Thực Tập Sinh Thần Tượng

Chương 85: Nhu cầu của mỗi người



“Chẩm Khê”

Người này gọi cô.

“Ừm”

Cô lễ phép trả lời.

“Em?”

Lâm Tụ cụp mắt nhìn cô đầy vẻ nghi ngờ.

“Em mệt rồi, em muốn về phòng nghỉ ngơi”

“Em vẫn chưa ăn”

“Em không đói”

“Em phải ăn chút gì đó”

Anh nói với giọng điệu bức người.

Chẩm Khê ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc, cô nhìn chằm chằm vào đối phương: “Không nhọc anh phải quan tâm!”

“Em nói lại lần nữa xem”

Hiếm khi mới thấy khuôn mặt vô cùng kiên trì với biểu cảm hung dữ này của anh ta.

Cái này thì đúng rồi! Bản thân anh ta vốn dĩ cũng đâu phải kiểu người thanh cao mà sống qua ngày, giả tạo cái gì chú? “Nghe nói Lâm Tuệ đã trao lại tất cả di sản của mẹ anh cho anh rồi, chúc mừng anh”

Khuôn mặt Chẩm Khể mang theo nụ cười khách sáo, “Anh đã không thể chờ đợi thêm được nữa rồi sao?”

Mặt anh tối sầm lại, cả người toát ra sát khí đằng đằng, cái dáng vẻ này của anh ta so với bộ dạng Lâm Chinh lúc điên lên còn khiến Chẩm Khê rùng mình hơn.

Không hổ danh sau này là vị Tổng giám đốc tuổi trẻ tài cao có thể đạp lên đầu hơn bảy, tám người anh em trong cái nhà họ Vân để nắm toàn bộ trong tay cả tập đoàn Vân Thị.

“Không phải em cũng có mục đích cả sao? “Tối qua em không cho anh đi làm tường trình, không phải vì muốn thương lượng điều kiện với Chẩm Toàn sao.

Em yêu cầu họ thứ gì rồi?”

“Thứ em cần đầu có nhiều, đâu có nhiều bằng anh”

“Anh cũng chỉ lấy lại những thứ vốn là của mình thôi”

“Đúng”

Chẩm Khẽ gật đầu thừa nhận, “Chúng ta vốn dĩ chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, mỗi bên đều vì mục đích của mình thôi.

Anh thông minh lại có kinh nghiệm, em rất vui.

Chỉ là...”

Chẩm Khê nhìn anh chằm chằm: “Nhưng đừng có giả làm cái bộ dạng anh em thân thiết gì đó nữa đi, buồn nôn lắm đấy”

“Em nói lại lần nữa xem”

Lại là câu nói này.

“Em chỉ có điều không hiểu.

Lâm Tụ, em rốt cuộc đã làm gì mà khiến anh đánh giá cao em như vậy? Trước đây em từng hỏi anh, anh muốn được lợi gì từ em?”

Chẩm Khê nhìn thẳng vào mắt anh hỏi, “Em thì có thể có gì để anh lợi dụng?”

Lâm Tụ kinh ngạc nhìn cô.

Chẩm Khê mở to mắt, cô thấy được biểu cảm của Lâm Tụ chuyển từ tức giận đến thất vọng rồi cô đơn, cuối cùng, anh cúi đầu xuống, lầm bầm nói một câu: “Anh không hề đồng ý với Lâm Tuệ”

“Vậy à?”

Chẩm Khê cảm thấy hình như chính mình hơi lãng tai, nên vội vã ngoáy tai mình mấy cái.

“Lâm Tuệ nói em đồng ý với Chẩm Toàn thay Chẩm Hàm làm chứng, thay Lâm Chinh biện hộ.

Vậy thì những lời làm chứng của anh sẽ không còn tác dụng gì nữa”

“Ha.

Hai vợ chồng nhà này”

Chẩm Khề bật cười nói, “Chẩm Toàn cũng nói với em như vậy đấy.

May mà em thông minh, vẫn còn giữ lại chứng cứ khác”

“Anh cảm thấy chẳng sao cả, cũng chẳng phải không bỏ nổi cái nhà này”

Lâm Tụ cúi thấp đầu hơn nữa.

“Anh điên à?”

Chẩm Khể kinh ngạc, cái nhà này có gì tốt? Kẻ nào kẻ đấy như lũ điện.

Lâm Tụ không nói gì, chỉ nhìn cô, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi anh đã mỉm cười.

Chẩm Khể cảm thấy tim mình đánh thịch một cái, giống như rơi xuống tận gót chân mình, máu thì đang chảy đầm đìa.

“Đi cùng nhau đi Không biết vì sao mà rất lâu sau, Chẩm Khê mới nghe thấy cậu vừa thốt ra từ chính miệng mình.

*** “Tôi muốn một triệu tệ, đưa cho tôi một triệu với quyền giám hộ, tôi sẽ giúp Lâm Chinh và Chẩm Hàm thoát tội”

“Mày nằm mơ đi!”

Chẩm Toàn tức giận đùng đùng đạp cửa bỏ đi.

Ông ta với Lâm Tuệ thương lượng một hồi lâu, họ cho rằng Chẩm Khe mở miệng đã đòi cả một số tiền lớn như vậy, đúng là không biết xấu hổ.

So sánh với con số một triệu tệ đó thì số tiền bồi thường của mẹ Lâm Tụ vẫn dễ nhả ra hơn nhiều.

Chỉ cần Lâm Tụ khăng khăng rằng Chẩm Hàm không hề ra tay thì Chẩm Khê cũng không có bằng chứng nào nữa.

Bọn họ vẫn luôn cho rằng, cái gọi là đoạn ghi âm của Chẩm Khể chỉ là đang lừa gạt mà thôi.

Làm gì có cái chuyện trùng hợp như vậy? “Có bao nhiêu?”

Chẩm Khê nhìn vào sổ tiết kiệm ở trong tay Lâm Tụ.

“Ba trăm nghìn tệ”

“Quả là tiêu cũng không ít rồi ha”

Chẩm Khẽ mỉa mai.

“Ít ra vẫn còn chừa lại được một chút.”

“Ha.”

*** Ngày đàm phán cuối cùng cũng đến, đó là buổi tối một ngày trước khi Chẩm Khê phải tới đồn cảnh sát làm bản tường trình.

Vì ngày hôm nay, cô quả thực đã tìm không biết bao nhiêu cái cớ để năm lần bảy lượt từ chối đồng chí cảnh sát rồi.

Chẩm Toàn, Lâm Tuệ, Chẩm Hàm bao gồm cả ông nội bà nội, và một người họ hàng nữa ngồi chỉnh tế ở trước bàn, mắt nhìn về phía cô.

Chẩm Khê cũng không muốn lãng phí calo với bọn họ, nói thẳng luồn: “Một triệu tôi không cần nữa, tôi chỉ cần quyển giám hộ với hai mươi nghìn tệ, coi như là tiền bịt miệng”

“Không được”

Chẩm Toàn tức giận từ chối.

“Vậy được thôi, thế thì con sẽ giao đoạn ghi âm cho cảnh sát.”

Chẩm Toàn ném chiếc cốc xuống sàn, chỉ thẳng vào Chẩm Khế mà chửi: “Mày còn muốn lừa gạt đến bao giờ? Mày căn bản là không có bản ghi âm”

“Sao tôi lại không có chứ?”

Chẩm Khê tỏ vẻ ấm ức lấy chiếc điện thoại mới ra, mở âm thanh ở mức to nhất, cho họ nghe nội dung bên trong.

“Tao phải giết mày”

“Anh, Chẩm Khê sắp chạy mất rồi, nhanh lên anh!”

“Chẩm Hàm, mày dám cầm dao chém tao?”

“Anh, anh cầm lấy dao này, anh mau giết con khốn Chẩm Khê đi, nếu không chị ta đến đồn cảnh sát tố cáo anh, anh sẽ phải ngồi tù đó”

Đoạn ghi âm của Chẩm Khê còn chưa chạy hết, Chẩm Hàm đã giật lấy điện thoại rồi đập vỡ nó.

“Hay lắm, điện thoại mới mua.

Cộng thêm cả cái lần trước, tổng cộng là hai mươi nghìn ba trăm tệ”

“Mày muốn thế nào?”

Lâm Tuệ đã không còn khống chế được cảm xúc của mình nữa.

Khoảng thời gian này của bà ta đều chỉ ra ra vào vào đồn cảnh sát.

Nhìn thấy Lâm Chinh ngày một gầy yếu đi, lòng bà ta đau như cắt.

Ở trong tù, cái cảm giác đó, bà ta hiểu rõ hơn ai hết.

Còn đứa con gái mà bà ta coi như hòn ngọc quý trên tay, danh dự của con bé, tương lai của con bé và cả tiền đồ của con bé nữa...

“Tôi nói rồi, quyền giám hộ và hai mươi nghìn tệ, à không, bây giờ là hai mươi nghìn ba trăm”

“Đan Đan, cháu đưa ghi âm cho cảnh sát rồi thì sẽ như thế nào? Chẩm Hàm còn nhỏ, mọi người rồi sẽ tha thứ cho nó vì không hiểu chuyện mà thôi”

Ông nội mở lời, giọng điệu ân cần chỉ bảo.

“Đưa cho cảnh sát? Sao con phải đưa ghi âm cho cảnh sát?”

Chẩm Khê mặt như khó hiểu nói, “Tôi đưa thẳng cho đài truyền hình không hay hơn à? Có cái chuyện này, đủ khiến bọn họ tạo thành một tin nóng hổi rồi.

Cái gì mà “Cô gái trẻ tuổi xúi giục người anh trai hút ma túy giết người”

, đây chắc chắn sẽ là tin chấn động dư luận luôn đấy”

Chẩm Khẽ mỉm cười, nói: “Đến lúc đó, Chẩm Hàm cũng chẳng cần đi học nữa, sẽ chẳng còn trường nào dám nhận nó đâu.

Bà chẳng phải vẫn ngày đêm nhớ đến cái việc học nghề ở thị trấn kế bên sao? Đến lúc đó, để Chẩm Hàm đi sang đó làm công cũng được đấy.”

Lâm Tuệ giống như con báo nhảy dựng lên, cái bộ dạng ấy, cái tư thế ấy, giống như chỉ chực xé nát Chẩm Khê ra mà ngấu nghiến.

Chẩm Khê thực sự bị dọa cho tái mặt.

Nếu Lâm Tuệ thật sự muốn giết cô thì đúng là cô sẽ chấm hết luôn ấy chứ.

Dù sao bây giờ cô vẫn đang là người bị thương, không có cách nào hoạt động linh hoạt.

“Bà đừng có kích động.

Tôi đã dặn bạn của tôi rồi, nếu đến thời gian ước định mà tôi còn chưa gọi điện cho cậu ta thì cậu ta sẽ công bố đoạn ghi âm này ra bên ngoài, đồng thời cũng báo cảnh sát.

Bà đừng để trộm gà không được lại còn mất nắm thóc”

Chẩm Khê gảy gảy móng tay, “Cái tôi yêu cầu bà đưa cũng đâu có nhiều, chính là tiền hai mươi nghìn tệ trước đây bố tôi vay bà ngoại tôi cộng với tiền bồi thường chiếc điện thoại mà Chẩm Hàm vừa mới làm hỏng mà thôi.”

Chẩm Khê nhìn bà ta, tiếp tục nói: “Khi tôi lấy được tiền và quyền giám hộ rồi, tôi sẽ đi khỏi cái nhà này.

Dù sao thì chúng ta đã không ưa gì nhau, chi bằng cả đời cũng đừng nên qua lại với nhau nữa? Bà suy nghĩ kỹ đề nghị của tôi đi.

Thật ra thì, những thứ này so với tương lai của Chẩm Hàm có tính là gì đâu? Nếu chuyện này mà bị phanh phui ra bên ngoài, đừng nói là đi học, ngay cả Chu Huyền cũng sẽ ngay lập tức bỏ rơi Chẩm Hàm thôi.

Đến lúc ấy, nó thật sự sẽ chẳng còn chỗ nào mà dựa vào nữa đâu.

Bà nghĩ mà xem, sau này còn phải nhờ cậy nó chăm sóc bà lúc về già chứ, lời biết bao nhiêu? Lúc trước Huy Dương và Lý Minh Đình nói cổ miệng lưỡi chua ngoa, đúng là đến hôm nay cô mới phát hiện ra cô quả thực là rất là cay độc.

Dù sao thì sau khi cô nói xong một lúc, Lâm Tuệ liền ôm lấy đầu rồi bất tỉnh.

Chuyện sau đó đều do ông nội quyết định, đồng ý từ bỏ quyền giám hộ của cô, cũng đồng ý đưa cho cô hai mươi nghìn tệ.

Nhưng muốn cô viết giấy cam đoan, tuyên bố chuyện này không liên quan gì đến Chẩm Hàm, Lâm Chinh làm cô bị thương cũng chỉ là vô ý.

Chẩm Khê cũng yêu cầu Chẩm Toàn viết giấy cam đoan, số tiền hai mươi nghìn tệ ba trăm là tiền trả nợ cho bà ngoại cổ cùng với tiền bồi thường chiếc điện thoại.

Cô cũng không muốn sau này còn dính vào mấy chuyện không đâu.

Vốn dĩ Chẩm Khê cũng chỉ để đề phòng mà thôi, nhưng cô hoàn toàn không ngờ tới sau này cô lại dùng đến nó.

Sau khi mọi việc xong xuôi rồi, Chẩm Khê và Lâm Tụ mới cùng đi đến đồn cảnh sát làm bản tường trình.

Nói rằng, chuyện này thực sự không liên quan gì đến Chẩm Hàm, Lâm Chinh cũng là vô tình thôi, nhưng mà...

“Anh ta đích thực là không cố ý, lúc đó anh ta không nhận thức được, cháu gọi anh ta cũng không nghe, giống như đang lên cơn điên vậy.”

“Lúc đó tinh thần anh ta không tỉnh táo, hoàn toàn không biết bản thân đang làm cái gì”

Lâm Tụ nói.

Đồng chí cảnh sát ghi lại bản tường trình vừa nghe thì đã hiểu.

Hóa ra người này sau khi hút ma túy thì hoàn toàn đánh mất đi ý thức lại còn có khuynh hướng tấn công người khác, gây thương tích? Vậy thì nhất định phải cho đi trại cai nghiện, nếu không ai mà biết lần sau còn xảy ra chuyện gì nữa? Có nói gì Lâm Tuệ cũng không đồng ý, cả ngày cắm cọc ở đồn công an gào khóc om sòm, nhưng bà ta không đồng ý cũng chẳng giải quyết được gì.

Sau cùng thì Lâm Tuệ chỉ có thể rưng rưng nước mắt tiễn Lâm Chinh vào bên trong.

Chẩm Khê nghe thấy thì cũng chỉ cười.

Trong lòng cô thầm chờ đợi, lần này là do hút ma túy mà bị tống vào đó, lần sau chính là do hút ma túy đá.

Cứ chờ đấy mà xem.

Từ đầu đến cuối hắn ta vốn là một tên rác rưởi.

Có lẽ hắn ta cũng sẽ chẳng có cơ hội giống như kiếp trước, quỳ trước mặt cô rồi khóc lóc om sòm giống như một con chó điên để đòi tiền cô.

Ôi, không được chứng kiến cảnh này rồi, quả thực có chút tiếc nuối.

“Sau này thì sao?”

Hai người từ đồn công an đi ra, Chẩm Khể hỏi Lâm tụ một câu.

“Học hành cho qua ngày, có gì khác đầu”

Lâm Tụ ngước lên trời, vừa trầm tĩnh lại lạnh lùng.

“Anh muốn đi không?”

Chẩm Khê hỏi.

“Đi đâu?”

“Quay về thành phố mà trước đây anh sống”

Lâm Tụ quay đầu nhìn cô, hỏi: “Vì sao lại quay về?”

Cũng đúng, người này vốn là một người cô độc, ở đâu thì cũng giống nhau cả thôi.

“Về sau chúng ta đều kẻ tám lạng người nửa cân rồi”

Chẩm Khê cười nói, “Đồng chí Lâm, về sau mong anh quan tâm giúp đỡ nhiều hơn”

*** “Lúc nào thì chuyển đi?”

Cô vừa đến nhà, Chẩm Toàn đã hỏi ngay.

Giây phút đó, Chẩm Khể cảm thấy người trước mặt hoàn toàn là một người xa lạ không có chút quan hệ gì với cô.

Có lúc cô còn nghĩ, nếu như thêm đằng sau tên có một cái “title”

thì sẽ như thế nào nhỉ? Chẩm Khê

- máu lạnh vô tình? Cô thích gọi bản thân như vậy.

Giống như có cái danh đó rồi, cô sẽ không còn sợ hãi điều gì nữa.

Nhưng nếu như nói đến máu lạnh vô tình, xem đi, nào có sánh nổi với người cha đẻ của chính cô đầu.

“Trong hai ngày này”

Chẩm Khê nói.

“Chẩm Khê, con và Lâm Tụ đã vắt sạch tiền của cái nhà này rồi, về sau bố sẽ không còn tiền để cho con làm sinh hoạt phí nữa.”

Chẩm Khê cười lạnh, một lúc sau mới nói: “Con biết.

Sau này mỗi tháng con sẽ gửi cho bố bốn trăm tệ”

Chẩm Toàn ngồi trên sô pha ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt mang theo sự tò mò và thăm dò, giống như lần đầu tiên gặp cô vậy.

Tình cha của người này chỉ vẻn vẹn tổng kết lại bằng bốn chữ “người dưng nước lã, mà có khi còn chẳng bằng người dưng nước lã ấy chứ.

“Chúng ta trước sau gì cũng không có duyên phận”

Ông ta nói.

“Có chứ.”

Chẩm Khê mím môi, nước mắt rơi xuống không ngừng.

“Nhưng là nghiệt duyên thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.