Chẩm Khê kéo lấy ống tay áo Lâm Tụ: “Anh nghe Đoạn Ái Đình nói như vậy chắc sẽ chẳng hơi đâu mà tức giận đâu nhỉ.
Anh học hành có tốn tí tẹo công sức nào đâu, cứ như chơi không vậy.”
“Em tức lắm à?”
“Em?”
Chẩm Khế nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi nói: “Em cũng thường thôi.
Nếu như một ngày nào đó bị rớt từ hạng một xuống thì có lẽ còn tức giận đôi chút.
Người cảm thấy tức nhất khi nghe những lời kiểu này chắc chắn là loại người như Nhiêu Lực Quần mới phải”
Chẩm Khê đột nhiên nghĩ thông: “Dù sao thì em cũng đứng thứ nhất, em để tâm đến bọn họ làm gì chứ? Đoạn Ái Đình chị ta cũng đừng có đắc ý quá sớm, chúng ta cứ chờ tầm chục năm nữa xem”
“Thực tập sinh...”
“À, chị ta nói em không hợp thì em không hợp chắc? Em còn thấy chị ta mới không hợp ấy.
Em muốn làm gì lại phải cần người khác chỉ tay năm ngón sao? Có làm được hay không đều là chuyện của em.
Chị ta nghĩ mình là ai? Nhà tiên tri còn không dám chém như chị ta”
Lâm Tụ thấy cô đạp xe rất nhanh, anh đi theo phía sau lặng lẽ lắc đầu.
Về đến nhà, Chẩm Khẽ mở cửa ra, vừa nhìn vào đã thấy sách vở nằm ngổn ngang đầy dưới đất.
Điều đầu tiên lóe lên trong đầu cô chính là, Chẩm Hàm lại đang phát điện cái gì nữa rồi.
Cô đã chuẩn bị mở miệng ra chửi, nhưng đột nhiên nhìn thấy cái tên trên bìa sách.
Chẩm Khê dùng một tay chống ở mép cửa, không để cho Lâm Tụ đi vào nhà.
Cô hỏi: “Thế này là sao? Ai đứng ra giải thích cho tôi biết, chuyện này là thế nào?”
Chẩm Hàm đứng trước cửa phòng, mặt tỏ vẻ sợ hãi, nói ấp a ấp úng: “Anh em, anh ấy...”
Nó chưa nói hết thì cánh cửa phòng bên cạnh bị đá mạnh một cái, cửa bật ra.
Lâm Chinh ốm một chồng sách bước ra, giơ lên cao rồi ném xuống sàn nhà.
“Lâm Chinh, anh phát điện gì vậy?”
Chẩm Khể cảm thấy đầu óc như bị lửa giận thiêu đốt đến đau nhức.
Hôm nay, người nào người nấy đều lần lượt muốn kiếm chuyện với cô, không cho cổ được sống bình yên đúng không? Lâm Tụ đẩy có vài cái, muốn cố tránh ra nhưng Chẩm Khê vẫn đứng yên không nhúc nhích.
“Đây là phòng của tao!”
Lâm Chinh hét lớn, “Những thứ rác rưởi đặt trên bàn của tao đều phải vứt hết đi.”
Hắn ta nói với hai mắt đỏ rực, mặt mũi trồng cực kỳ dữ tợn.
Chẩm Khê cảm thấy sắp có chuyện không hay rồi.
“Bố mẹ mày đâu?”
Cô quay qua hỏi Chẩm Hàm.
“Qua nhà bạn rồi.”
“Gọi điện kêu họ về”
“Gọi điện kêu ai?”
Lâm Chinh đột nhiên bước hùng hổ về phía cô, trông như tên bợm rượu không còn tỉnh táo.
Nhưng Chẩm Khê lại không hề ngửi thấy mùi rượu.
Cô còn đang sững sờ thì bị Lâm Tụ nắm lấy dây ba lô kéo về phía sau.
Nói thật thì khi thấy Lâm Chinh bước về phía cô, cô đã thật sự cảm thấy hoảng sợ.
Cái cảm giác hãi hùng này không biết có phải là tồn tại trong ký ức của cả cơ thể hay không? Trong lòng cô rõ ràng vô cùng căm ghét, khinh thường cái tên này, nhưng da đầu vẫn không kiềm chế được mà cảm thấy âm ỉ đau từng cơn.
Lâm Chinh sẽ đánh cô, chắc chắn hắn sẽ đánh cô, cô không có chút hoài nghi gì về chuyện này.
Lâm Tụ đứng trước mặt, chắn hết mọi tầm nhìn của cô.
“Cậu muốn gì?”
Anh hỏi.
“Đồ con hoang, đồ con ghẻ, mày dám đặt sách lên bàn của tao? Có phải mày không biết đây là nhà của ai không hå?”
“Mày nói lại lần nữa xem”
Lâm Tụ lên tiếng, vẫn cái giọng điệu như lúc trước, không hề run sợ.
Chẩm Khê véo nhẹ lưng anh, muốn anh bình tĩnh lại.
“Anh đừng để ý đến anh ta, anh ta là một tên điên, nghe không hiểu tiếng người đâu? “Chẩm Khế!”
Lâm Chinh đột nhiên hét lớn, “Con ranh con mày nói gì? Mày lăn ra đây cho tao!”
Chẩm Khê vẫn đứng yên, cổ và Lâm Chinh nhìn nhau chằm chằm, khiến cô một hồi lâu mới bừng tỉnh.
Tên Lâm Chinh này...
Một lúc sau, cô mới mở miệng: “Lâm Chinh, anh điên rồi hả?”
Người đứng trước mặt cô khóe mắt đỏ ửng, mặt nổi gân xanh, ánh mắt hung tợn, khóe miệng giật giật, vừa nhìn bộ dạng của anh ta, Chẩm Khế liền hiểu ra.
“Lâm Chinh, anh hút ma túy”
Chẩm Khê rất chắc chắn, cái dáng vẻ bây giờ của Lâm Chinh cô đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần ở kiếp trước rồi.
Nhưng trong tình trạng bây giờ có vẻ vẫn còn tốt hơn xưa.
Cô rút tai nghe ra khỏi tai, bỏ máy MP3 vào trong túi quần.
“Hút mẹ gì...
hút cái rắm, bố mày không có”
“Vậy sao?”
Chẩm Khê gật đầu, liền lối điện thoại ra.
Lâm Chinh nhìn thấy, liền nhào người qua định giật lấy.
Lâm Tụ túm lấy cánh tay Chẩm Khê rồi kéo sang một bên.
Ngay sau đó, Lâm Chinh ngã nhào ra đất, lập tức ôm lấy cơ thể đang bắt đầu run rẩy, co quắp.
“Chẩm Hàm, mày lại đây”
Chẩm Khê đẩy Chẩm Hàm và Lâm Tụ ra ngoài, rồi lập tức đóng cửa lại.
Cô lấy điện thoại ra, bắt đầu bấm số.
“Chị định làm gì?”
Chẩm Hàm hỏi.
“Báo cảnh sát”
Ngay sau đó, điện thoại của cô đã nằm trong tay Chẩm Hàm.
“Lâm Chinh hút ma túy, bây giờ tao phải báo cảnh sát.”
“Không được!”
Chẩm Hàm mất bình tĩnh kêu to, “Không được báo cảnh sát, tôi phải gọi điện cho mẹ tôi.”
“Mày gọi cho Thái Thượng Lão Quân cũng vô ích thôi, anh ta đang lên cơn rồi”
Chẩm Khẽ giật lại điện thoại, “Anh ta nghiện ma túy rồi.
Mày có biết người hút ma túy thì đầu óc chẳng còn chút tỉnh táo nào không hả? Ai mà biết anh ta sẽ gây ra chuyện gì chứ?”
Nói xong câu này Chẩm Khê cũng không thể bình tĩnh nổi nữa, giọng cô trở nên run rẩy đầy sợ hãi.
Kiếp trước, để có tiền hút ma túy mà Lâm Chinh đã trộm tiền hết lần này đến lần khác.
Cả mấy chuyện như trộm chó trộm gà cũng dám làm, lại còn suýt bán cổ đến mấy vùng núi xa xôi hẻo lánh.
Sau đó hắn ta vì đánh nhau với người ta mà bị đâm mù một bên mắt, phải gắn mắt giả.
Con mắt đó lồi hẳn ra bên ngoài, trông vô cùng gớm ghiếc.
Lần cuối cùng Chẩm Khê gặp anh ta là lúc anh ta đã nhiễm HIV, cả người khô quắt như một que củi, khắp người mọc đầy mụn nước lở loét, nhìn mà buồn nôn.
“Trả điện thoại cho tao, tao phải báo cảnh sát.”
“Chị mơ đi!”
Chẩm Hàm nở một nụ cười quỷ dị, sau đó ném luôn điện thoại của cô xuống lầu.
Chẩm Khê tức đến run người.
“Chẩm Hàm, mày đang sợ cái gì? Có phải mày sợ Lâm Chinh nếu vào tù thì mày sẽ bị người ta đặt điều, chỉ trỏ không? Mày sợ về sau mọi người sẽ gọi mày là đứa em gái của tên nghiện hút ma túy?”
“Im miệng! Tôi không phải, chị mới là em gái của tên nghiện ma túy”
“Nhà tạo không có ai họ Lâm cả, mày với anh ta mới là anh em ruột! Ồ, tao biết rồi!”
Chẩm Khế bóp chặt tay nó, “Mày sợ cha mẹ Chu Huyền biết rồi thì sau này sẽ cấm chúng mày qua lại với nhau chứ gì.
Suy cho cùng mày cũng đã có một bà mẹ phạm tội phải ngồi tù rồi, nếu như còn có thêm một thằng anh trai là tên nghiện ma túy...”
“A!”
Chẩm Hàm rít lên một tiếng chói tai, nhào vào đánh cố.
Lâm Tụ tùm lấy hai tay nó, nói: “Em bình tĩnh lại đi.
Bây giờ đưa đi cai nghiện vẫn còn kịp”
Nhưng Chẩm Hàm nghe không lọt tai, miệng thì khóc lóc kêu gào om sòm, dù tay bị giữ chặt nhưng chân thì vẫn đá lung tung vào đầu gối của Lâm Tụ.
Chẩm Khi bước tới, thẳng tay giáng cho nó một bạt tai.
“Điên đủ chưa? Anh em các người đúng là luôn khiến người ta buồn nôn.
Một đứa đầu óc kém phát triển học hành không ra gì, tuổi còn nhỏ mà đã bị người ta dụ dỗ nghiện hút.
Đứa còn lại trong đầu chỉ nghĩ đến hư vinh, lợi lộc, ngày nào cũng chỉ nghĩ làm sao để bản thân được sống sung sướng, được trở nên nổi tiếng.
Hai đứa chúng mày ấy à, hết thuốc chữa rồi!”
Chẩm Khê vòng qua Chẩm Hàm đi xuống dưới lầu, điện thoại hỏng rồi, cô đành tự mình đi đến đồn công an vậy.
“Anh!”
Chẩm Hàm đột nhiên gào to lên, khiến Chẩm Khẽ giật mình xoay người lại.
“Chẩm Khê nói anh hút ma túy, chị ta muốn tới đồn công an tố giác anh.”
Cô chỉ thấy cánh cửa khóa chặt không biết đã bị mở từ bao giờ, Lâm Chinh hùng hổ đứng ngay trước cửa, trong tay cầm một con dao sáng loáng, dưới chân là một chùm chìa khóa.
Không ngờ lại quên mất chuyện này! Chạm Khẽ hận không thể đập cho mình hai phát.
Nói không khoa trương chứ lúc đó cánh tay cô đã nổi đầy gai ốc, đầu óc vô cùng căng thẳng, gân xanh nơi thái dương co giật liên tục, giống như muốn nhảy ra khỏi da thịt của cô.
“Tao phải giết mày”
Giọng Lâm Chinh khàn đặc, giống như đã bị lửa nghiệp dưới địa ngục thiêu đốt.
“Chạy!”
Lâm Tụ gầm lên, đẩy Lâm Chinh ngã nhào xuống đất.
Chẩm Khế xoay người chạy xuống lầu, mọi phản ứng của cô lúc này hoàn toàn là theo bản năng.
Và cái bản năng này hoàn toàn đi ngược lại với kế hoạch ban đầu của cô.
Cô lập tức chạy đi, mang theo nỗi hoảng sợ và khát vọng cầu xin sự trợ giúp.
Nhưng mà mới chạy chưa được hơn mười bậc thang, cô lại xoay người trở lại.
Lâm Chinh bị Lâm Tụ đè xuống đất.
Tay anh giữ chặt bàn tay đang cầm dao của Lâm Chinh, có vài lần con dao chỉ cách cánh tay hay sống lưng Lâm Tụ có vài milimet.
Hàng xóm xung quanh nghe thấy tiếng động đầu ngó đầu ra, không đợi Chẩm Khê lên tiếng cầu cứu, bọn họ đã nói: “Đừng có đánh nhau ở hành lang”
Sau đó liền đóng sập cửa lại.
Chẩm Khể cảm thấy tuyệt vọng.
“Anh, Chẩm Khể sắp chạy mất rồi, nhanh lên anh!”
Chẩm Hàm đứng bên cạnh thì không ngừng kêu gào.
Chẩm Khê vịn vào tay lan can đi về phía trước, Chẩm Hàm nhìn thấy cô, ngọn lửa trong mắt như đang bùng cháy dữ dội.
“Báo cảnh sát!”
Mồ hôi trên chóp mũi Lâm Tụ rơi xuống từng giọt, Lâm Chinh nằm dưới người anh cười nhe răng trợn mắt, trong hàm răng ố vàng như phủ thêm một lớp cáu bẩn đến ghê người.
“Anh! Để em giữ Chẩm Khê, anh nhanh lên!”
Chẩm Hàm ôm chặt lấy Chẩm Khê từ phía sau.
“Bắt được tạo, sau đó thì sao? Muốn để Lâm Chinh giết tao?”
Chẩm Khẽ hỏi.
Tiếp đó cố giơ chân lên, đạp mạnh lên chân Chẩm Hàm.
Chẩm Hàm bị đau đành phải thả cổ ra, ngã ngồi ra sau.
Chẩm Khê tiếp tục bước về phía Lâm Chinh, chân đạp lên bàn tay đang nắm lấy con dao của hắn.
Con dao bay ra ngoài, rơi xuống đất.
“Kết thúc rồi!”
Chẩm Khê nói, cô giơ cao chân lên đạp thẳng vào bụng Lâm Chinh.
Đây chính là cú đạp mà lúc trước anh đạp tối.
Lâm Chinh hét to, Chẩm Khê làm lơ, tiếp tục nâng chân lên.
Còn có những cái tát từ những lần trước trước nữa.
Nhưng chân còn chưa đạp xuống, Chẩm Khê bỗng nghe thấy tiếng động sau lưng, cô bất giác đưa tay lên phòng bị.
Chẩm Hàm nắm chặt con dao, chém xẹt qua cánh tay đỡ đòn của cô.
Chẩm Khế chỉ cảm thấy một cơn đau buốt ập tới, cô ngẩn người, đồng thời vô ý thức sở lên chỗ đau đớn.
Vừa cúi đầu, cô liền nhìn liền thấy máu trong tay mình còn nóng hổi.
“Chẩm Hàm, mày dám cầm dao chém tao?”
Hai tay Chẩm Hàm nắm lấy con dao giơ về phía cô, luống cuống nói: “Hai người thả anh tôi ra”
Lâm Tụ vốn đã không còn sức lực để khống chế tên tâm thần không ổn định như Lâm Chinh nữa, bởi vậy để anh ta vùng ra được.
Chẩm Hàm đứng trong hành lang tối âm u, nở một nụ cười lộ cả hàm răng trắng, nói: “Anh, anh cầm lấy dao này, anh mau giết con khốn Chẩm Khê đi, nếu không chị ta đến đồn cảnh sát tố cáo anh, anh sẽ phải ngồi tù đó.”
Lâm Chinh cầm lấy con dao, mũi dao chĩa thẳng về phía Chẩm Khê.
“Chạy nổi không?”
Lâm Tụ kéo cô lùi về phía sau, đồng thời hỏi nhỏ.
“Chạy không nổi nữa rồi”
Chẩm Khê đè chặt tay lên miệng vết thương, thành thật nói.
Cô đoán vết thương có vẻ sâu, máu chảy không ngừng.
Cơ thể có ngày thường vốn đã không mấy khỏe rồi, bây giờ lại mất đi một lượng máu lớn, nên đã chẳng còn tí sức lực gì nữa rồi.
Ngày nào cô cũng lo sợ, liệu hôm nay cô có chết ở đây không? Lẽ nào đúng là hôm nay rồi sao? “Anh chạy đi”
Chẩm Khê nói, “Người Lâm Chính nhắm vào là em.
Anh mau chạy đi.”
“Ha ha ha.”
Chẩm Khẽ cảm thấy trong tiếng cười của bọn họ ngập tràn sự trào phúng, điên loạn.
“Anh! Bọn chúng sắp chạy rồi, anh mau lên đi!”
Chẩm Hàm sáp lại, túm lấy cánh tay của Lâm Tụ, nhưng bị Lâm Tụ hất ngã xuống đất.
“Anh?”
Tiếng gọi chứa đựng sự ngờ vực.
“Mau chạy đi!”
Châm Khê đẩy Lâm Tụ đi, vì hành động này mà miệng vết thương toạc ra, ngay sau đó là cơn đau thấu xương kéo tới.
“Lời em dặn dò anh đừng có quên, trên thế giới này người xấu vẫn còn nhiều lắm đấy.”
“Chẩm Khê, em có biết mình đang nói gì không?”
“Em nói!”
Cố kìm nén để khỏi tên thành tiếng, tiếp tục nói: “Nếu như em có làm sai điều gì khiến anh bị tổn thương thì cho em xin lỗi, nhưng em không phải người xấu...”
Chẩm Khê nói không ra hơi nữa, cô muốn nói với Lâm Tụ rằng con đường của mình thì phải tự mình bước đi, có lẽ sau này cô không giúp anh được nữa rồi.
Kiếp trước, cô quả thực không phải người tốt đẹp gì, bởi vì mối thù hận và những ham muốn cá nhân mà cô đã chôn vùi sự nghiệp cũng như tiền đồ của người này.
Kiếp này, cô đã cố gắng hết sức để bù đắp lại rồi.
Cô cố hết sức rồi.
Nếu như cuộc đời cô có kết cục thế này, cũng là do cố đáng bị như thế, chẳng oán trách được ai.
Lẽ trời có quy luật nhân quả, không chỉ với người khác, mà cũng cả với chính bản thân cô.