Mẹ Lư Ý nhìn thấy dưới chân cô chỉ vỏn vẹn có một túi bạt đựng đồ thì hai mắt liền đỏ hoe.
Hai năm sống ở đây, ngoài sách giáo khoa trên lớp và mấy món quà được bạn bè tặng ra, không có thứ gì là thuộc về cổ cả.
Lúc cô đi, Chẩm Khê diện một bộ quần áo mới, áo thun in hình chuột Mickey cùng chiếc quần bò màu xanh đậm, dưới chân là đôi giày thể thao trắng tinh.
Không bị xù lông, không có vết nhăn, không có mùi lạ, không còn vết ố bẩn giặt mãi mà không sạch.
Đây là lần ăn diện đầu tiên của cô từ khi sống lại cho đến nay, mỗi một món đồ trên người, đều có giá hơn cả trăm tệ.
Cô tự mua bằng tiền của chính mình.
“Con đi đây.”
Chẩm Khê xách túi bạt bên chân lên.
Đây chính là cái túi cô mang theo từ lúc mới ở quê lên, những thứ ở bên trong, chính là những lời căn dặn của bà ngoại, và cũng từng là niềm mong đợi của chính bản thân mình đối với gia đình mới.
Hiện giờ, cô vẫn mang theo cái túi bạt này, nhưng bên trong đựng sách vở, cũng như tất cả hy vọng của cô đối với tương lai.
Cùng với đó chính là toàn bộ nỗi sợ hãi, oán hận và đau khổ, cộng thêm cả biết bao đêm cổ trằn trọc mất ngủ trong suốt hai năm dài đằng đẵng này, ở cái nhà này.
“Con đi đây.”
Chẩm Khê lại lặp lại một lần nữa.
Chẩm Toàn bật ti vi rất to, giống như hoàn toàn không nghe thấy âm thanh của cô.
“Bố...”
Chẩm Khẽ thở dài nói, “Bố nhớ bảo trọng.”
Cô đặt chìa khóa lên trên tủ giày, nhìn thoáng qua căn nhà này một lần cuối, nhìn thoáng qua Chẩm Toàn đang ngồi trên ghế sô pha, xong rồi mới đóng cửa lại.
Lư Ý kéo tay cô, nói: “Khóc cái gì? Đáng ra cậu nên vui mới phải, cậu đã đợi ngày này biết bao lâu rồi.”
Chẩm Khê đưa tay lên che mắt lại: “Ngoài bà ngoại ra, ông ấy là người thân duy nhất trên đời này của tớ, tớ...”
Chẩm Khế không có cách nào nói tiếp được, cô cảm thấy trên thế giới này không ai có thể hiểu được tình cảm phức tạp của cô đối với Chẩm Toàn.
“Được rồi, được rồi.”
Mẹ Lư Ý ngắt lời, “Làm người cần phải nhìn về phía trước, ngày tháng sau này sẽ tốt đẹp hơn mà.”
Nhà vốn đã thuê từ trước rồi.
Lúc cô vừa xảy ra chuyện, cô liền nhờ mẹ Lư Ý và dì Từ tìm giúp hai căn phù hợp nhất.
Cuối cùng là mẹ Lư Ý tìm được, nằm trong khu chung cư gần nhà Lư Ý, bà nói là căn hộ trống của một người quen.
Một căn hộ đơn giản, có một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng vệ sinh, còn có thêm cả một cái ban công nho nhỏ, giá sáu trăm tệ một tháng.
Hai căn hộ đối diện nhau trên cùng một tầng, Chẩm Khê và Lâm Tụ mỗi người thuê một căn, vào một cái thuế tận hai năm liền.
Đồ đạc của Lâm Tụ từ vài ngày trước đã lục tục chuyển dần vào hết, anh ta cũng đã vào sống ở đây được mấy ngày.
Trong khoảng thời gian này, mấy chuyện rối tung rối mù xảy ra ở nhà cũng chẳng thể nào ảnh hưởng đến anh ta.
Chuyển ra ngoài rồi, anh ta vẫn là thủ khoa đầu vào cấp ba của trường số 7.
Chẩm Khê nhận chìa khóa từ mẹ Lư Ý, tay run run, một lúc lâu sau mà vẫn chưa tra được chìa vào ổ.
Phòng đã được quét dọn sạch sẽ, chăn ga gối đệm và những đồ dùng sinh hoạt đơn giản của cô đều đã được mẹ Lư Ý chuẩn bị giúp.
Chẩm Khê không cần phải chuẩn bị thêm gì là đã có thể bắt đầu ở luôn được rồi.
“Sau này nhà gần nhau, cháu và A Ninh cũng có thể đi học cùng với nhau.”
Mẹ Lư Ý cười nói.
“Sau này tớ cũng có thể thường xuyên đến tìm cậu với anh Lâm Tụ chơi được rồi.”
Lư Ý toe toét.
“Lúc nào cũng chỉ nghĩ đi chơi thôi.
Khai giảng học kỳ sau là đã lên lớp 9 rồi, tớ được tuyển thẳng thì chẳng nói, nhưng cậu thì phải làm sao đây? Hôm nay cậu còn xin nghỉ nữa chứ.”
Chẩm Khê cũng cười.
Lư Ý nghe xong liền cúi đầu cụp mắt ra vẻ tủi thân: “Tớ sẽ cố gắng mà.”
Chẩm Khế xoa nhẹ tóc cô bé: “Cậu biết là tốt rồi.”
Tiễn Lư Ý và mẹ xong, Chẩm Khể sửa sang phòng ở một chút.
Đợi đến lúc cô hoàn toàn rảnh rỗi thì lại vang lên tiếng gõ cửa.
Nhìn qua ô mắt mèo trên cửa, người đứng bên ngoài cửa nhà cô, chính là đám người Huy Dương.
“Sao mọi người lại tới đây?”
Lý Minh Đình cầm theo một cái đồng tâm kết cực lớn, trêu: “Nhóc nói thế là thế nào vậy? Bọn anh đây không phải là đến chúc mừng tân gia của nhóc sao.”
“Sao các anh lại biết em ở đây?”
Chẩm Khê đứng ở cửa không động đậy, Lý Minh Đình đẩy cô ra rồi lách mình vào trong: “Anh họ nhóc đấy, à, không đúng, bây giờ không phải là anh họ nhóc nữa rồi nhỉ.
Lâm Tụ dẫn bọn anh qua đây đấy.”
“Anh ấy đâu rồi ạ?”
Chẩm Khê nhìn ra phía sau bọn họ, không nhìn thấy bóng dáng Lâm Tụ.
“Về nhà rồi.”
Huy Dương nói, “Chỗ này của nhóc có phải hơi chật chội không?”
“Em ở một mình thì cần chỗ rộng làm gì?”
Chẩm Khê sầm mặt, bắt Lý Minh Đình không được xỏ giày bẩn mà đi lung tung trong nhà cô.
“Nhóc thuê phòng trọ làm gì chứ? Trọ ở trường không tốt à? Còn tiết kiệm được ối tiền”
Lý Minh Đình nói.
“Đến lúc trường cho nghỉ hè thì em biết phải làm sao?”
Chẩm Khê hỏi vặn lại.
Tiến Dũng đập lên lưng Lý Minh Đình một cái, nói: “Không biết nói chuyện thì đừng có nói.”
Lý Minh Đình lúc này mới quay người lại, vội vàng ngậm miệng.
Chẩm Khê không giống với mấy đứa trọ trong trường, cô nhóc đã không còn nhà nữa rồi.
Chẩm Khê nhìn thấy các vết chân bẩn hiện lên trên nền nhà sáng bóng, tức đến nỗi muốn dậm chân, gắt: “Có việc gì không? Không có việc gì thì bãi triều.”
“Đã nói là đến chúc mừng tân gia nhóc rồi, đương nhiên là phải có chuyện chứ.”
Lý Minh Đình bá vai cô, “Em Gái Trạng Nguyên, ăn cơm chưa? Đi, anh đưa nhóc đi ăn.”
“Lý Minh Đình.”
Huy Dương sửa lại chùm tua rua của dây đồng tâm kết, miệng thì gọi Lý Minh Đình một tiếng.
Lý Minh Đình lập tức bỏ tay ra khỏi vai Chẩm Khế, nói: “Đi ăn cơm chung đi, bọn anh cũng chưa ăn.”
“Hôm nay không có lớp tự học buổi tối ạ?”
Chẩm Khế xem giờ.
Theo thường lệ thì lúc này bọn họ hẳn là phải đang làm ổ ở trong lớp học mới đúng chứ.
“Các anh trốn học à?”
“Đừng có nói mỗi bọn anh thế, Lâm Tụ không phải cũng trốn học sao? Bọn anh đi theo cậu ta đến đấy chứ.”
Chẩm Khẽ nhíu mày, đi ra ngoài, gõ cửa phòng Lâm Tụ.
Loại cảm giác này quen thuộc vô cùng, giống như cô vẫn còn đang sống ở trong căn nhà đó, đi từ phòng cô ra gõ cửa phòng đối diện.
Chẳng qua bây giờ cô không cần phải lo lắng khi cửa phòng mở ra sẽ phải nhìn thấy bộ mặt đáng ghét của Lâm Chinh nữa.
Lâm Tụ đã cởi áo khoác đồng phục ra, mặc sơ mi trắng, tay áo xắn đến phía dưới khuỷu tay.
Chẩm Khê thò đầu vào trong nhìn một lượt, trên bàn trà trong phòng khách bày rất nhiều sách, chắc là đang chuẩn bị làm bài tập về nhà.
“Đi ăn cơm không?”
Chẩm Khể hỏi.
Lâm Tụ nhìn cô một cái, quay vào rồi cầm theo áo khoác đi ra.
Lý Minh Đình nói muốn mời Chẩm Khê một bữa thịnh soạn, kết quả lại lôi kéo cổ đến một quán thịt nướng Hàn Quốc.
Chẩm Khê vừa bước qua cửa đã nhìn thấy Đoạn Ái Đình cùng bạn trai cô ta đang ngồi ở một cái bàn gần đấy.
Cô dừng bước, xoay người định bỏ đi.
“Sao thế?”
Huy Dương ở sau lưng hỏi.
Chẩm Khê còn chưa kịp nói gì, Triệu Dật Lỗi tinh mắt đã nhìn thấy đám người bọn họ.
“Ăn cùng đi.”
Người kia nói.
Ánh mắt Đoạn Ái Đình cũng dán lên người Lâm Tụ.
Chẩm Khê không muốn ngồi cùng bọn họ.
Triệu Dật Lỗi đi tới bá vai Lâm Tụ, bộ dạng thân thiết kia khiến Chẩm Khê phải hoài nghi trí nhớ của mình phải chăng đã xảy ra vấn đề.
Lâm Tụ đẩy tay Triệu Dật Lỗi ra, bày tỏ ý từ chối rất rõ ràng, nhưng đối phương lại ngay lập tức tiếp lời: “Không phải chứ, cậu vẫn còn đang giận chuyện lần trước đấy à? Trạng Nguyên của chúng ta sẽ không hẹp hòi như vậy đấy chứ? Nếu không thì để tớ mua một cái cốc mới trả lại cho cậu?”
m thanh này không hề nhỏ, người chung quanh đều đã ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên này đánh giá.
Lâm Tụ không làm được chuyện lạ mặt lá trái với người ta ở nơi đông người như thế này được, chỉ có thể bị động, bị Triệu Dật lôi kéo đi về phía bên kia.
“Vậy là có ý gì?”
Chẩm Khê hỏi, “Chuyện lần trước chẳng lẽ chính là chuyện đập vỡ cái cốc đấy hả? Trong lúc em không đi học đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Quỷ mới biết.”
Tiến Dũng nói, “Sau khi Lâm Tụ chuyển chỗ ngồi, Triệu Dật Lỗi cứ thỉnh thoảng lại như thế, cứ như là bị mất trí nhớ ấy.”
Chẩm Khê cũng chỉ có thể đi sang đó ngồi cùng.
Triệu Dật Lỗi bảo người phục vụ đổi cái vỉ nướng mới, đưa thực đơn tới trước mặt Chẩm Khê, hỏi: “Em muốn ăn cái gì nào?”
Chẩm Khê yên lặng nhìn anh ta, muốn cố gắng tìm ra một đầu mối nào đó.
“Sao thế? Vẫn còn giận à?”
Triệu Dật Lỗi cười.
“Ở đúng, lòng dạ tôi trước giờ đều cực kỳ hẹp hòi.”
Chẩm Khê thẳng thắn thừa nhận.
Dường như không nghĩ tới cô lại trả lời thẳng thắn đến mức gần như cay nghiệt như thế, nụ cười của của Triệu Dật Lỗi cứng đơ lại.
Đoạn Ái Đình cũng trừng mắt nhìn cô, không khí nhất thời vô cùng gượng gạo.
“Nghe nói anh trai em hút ma túy rồi làm em bị thương hả? Sao rồi, đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Đối phương mở miệng.
“Bốp!”
Huy Dương đập thực đơn xuống bàn, lớn tiếng quát, “Cậu có biết nói chuyện không thế hả?”
“Sao thế? Tớ nói sai gì à?”
Triệu Dật Lỗi nhìn Huy Dương, lại nhìn sang Chẩm Khê.
“Tôi đề nghị anh nên quay về mẫu giáo mà học lại từ đầu đi.
Gã đó họ Lâm, tôi họ Chẩm, sao gã đó có thể là anh trai tôi được?”
Chẩm Khề nghiêm mặt, tỏ vẻ rất không vui.
“Nhưng chung quy lại vẫn là người một nhà mà, đúng không?”
Triệu Dật Lỗi nói.
Mẹ nó! Cái tên này! Trong lòng Chẩm Khế cực kỳ không thoải mái, cô đặt thực đơn lại lên bàn: “Em không muốn ăn cơm ở đây, em không thích ăn thịt nướng Hàn Quốc tẹo nào.”
Huy Dương đẩy ghế ra, cũng đứng lên.
“Chẩm Khê.”
Đoạn Ái Đình mở miệng, nhìn cô rồi hỏi, “Em thấy tất cả mọi thứ trên thế giới này đều phải theo ý của em à?”
“Chị à, tôi chỉ là không muốn ăn cơm ở đây mà thôi.”
Chẩm Khê cười, “Tất cả mọi thứ trên đời này sao có thể đều theo ý tôi được chứ? Có điều, nếu như ngay cả chuyện mình muốn ăn cái gì cũng không quyết định được, tôi sống còn có ý nghĩa gì?”
“Nghe nói bố em không cần em nữa, nên mới đuổi em ra khỏi nhà hả?”
Đoạn Ái Đình lấy khăn tay ra lau tay, thản nhiên hỏi một câu.
“Đoạn Ái Đình!”
Tiến Dũng quát, “Cậu im đi!”
“Chị này!”
Chẩm Khê gọi một tiếng, chậm rãi mở miệng, “Tôi nghĩ chuyện trong nhà tôi còn chưa đến lượt người khác quan tâm.
Bố tôi có cần tối hay không thì liên quan quái gì đến chị? Bố chị cần chị không phải là được rồi à?”
“Một đứa mà ngay cả bố mẹ cũng không thèm, rốt cuộc là dạng người gì vậy ta? Tò mò ghê cơ.”
Chẩm Khê sắp xoay người rời đi, lại nghe thấy Đoạn Ái Đình nói một câu như vậy, cô bắt đầu nổi nóng.
Mẹ! Cái người này hôm nay bị làm sao thế? Mồm miệng nói chuyện sao mà “tiện”
thế không biết.
Chẩm Khê dang hai tay ra, giống như trưng bày hết cho cô ta xem: “Ở đây này, xem đi, không phải chị nói là chị tò mò sao?”
Đoạn Ái Đình nhíu mày: “Chẩm Khê, mày có biết xấu hổ hay không thế?”
Chẩm Khê cũng chẳng thèm để ý tới cô ta, cứ thế nói: “Tôi đây cũng có chuyện khá là tò mò, phiền chị chỉ giáo.
Chị nói xem, tại sao có mấy kẻ cứ ảo tưởng mình là công chúa, ngày ngày cứ thích vênh váo đi đi lại lại, ảo tưởng rằng tất cả mọi người đều sẽ dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mình là sao nhỉ?”