“Em cũng hay nhỉ? Đi ăn món Pháp mà lại còn gọi mì Ý, em làm vậy không phải là bắt bí nhà hàng à?”
Tiến Dũng chọc ghẹo cổ, trong mắt tràn đầy sự thích thú khi hóng được chuyện hay ho.
“Cũng đâu phải nhà hàng Pháp đầu.
Người ta có viết mì Ý trên thực đơn thì tại sao em lại không được gọi chứ?”
Chẩm Khê không hiểu tại sao Đoạn Ái Đình lại cứ phải chấp nhặt việc cô gọi mì Ý đến vậy nhỉ.
Lần trước lúc ở nhà hàng, chị ta cũng đã nhai đi nhai lại vài lần rồi, bây giờ còn rảnh rỗi ngồi kể cho bạn trai chị ta nghe nữa chứ.
Chẩm Khê bỏ cuốn sách chưa bị ngấm nước vào ba lô của Lâm Tụ: “Anh, đi thôi!”
Lúc đi qua trước mặt Đoạn Ái Đình và bạn trai cô ta, cô nghe thấy Triệu Dật Lỗi buông một cấu bâng quơ: “Đồ nhà quê”
“Ha ha”
Chẩm Khể không kìm được mà cười giễu cợt.
“Em vậy là có ý gì?”
Một cánh tay chặn ngang trước mặt cô.
Chẩm Khê nhìn dọc theo cánh tay, liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Triệu Dật Lỗi đang có vẻ rất tức giận.
“Cậu có ý gì?”
Lời này phát ra cách họ một đoạn.
Chẩm Khê nhìn sang, thấy Huy Dương đã đứng dậy khỏi ghế và đang tiến về phía bọn cô.
“Cậu muốn làm gì?”
Huy Dương đứng ở phía sau Chẩm Khế, nhìn chằm chằm cánh tay đang chắn trước mặt cô.
“Xin lỗi”
Triệu Dật Lỗi nói.
“Hử?”
Chẩm Khế nghĩ chắc mình nghe nhầm rồi.
Cô liếc nhìn những người xung quanh mấy lượt, mới nhận ra Triệu Dật Lỗi đang nói với cô.
“Anh nói tôi sao?”
Chẩm Khế chỉ vào mặt mình.
“Chuyện ngày hôm đó, xin lỗi Đoạn Ái Đình đi.”
“Tại sao?”
Chẩm Khế hỏi vô cùng chân thành.
Cô không hiểu rốt cuộc thì hôm đó đã phạm lỗi gì to tát khiến Đoạn Ái Đình không quên được mà so đo đến tận bây giờ.
“Bởi vì hôm đó mấy người cư xử thô bỉ, tục tằng, không biết điều, khiến cho người đi cùng bị mất mặt theo.
Chẳng lẽ không nên nói lời xin lỗi sao?”
“Triệu Dật Lỗi, chú ý cái giọng điệu của cậu!”
Huy Dương nhắc nhở.
“Huy Dương, tôi biết cậu với con nhỏ này thân thiết, nhưng chuyện nào ra chuyện đấy chứ.
Con bé là học sinh của trường số 7, lại còn là học sinh khá có tiếng tăm trong trường.
Nếu sau này vẫn tiếp tục cư xử như dân đầu đường xó chợ như vậy, sẽ làm người khác nghĩ rằng học sinh trường chúng ta đều là người được giáo dục như con bé đấy.”
“Không đến lượt cậu nhọc lòng”
Huy Dương nói.
“Hội trưởng Triệu cũng thật rảnh rỗi, quản trời quản đất giờ còn quản luôn cả việc người ta gọi món gì sao?”
Lý Minh Đình ngồi trên mép bàn bên cạnh, miệng thì mỉa mai, “Ăn mì Ý cũng làm mất mặt? Vậy tôi thích ăn bánh cuốn nhân hành có phải cũng nên ở lì trong phòng, không được ra ngoài hở? Miễn cho người khác nhìn thấy tôi sẽ nghĩ là học sinh trường chúng ta đều có mùi bẩn hàn như vậy? “Kệ cậu ta”
Tiến Dũng thì thầm vào tai Chẩm Khê, “Cậu ta cố ý vạch lá tìm sâu đó”
“Em có chọc ghẹo gì anh ta đâu?”
Chẩm Khê ấm ức.
“Ai kêu em cứ xông lên chặn ngay trước mặt Lâm Tụ y như kiểu anh hùng lấp lỗ châu mai vậy? “Bỏ đi, bỏ đi”
Chẩm Khê bực bội xua tay, “Về nhà thôi.”
“Chẩm Khê!”
Triệu Dật Lỗi gọi cô lại, hỏi, “Em không cảm thấy thẹn mà ngược lại còn thấy tự hào về chuyện này sao? Một đứa bé gái như em mà mặt sao lại dày như vậy?”
Lại nữa rồi.
“Chủ tịch Triệu, từ đầu đến cuối tôi vẫn không hiểu anh muốn nói cái gì?”
Thay vì tức giận, Chẩm Khê càng cảm thấy nghẹn lời và phát mệt với thằng cha này hơn.
“Tôi không biết chị Đoạn Ái Đình nói với anh thế nào.
Nhưng hôm đó, tôi cảm thấy bản thân mình không làm gì quá quắt cả, càng đừng nói đến việc làm chị Ái Đình đây mất mặt đến mức phải xin lỗi chị ta”
“Chẩm Khê, hôm đó chị mời hai người ăn cơm là có ý tốt thôi”
Đoạn Ái Đình mở miệng.
“Người tính tiền là Chẩm Khế”
Lâm Tụ đột nhiên lên tiếng, khiến cho Chẩm Khê có hơi ngạc nhiên.
Từ trước tới giờ, Lâm Tụ vốn không phải là người thích ra mặt tranh luận hay giải thích với người khác.
Sắc mặt của Đoạn Ái Đình ngày càng khó coi, cô ta nói: “Tôi không tài nào hiểu nổi, loại người như cậu thì dựa vào đầu mà có thể cao ngạo như thế nhỉ? Cậu nghĩ vậy là khí phách lắm hả, thanh cao lắm hả? Tôi tặng cho cậu một chiếc điện thoại, cậu không cần, nhưng chớp mắt lại đã mua một cái y hệt.
Sao nào? Cậu cảm thấy cậu làm vậy là cao thượng lắm à? Cậu cũng chỉ là người sống nhờ vào học bổng của trường mà thôi.
Cậu kiêu ngạo như đến thế, có giỏi thì đừng nhận đi”
“Loại người như cậu? Anh ấy là loại người gì?”
Tiến Dũng giữ chặt lấy tay Chẩm Khê.
Cô thật sự sợ rằng Chẩm Khê sẽ không nhịn được mà cho người đối diện một bạt tai.
“Ồ, tôi quên mất, em với anh họ của em cũng là cùng một loại người cả”
Đoạn Ái Đình cười lạnh, “Tự hào thành tích học tập xuất sắc hơn người, luôn cho rằng mình cao giá lắm không bằng, ai cũng không sánh được đấy.
Dựa vào khen thưởng và trợ cấp sinh hoạt của nhà trường, vậy mà còn ra vẻ ta đây nghèo nên có lý.
Miệng thì từ chối sự giúp đỡ của những người xung quanh, nhưng lại nhỏ nhen, thèm muốn tất cả mọi thứ của người ta”
“Ồ.
Vậy sao?”
Hóa ra Đoạn Ái Đình nghĩ về hai người họ như vậy.
“Em không ngửi thấy cái mùi nghèo túng như mùi thối rữa trên người em sao?”
Tiến Dũng thả tay Chẩm Khê ra, bước ra chặn trước mặt cô ta, tay chỉ thẳng mặt, miệng chất vấn, “Cậu nghĩ cậu là ai?”
“Người lớn nói đâu có sai, những đứa trẻ trong gia đình không đầy đủ thì tâm lý cũng không đầy đủ được”
Chẩm Khẽ cúi thấp đầu, không nói lời nào.
Hóa ra cố và Lâm Tụ là những đứa trẻ tâm lý có khiếm khuyết, có vấn đề.
“Xin lỗi”
Huy Dương chỉ thẳng vào Đoạn Ái Đình nói: “Nói xin lỗi”
“Tôi nói sai à?”
Đoạn Ái Đình nhìn Huy Dương hỏi, “Cậu nghĩ rằng loại người như bọn họ có thể giống chúng ta sao? Nếu không nói thẳng ra thì bọn họ vẫn sẽ cứ nghĩ bản thân họ ghê gớm lắm, nghĩ rằng học giỏi sẽ có tất cả đấy.
Họ sẽ cho rằng học giỏi thì cả thế giới sẽ xoay quanh bản thân.
Vì thế, ngoài học ra bọn họ còn có gì nữa?”
Đoạn Ái Đình nhìn về phía Chẩm Khê: “Em còn muốn làm thực tập sinh, muốn được debut để làm người nổi tiếng? Em dựa vào cái gì?”
“Chẩm Khê, em dựa vào cái gì được đây?”
Đoạn Ái Đình bật cười.
“Chuyện này không cần chị phải tốn nơ ron thần kinh để suy nghĩ giùm”
Chẩm Khế ngẩng mặt lên, quay sang nói với Lâm Tụ, “Anh họ, chúng ta đi về thôi, muộn lắm rồi.”
Lâm Tụ gật đầu, khoác ba lô lên vai.
“Đoạn Ái Đình, cậu xin lỗi Chẩm Khê ngay”
Huy Dương giữ lấy tay Chẩm Khê không để cho cô đi.
Chẩm Khê hất tay anh ra: “Không cần đâu.
Chị ấy nói không sai, em là đứa chỉ biết có học hành thôi.”
“Chẩm Khế”
Huy Dương hét lên, giống hệt như vị sư chùa khuyến người ta quy y cửa phật, buông bỏ đồ đao.
“Đi thôi.”
Lâm Tụ nói.
Chẩm Khê kéo quai ba lô của Lâm Tụ, theo anh đi ra ngoài.
“Đoạn Ái Đình!”
Tiến Dũng thấy Chẩm Khê đã khuất bóng liền lập tức hét lên, “Cậu không thấy nói như vậy là rất quá đáng sao?”
“Cậu kích động cái gì?”
Triệu Dật Lỗi nói, “Người ta không phải cũng thừa nhận rồi à?”
“Hai người thì biết cái gì”
Tiến Dũng khóe mắt ửng đỏ nói, “Chỉ dựa trên quan điểm của bản thân mà kết luận một cách phiến diện, nói ra những lời làm tổn thương người khác.
Ai cho cậu cái quyền chà đạp lên lòng tự trọng của người khác như thế?”
“Nếu như con bé đã không để ý thì cũng đều bị coi là chà đạp.
Còn nếu như nó để ý, vậy chẳng phải là con bé chột da sao?”
“Con bé chột dạ cái gì? Cây ngay không sợ chết đứng, tất cả mọi thứ Chẩm Khê có được đều là do con bé cực khổ nỗ lực mà có được.
Sao nào, cậu ghen tỵ à?”
“Tôi việc gì phải ghen tỵ?”
Đoạn Ái Đình cười đểu, “Con bé có cố gắng cả đời cũng chỉ có được những thứ mà tôi sinh ra đã có mà thôi.”
“Vì vậy, đó chính là lý do cậu khinh thường người ta sao? Cậu có tư cách gì mà cười nhạo ước mơ của người khác? Chẩm Khê muốn làm gì là việc của con bé, cậu dựa vào gì mà xỉa xói, chỉ trỏ con bé?”
“Tôi cười nhạo ước mơ của nó?”
Đoạn Ái Đình vén tóc lên, đáp lại, “Ồ, ý cậu là ước mơ trở thành người nổi tiếng của nó sao? Tôi còn cần phải cười nhạo nó ư? Tôi cần phải cười nhạo một con kiến nuôi giấc mộng muốn giết voi sao? Nếu như cái đó cũng có thể gọi là giấc mơ”
“Không biết là ai từng nói với tôi một câu như thế này.
Sự kiêu ngạo và tự tin của một tầng lớp là đến từ chính sự coi thường và trào phúng của tầng lớp thấp hơn, từ đó đạt được cái ảo giác bản thân cao quý muôn phần hơn người.
Cậu đồng ý với cái câu nói này không?”
Lý Minh Đình miệng cười tươi đi tới nói, “Nhưng cũng không thể nào chỉ cho phép cậu khinh thường người khác, cậu nói đúng hay không? Cô bé nhà quê thích ăn ở nhà hàng Pháp sơ sài hay là công chúa Đoạn Ái Đình quê mùa, lạc quẻ?”
“Chẩm Khê, em đợi đã”
Huy Dương đuổi kịp cô nói, “Anh đưa em...
Anh đưa hai người về nhà”
“Không cần đầu”
Chẩm Khể xua tay, “Cũng đâu có thuận đường.
Hơn nữa, bọn em đi xe đạp tới mà”
“Đoạn Ái Đình...”
Huy Dương muốn nói lại thôi.
Muốn nói Chẩm Khê đừng để ý mấy lời nói đó, nhưng lại cảm thấy mình nói những lời này có vẻ hơi thừa thãi.
“Được rồi, được rồi”
Chẩm Khê xua tay, vẻ mặt rất thờ ơ, “Em biết anh định nói gì rồi, bỏ qua đi, bỏ đi!”
Huy Dương nhìn Lâm Tụ, do dự một lát mới nói: “Nhờ cậu đấy!”
Chẩm Khê đẩy anh một cái: “Làm cái bộ dạng dặn dò như thế là có ý gì? Em còn chưa chết đâu đấy.”
Chẩm Khê kéo Lâm Tụ đi, mới đi qua khúc cua, bước trong bóng tối, nước mắt lập tức rơi xuống không ngừng.
“Chị Đoạn Ái Đình ấy, lần đầu tiên gặp chị ấy, em cảm thấy chị ấy rất xinh đẹp”
“Um.”
“Lúc đó em thực sự rất rất thích chị ấy”
“Có thể nhìn ra”
“Em luôn nghĩ là, anh với chị ấy mà thành đối thì chắc chắn sẽ rất đẹp đôi.
Chị ấy thông minh xinh đẹp, lại tốt với anh”
“Trước anh đã nói với em rồi.”
“Anh nói với em rồi, chị ta có ý đồ, chị ta thích anh là vì anh nổi tiếng.
Em cảm thấy vậy cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Đã là con gái, đặc biệt lại là một cô gái xinh đẹp như thế thì thích hư vinh một chút cũng đâu có gì.
Nhưng bây giờ em không nghĩ vậy nữa rồi.”
Chẩm Khê cúi thấp đầu xuống: “Ngay từ đầu, chị ta vốn đã coi thường anh.
Người như vậy, dù có tốt với anh thế nào đi nữa cũng là mang theo cái suy nghĩ bản thân cao quý hơn người, muốn ban phát sự thương hại và bố thí mà thôi.”
“Ừm.”
“Chị ta thật ra cũng chẳng xinh đẹp đến mức đó đâu.
So với An Đào Sa và Kim Dự n còn kém xa lắm”
“Üm.”
“Sau này em không thích chị ta nữa”
Chẩm Khê nói, “Anh xin chuyển chỗ ngồi đi, khỏi phải suốt ngày nhìn thấy nhau”
“Được.”
Chẩm Khế không nói gì nữa, cô và Lâm Tụ cùng nhau đi tiếp.
“Mấy lời cô ấy nói.”
Lâm Tụ lên tiếng, đợi một lúc sau vẫn không nói tiếp.
“Rất tổn thương đó, thực sự”
Chẩm Khể nói, “Có thể trong mắt của hầu hết bọn họ, chúng ta giống như lời chị ta nói.
Bởi vì không có chỗ dựa nên mới cố gắng học hành cho tốt.
Bởi vì thành tích có xuất sắc mới có sức mạnh để ngóc được đầu dậy.
Nói thẳng ra chính là giả vờ thanh cao.
Có lúc em cũng có suy nghĩ như vậy, cảm thấy mình có phải là đã đề cao bản thân quá mức không? “Vi thế “Từ cổ chí kim, mọi người đều thích những dùng một chữ ”
nghèo”
để khái quát, mô tả những người thuộc thành phần trí thức, thư sinh nghèo, học trò nghèo.
Nhưng dù họ nói như vậy, song họ vẫn buộc con cái mình phải học hành cho tử tế, để được công thành danh toại, làm rạng rỡ tổ tông.
Em cũng không dám vỗ ngực bảo đảm rằng việc học hành nhất định sẽ có ích cho tương lai.
Nhưng có những lúc em lại nghĩ, một người có thể quyết chí làm tốt một việc gì đó đã là không dễ dàng rồi”