Thực Tập Sinh Thần Tượng

Chương 79: Chuyện làm ăn mới



“Vẫn là thôi đi.” Chẩm Khê bật cười, “Cháu cũng không có bản lĩnh cao thâm vậy. Với cái vẻ kiêu căng, ngạo mạn còn hơn cả ông trời của bọn họ, thương hiệu này ấy à, ai làm thì người đấy thiệt”

“Nhưng dì lại cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt” Dì Từ nói, “Nếu cháu nghĩ như vậy, việc bọn họ dám đến tìm dì thảo luận chuyện này nói lên điều gì? Chứng minh rằng những chiếc túi mà cháu thiết kế trước kia chắc chắn bán rất chạy, bán chạy đến mức làm cho bọn họ muốn từ bỏ dòng sản phẩm chính là quần áo để mở ra thị trường hàng đồ da.”

“Nhóm khách hàng tiêu dùng mà bọn họ nhắm vào không giống nhau” Chẩm Khê giải thích, “Nhóm khách hàng mục tiêu trước đây là học sinh cùng với nhóm người trẻ tuổi có mức thu nhập trung bình-thấp, kiểu dáng mới mẻ, độc đáo, thời thượng, chất lượng tạm chấp nhận, giá cả cũng không đắt, cho nên mới bán chạy. Nhưng hiện tại

mục tiêu của bọn họ rõ ràng là nhóm người có thu nhập nhập cao, nếu muốn đi con đường cao cấp sang trọng, chắc chắn không thể bán ra với mức giá cả phải chăng?

Chẩm Khê vỗ đùi: “Nếu mức thu nhập của cháu cao thì tại sao cháu phải đi mua sản phẩm của bọn họ? Tại sao cháu lại không đi mua hàng hiệu quốc tế: Cháu xách một cái túi mà ngay cả thương hiệu còn chưa nhìn thấy bao giờ đi tham gia các loại trường hợp xã giao, chẳng phải rất mất mặt sao?”

“Cháu đừng hạ thấp mình như vậy.” Dì Từ có vẻ muốn an ủi cô, “Mấy cái túi cháu thiết kế rất đẹp”

“Dì, dì vẫn chưa hiểu rõ rồi” Chẩm Khẽ thở dài, “Quan trọng không phải là sản phẩm nhìn có đẹp hay không, dùng có tốt hay không. Dì cho rằng người ta tiêu mấy chục nghìn thậm chí mấy trăm nghìn tệ chỉ để mua một cái túi để cầm đi mua thức ăn? Người ta chủ yếu là để ý cái thương hiệu kia, đẹp hay không, dùng thích hay không không quan trọng

“Vậy ý của cháu là?”

“Nếu như dòng sản phẩm mới này của bọn họ vẫn đi theo con đường bình dân, bán với giá khoảng một trăm tệ thì chúng ta có thể bàn bạc tiếp. Nếu như bọn họ vẫn tiếp tục khư khư cố chấp, cháu thấy chờ bản hợp đồng này kết thúc thì cũng không cần hợp tác nữa, không thì chúng ta sớm hay muộn cũng bị bọn họ liên lụy”

Chẩm Khê nằm ở trên ghế dài, nhìn trần nhà ngẩn người: “Con người ấy mà, quý ở chỗ tự mình hiểu lấy. Nhưng ngay cả một cái đạo lý đơn giản như vậy mà vẫn có rất nhiều người không hiểu được”

“Tuổi còn nhỏ xíu, sao mà nói chuyện y như bà cụ non vậy?” Dì Từ cười.

“Cháu sợ thật mà, thật vất vả mới tích góp được ít tiền, cháu cũng không muốn nháy mắt đã công dã tràng”

“Di Từ.” Chẩm Khê hố một tiếng, “Chúng ta cứ làm đầu chắc đấy như vậy cũng rất tốt, công ty này không được chúng ta lại đổi công ty khác, tuyệt đối đừng mạo hiểm, quá phiêu lưu”

“Biết rồi.” Di Từ giơ tay ra véo mặt cô, làu bàu: “Dù đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn cần cháu trông chừng nữa.”

“Đúng rồi, những dụng cụ và nguyên vật liệu làm thủ công lúc trước còn không dì?”

“Còn có một ít, làm sao vậy?”

“Dì mang ra đây cho cháu đi, cháu rảnh đến nỗi cả người cũng mốc meo rồi.”

Chẩm Khế chơi ở nhà dì Từ cả một ngày, đến bữa tối mới đi về. Cô không thấy ngạc nhiên chút nào khi trong nhà chỉ có mình Lâm Tụ.

“Khi nào Lâm Tuệ được ra?” Chẩm Khẽ hỏi.

“Sắp rồi.”

Chẩm Khê đột nhiên có một suy nghĩ, cô hỏi: “Anh có từng nghĩ đến việc đòi lại tiền bồi thường của mẹ anh không, để tự anh mình giữ”

“Có thể sao?” Lâm Tụ ngẩng đầu khỏi quyển sách, giương mắt nhìn cô.

“Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ... chỉ sợ là có chút khó khăn. Nhưng biện pháp là do con người nghĩ ra mà. Em chỉ là cảm thấy, dựa theo mức độ độc ác của Lâm Tuệ, sợ rằng chẳng chờ được đến khi anh trưởng thành thì số tiền này đã hết rồi.”

Chẩm Khê gãi đầu, hỏi: “Anh có thể tự bảo quản số tiền này, rồi sau đó mỗi năm sẽ đưa cho Lâm Tuệ một ít hay không?”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó dọn ra ngoài ở chứ sao, ở lại cái nhà này mệt mỏi biết chừng nào?

“Đây là suy nghĩ thật sự của em?” Lâm Tụ hỏi.

“Chỉ cần bọn họ có thể giao ra quyền giám hộ của em, bảo em đưa tiền cho bọn họ còn được ấy chứ.” Chẩm Khê cúi xuống, lông mi che đi đôi mắt, cô cảm thấy mình cách tự do ngày càng xa rồi.

“Lâm Tuệ cũng có quyền lợi thừa kế tài sản của mẹ anh” Lâm Tụ đứng lên.

Nghe anh ta nói vậy thì Chẩm Khê đã hiểu tại sao anh ta nhất định phải chịu uất ức để ở lại trong một căn nhà không thuộc về mình, trải qua những tháng ngày xin xỏ lại từng đồng từ trong tay Lâm Tuệ để học tập, sinh hoạt như vậy. Chuyện này một khi nói trên phương diện pháp luật thì sẽ liên quan đến vấn đề phân chia tài sản. Nhưng Lâm Tụ vẫn chưa đến tuổi trưởng thành, Lâm Tuệ lại là người giám hộ của anh ta.

Vấn đề này, cơ bản là không thể giải quyết được, chỉ có thể đợi đến khi Lâm Tụ trưởng thành.

Nhưng đợi đến khi Lâm Tụ trưởng thành, số tiền kia chắc chắn đã bị Lâm Tuệ tiêu sạch rồi. Cuối cùng, Lâm Tụ đáng thương, vẫn phải đi theo sau mông Lâm Tuệ để có thể sống được.

Kiếp trước của anh ta chính là như vậy, vừa bị đuổi khỏi trường học, không có tiền học bổng, ngay cả việc ăn cơm cũng là cả một vấn đề. Lâm Tuệ kiểm soát chặt chẽ số tài sản mẹ anh ta để lại, không cho anh ta một đồng nào.

Cô nhớ có một lần, hai vợ chồng Lâm Tuệ mang theo Chẩm Hàm ra ngoài chơi, họ đi chơi ba ngày, Lâm Tụ liền bị bỏ đói ba ngày.

Con người Lâm Tuệ ác độc bao nhiêu, cứ nhìn từ khi cổ đến căn nhà này, mụ ta liền không bao giờ mua đồ ăn vặt để ở nhà nữa là có thể thấy được.

Chẩm Khề nghi, thật ra bà ta chắc chắn vẫn sẽ mua, dù sao Lâm Chinh và Chẩm Hàn vẫn phải ăn không phải sao? Nhưng bà ta không nói cho Chẩm Khê biết chỗ để những thứ này, tự nhiên là Lâm Tụ cũng không thể biết được rôi.

Khi Lâm Tuệ ra ngoài chơi, còn tiện tay ngắt cả cầu dao tổng. Không có điện thì không thể nào nấu cơm hay mì được, ngay cả đun nước sôi cũng không thể nào. Trên người Lâm Tụ không có lấy một xu thì làm sao có thể ra ngoài mua mì tôm hay thứ gì đó ăn được. Thời điểm đó, Chẩm Khê đi làm ở nhà máy da trở về, thấy Lâm Tụ đốt

một cây nến ngồi trên số pha đọc sách. Nhìn thấy cô, người kia cũng không nói gì. Đương nhiên, hồi đó Lâm Tụ cũng không dám nói chuyện với cô, khéo trong lòng anh ta còn hạn chết cô ấy chứ. Có lẽ cho dù anh ta có bị chết đói, cũng sẽ không nhận sự giúp đỡ của cô.

Sau đó, người nhà của anh ta đến đón anh ta.

Theo lý mà nói, người bố mà anh ta sống gần hai mươi năm vẫn chưa một lần gặp mặt làm sao có thể thân thiết hơn người dì mà anh ta ngày ngày chung đụng được. Nhưng lúc đó, Lâm Tụ không có một chút chần chừ nào, đứng lên liền đi theo luôn, tay không mà đi, giống hệt như lúc đến, thứ mang đi duy nhất chính là quyển sách chưa đọc xong kia.

Có thể trong mắt anh ta hồi đó, cho dù căn nhà kia có là một bãi tha ma cũng còn tốt hơn nơi này.

Dì ruột ác độc, cay nghiệt lại còn tham lam, ông dượng thì vô tình, coi thường người khác, anh họ thì bạo ngược, chơi ma túy, đánh nhau. Còn một cô em họ có quan hệ ruột thịt thì luôn có những ý nghĩ xấu xa, đã thế lại thêm một cô em họ khác không có quan hệ máu mủ đã vùi dập tất cả tương lai cùng ánh sáng của anh ta.

Nếu như cô là Lâm Tụ, cô cũng sẽ đi. Ở ngôi nhà chưa một lần trông thấy kia, cho dù mỗi ngày đều là cảnh đâm thuê chém mướn, bắn giết nhau giành địa bàn cũng tốt hơn ở đây cả trăm lần nghìn lần.

Đối với người như Lâm Tụ mà nói, sợ rằng sống không có tôn nghiêm còn khó chịu hơn là chết đi.

“Ngày hôm nay thắng được một phần thưởng trong một trò chơi ở công viên, không hợp với em lắm, anh cầm lấy đi” Chẩm Khể lấy một thứ từ trong cặp ra.

Cô biết Lâm Tụ đã dừng bước, nhưng cô không có cách nào ngẩng đầu lên nhìn anh ta, sợ đối phương nhìn thấu lời nói dối vụng về của cô.

“LP30. Cái của Đoạn Ái Đình ngày hôm qua?” “Cái gì chứ?” Chẩm Khế bực mình quát lên, “Anh có mắt không vậy? Màu sắc không giống nhau đâu làm sao, anh tưởng Đoạn Ái Đình nhờ em đưa cho anh à? Em cũng không rộng lượng như anh, giờ em vẫn còn tức chị ta anh ách”

“Cho nên là, quà sinh nhật?”

“Chắc anh phải đi khám tại rồi, đã nói là phần thưởng của một trò chơi ở công viên rồi.”

“Em giữ lấy mà dùng đi”

Chẩm Khê vỗ một cái lên ghế sô pha rồi đứng lên, giận đùng đùng nhét cái hộp vào trong lòng đối phương.

“Cái màu vừa xấu vừa quê mùa, em còn lâu mới thích”

Chẩm Khê vung tay đi về phía phòng ngủ, đi được vài bước lại quay lại, móc một túi giấy từ trong cặp ra. “Cái này mới là quà sinh nhật tặng anh, mặc dù đã qua sinh nhật của anh rồi, nhưng ngày hôm qua em mời anh ăn cơm không phải sao?”

“Cái gì vậy?” Lâm Tụ hỏi.

“Một cái ví tiền” Chẩm Khê thấy màu mắt anh ta tối lại, vội vàng bổ sung, “Em làm cho em dùng, nhưng làm xong thấy không thích nên mới tặng cho anh”

“Tự làm?”

“Không thì đâu ra? Anh còn hy vọng em dùng tiền mua quà tặng anh sao? Làm sao có thể: Em keo kiệt như vậy ma.

Chẩm Khê cầm cặp sách lên, vội vã trở về phòng mình.

Lâm Tụ cúi xuống nhìn mấy thứ trong tay, lại nhìn của phòng đóng chặt của Chẩm Khê, biểu cảm có hơi cứng ngắc. Rồi anh ta rút ra một điếu thuốc.

Lâm Tuệ trở về rồi.

Lúc trước, Chẩm Khể nghĩ đến vấn đề này rất nhiều lần, ngay cả khi nằm mơ cô cũng mơ thấy cảnh tượng cổ và Lâm Tuệ gặp lại nhau. Cô cho rằng sẽ hành động giống như núi lửa bùng nổ, và sẽ không tránh được một trận đánh ác liệt, nói không chừng lại sẽ khiến cho Lâm Tuệ đi vào đó một lần nữa. Nhưng đợi đến khi Lâm Tuệ trở về thật rồi, Chẩm Khê ngược lại trở thành người mơ hồ nhất.

Ngoại trừ việc không nói chuyện với cô, Lâm Tuệ không khác gì trước đây, vẫn là bà nội trợ của một gia đình, nhiệm vụ chủ yếu mỗi ngày chính là dọn dẹp nhà cửa. Nếu nói có gì kỳ lạ nhất thì chính là mỗi ngày bà ta tự mình đưa đón Chẩm Hàm đi học. Nếu như nó có hẹn với Chu Huyền thì bà ta phải tận mắt nhìn thấy Chu Huyên đến nhà đón Chẩm Hàm đi, sau đó lại đưa Chẩm Hàm về nhà.

“Làm những việc thừa thãi.” Chẩm Khê nói, “Nếu cháu còn muốn làm gì Chẩm Hàm thì ngay trong ba tháng bà ta ngồi tù, cháu đã có thể bán Chẩm Hàm vào trong núi gần mười lần rồi.”

“Cháu vẫn nên cẩn thận một chút” Gương mặt dì Từ tràn đầy lo lắng, “Không phải nói Lâm Chinh sắp về rồi à?”

Chẩm Khê buồn bực vò đầu: “Đó cũng là một tai họa, thật đau đầu”

“Quay lại chuyện hôm trước, chuyện giám đốc thương hiệu kia, cháu suy nghĩ thế nào rồi? Bọn họ đã từ bỏ kế hoạch công ty chuyển hàng da rồi, dự định làm theo lời cháu nói, mục tiêu vẫn tập trung vào học sinh cùng với người trẻ tuổi”

“Đúng vậy, có tiền làm đồ cao cấp còn không bằng mời mấy người nổi tiếng hay thần tượng bây giờ đang nổi làm người phát ngôn cho sản phẩm, chắc chắn tiền sẽ chảy vào như nước” Chẩm Khê cười híp mắt nói, “Di Từ, lợi nhuận chúng ta mong ngóng đã lâu cuối cùng cũng đến rối”

Khi Chẩm Khế còn chưa chìm đắm trong niềm vui sướng kiếm tiền được mấy ngày thì Lâm Chinh trở về.

Chẩm Khê đã không nhớ rõ dáng vẻ của hắn ta lúc đi như thế nào rồi, nhưng Lâm Chinh bây giờ càng ngày càng giống với cái bóng dáng ở sâu trong ký ức cô.

Hắn ta vừa trở về, không khí trong nhà liền trở nên ngột ngạt.

Không biết hắn ta cùng người anh họ của mình làm cái gì ở vùng duyên hải, mà sau khi trở về mỗi ngày hắn ta đều khoác lác rằng bên đó sầm uất thời thượng thế nào, rằng bên này vừa nghèo đói lại quê mùa thế nào. Người bên đó hắt hơi một cái cũng ra mùi thơm phấn son, người bên này thì trong miệng như ngậm than tổ ong, vừa há miệng ra là phun muội than ra ngoài.

Lâm Tụ ở chung phòng với hắn ta, gần như ngày nào cũng có xung đột.

Đại vương lôi thôi nhếch nhác cùng người có bệnh thích sạch sẽ ở chung một chỗ!

Cái hình ảnh kia đúng là quá đẹp, Cẩm Khê quả thực là không dám nhìn.

Tên Lâm Chinh này từ trước đến giờ đều là miệng cọp gan thỏ. Bây giờ hắn ta nói những thứ kia chưa chắc Chẩm Khê đã để ý, còn Lâm Tụ từ đầu đến đuôi lại càng coi hắn ta như một người vô hình.

Nhưng tên này thường hay được đà lấn tới, Lâm Tụ một lần hai lần không để ý đến hắn ta, hắn ta còn tưởng rằng Lâm Tụ là người dễ bắt nạt. Cho đến một hôm, hắn ta vừa cười đểu vừa xé sách bài tập của Lâm Tụ, miệng còn nói: “Biết học hành thì có ích lợi gì, còn không phải vẫn là thằng con hoang mẹ chết bố không cần sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.