em, sẽ không có ai nhìn thấy được”

Chẩm Khê gật đầu, nằm nhoài trên lưng anh ta.

Quý Bạch Dương mồ hôi nhễ nhại chạy đến, hỏi: “Sao thế? Chẩm Khê bị đánh à?”

Lý Minh Đình làm một vẻ mặt rất buồn cười, sau đó liền bị Huy Dương cốc cho một phát vào đầu. Chẩm Khê nhéo cổ tay Huy Dương, đạp đạp chân. Huy Dương lập tức hỏi: “Sao vậy?”

Chẩm Khê nói thật nhỏ với anh ta: “Sư tử bổng và cúp của em” Huy Dương trừng mắt nhìn Lý Minh Đình một cái, đối phương lập tức lao đi, không bao lâu sau đã cầm theo một con sư tử bông và cúp quay lại.

Đây là một hình ảnh mà ông chủ quán bar nhớ mãi trong một quãng thời gian dài sau này. Một cậu thanh niên đẹp trai đi đầu, hai bên còn có hai chàng trai đi theo. Một người mặc đồ ngủ, thoạt nhìn cà lơ phất phơ, trong lòng ôm một con sư tử bông cực to, phía dưới còn kẹp một chiếc cúp vàng rực rỡ.

Người còn lại cơ bắp cuồn cuộn, trong tay cầm một đôi giày vải hoa của con gái. Phía sau anh ta, lại có khoảng mười chàng trai cơ bắp rắn chắc, trong tay mỗi người đều mang theo các loại dụng cụ như ống thép, dây xích, vận vấn. Ai nấy đều trông rất hung ác, nhưng thật ra trong mắt mỗi người đều lộ ra vẻ mơ màng.

Trên lưng chàng trai đi đầu có một cô bé nằm sấp, tuổi không lớn lắm nhưng lại rất gầy, trên đầu cô bé trùm một cái áo khoác nên không nhìn thấy mặt. Hai chân cô bé không mang giày, chỉ có một đôi tất màu lòng đỏ trứng có in hình đầu cún con.

Chàng trai cõng cô bé đi, đôi chân cô bé vẫn luôn lắc lư giữa không trung.

Đây là một hình ảnh mà ông chủ quán bar đã ghi nhớ rất lâu.

Màn thể hiện nhất thời khiến Chẩm Khê hối hận không thôi. Cô không biết lúc đó mình nghĩ như thế nào nữa. Trong con hẻm nhỏ ở cửa sau quán bar có rất nhiều gạch với vỏ chai rượu, tại sao cô lại đi với sợi dây xích khóa cửa của người ta chứ?

Đến cuối cùng, cảnh mỹ nhân cứu anh hùng trong tưởng tượng không những không thành công mà ngược lại bản thân còn bị mất mặt, còn khiến cho cả cánh tay đau nhức.

Ngày hôm sau thức dậy, toàn bộ cánh tay phải của Chẩm Khê, ngoại trừ ngón tay ra thì còn lại đều đau đớn.

Cũng may, hôm nay là ngày thứ hai của lễ kỷ niệm thành lập trường, không cần đi học.

Khi cô đang cố gắng để rửa mặt thì nghe thấy có người gõ cửa. Miệng cổ ngậm đầy kem đánh răng lao ra đến phòng khách, nhưng vẫn là có người ra trước cố.

“Anh ở nhà hả?” Chẩm Khể che miệng nhìn về phía Lâm Tụ. Sáng sớm hôm nay dậy không thấy một bóng người nào, cô còn tưởng rằng trong nhà không có ai cơ.

Lâm Tụ không để ý đến cố, đi ra mở cửa, người đứng ngoài cửa chính là Đoạn Ái Đình.

“Lâm Tụ, hôm nay trường học có buổi liên hoan được tổ chức trong công viên, chúng ta cùng đi đi” Đoạn Ái Đình đứng ở cửa với dáng vẻ rất đáng yêu, khác hoàn toàn với ngày hôm qua.

Chẩm Khê trở về phòng vệ sinh rửa mặt, có nghe thấy Lâm Tụ nói với Đoạn Ái Đình: “Không muốn đi.”

“Có phải cậu còn giận chuyện tối hôm qua không?” Cô nghe thấy Đoạn Ái Đình dịu dàng nói với Lâm Tụ, “Là tới suy nghĩ không chu đáo, đều là lỗi của tớ, cậu đừng giận tớ mà”

“Không phải. Không giận”

Chẩm Khể dựa vào cửa, cảm thấy ấm ức thay cho Đoạn Ái Đình. Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Lâm Tụ khi nói câu này. Chắc chắn giống như một viên ngọc được đánh bóng tỉ mỉ, lạnh lùng, không có tình người.

Đoạn Ái Đình nói một đống lại với giọng điệu cầu xin, nhưng Chẩm Khê không nghe rõ một từ nào cả, cô chỉ nghe thấy cuối cùng Lâm Tụ tổng kết bằng một câu: “Chúng ta chỉ là bạn học”

Hố hố! Thật ác độc!

Ngay sau đó, Chẩm Khê liền nghe thấy tiếng đóng cửa.

Chẩm Khê đi ra khỏi nhà vệ sinh, chạm ngay mặt với Lâm Tụ.

“Một cô gái như vậy, kiêu căng tự mãn một chút cũng là phải” Chẩm Khê định khuyên anh ta đừng làm căng quá với Đoạn Ái Đình, dù sao cũng là bạn học, lại là bạn cùng bàn, còn thường xuyên gặp mặt.

“Em nhìn lại mình trước đi.” Lâm Tụ liếc nhìn tay cô, câu nói đầu tiên đã khiến cô không còn chút sức lực đánh trả nào.

Chẩm Khê trở về phòng ôm túi, thừa dịp Lâm Tụ không ở phòng khách, nhanh chóng đi ra khỏi nhà.

Dì Từ đã lâu không gặp cô, vừa thấy mặt đã cầm lấy cánh tay cô, Chẩm Khê đau đến mức gào thảm thiết, chỉ chốc lát mũi đã đỏ lên rồi.

“Cháu bị sao vậy?”

“Dì đừng nhắc đến nữa, nói ra lại mất mặt” Chẩm Khế xoa tay, hỏi: “Sao thế dì? Vị giám đốc 0220 kia lại tìm dì làm gì ạ? Không phải đã ký hợp đồng bán đứt trong hai năm rồi sao? Nhiệm vụ của quý này, cháu đã hoàn thành xong lâu rồi còn gì?”

“Lần này không phải vị kia tìm dì, người gặp mặt dì chính là tổng giám đốc của công ty bọn họ” Dì Từ vừa nói vừa bảo Chẩm Khê ngồi xuống, “Hôm qua đi đến đó rồi dì mới biết”

“Trụ sở chính của công ty bọn họ không phải ở đây mà?” Chẩm Khê có chút nghi hoặc, “Tổng giám đốc của bọn họ đến đây làm gì?”

“Nói là dự định tạo thêm dòng sản phẩm phụ”

“Dòng sản phẩm phụ?” Chẩm Khê uống một ngụm nước, hỏi lại: “Ngay cả sản phẩm chủ đạo đã kinh doanh bất bát rồi, họ lấy đâu ra sức mà tạo thêm dòng mới?”

Dì Từ nhìn cô, không lên tiếng.

Chẩm Khê lập tức liên hiểu được, cô vô trán một cái.

“Dòng sản phẩm phụ của bọn họ, chắc không phải là túi xách đấy chứ?”

“Nói một cách chuẩn xác thì đó là một công ty chuyên sản xuất hàng da thuộc chuyên nghiệp”

“Ông chủ của bọn họ bị điên à?” Chẩm Khê cười nói, “Công ty chuyên sản xuất hàng da thuộc? Hóa ra cái dòng sản phẩm phụ này định chơi cao cấp 1? Bọn họ nghĩ như thế nào vậy? Sản phẩm chủ đạo của bọn họ nhằm vào nhóm học sinh sinh viên, vậy mà sản phẩm phụ lại đi theo con đường hàng cao cấp xa xỉ? Chắc không phải bị người ta bỏ ngải chứ?”

“Ngày hôm qua ông chủ của bọn họ nói với dì, muốn mời cháu làm giám đốc thương hiệu của dòng sản phẩm này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.