Thực Tập Sinh Thần Tượng

Chương 87: Người dưng



“Tôi còn nhỏ tuổi, kiến thức nông cạn, lại là con bé hoang dã từ quê lên, có gì nói sai thì chị đừng để ý đấy nhé.

Tôi chỉ muốn biết, có cô công chúa nào lại coi quán ăn hạng bét với một món Pháp có mỗi hơn năm trăm tệ thành yến tiệc cung đình không nhỉ?”

Chẩm Khê cầm áo khoác của mình lên, tiếp tục nói: “Chị à, hôm nay tôi sẽ không thanh toán cho chị nữa đâu, bữa cơm này tôi còn chưa ăn được miếng nào đâu đấy.”

Đoạn Ái Đình tức nghẹn họng, không nói được câu nào, Chẩm Khê nhìn thấy ngón tay cổ ta siết mép bàn đến mức trắng bệch, gần xanh nổi đầy trên mu bàn tay.

Ấy kìa, sao lại tức giận đến thế.

Ra cửa, Chẩm Khẽ buông lỏng tay, tự hỏi: “Một đứa mà đến cả bố mẹ cũng không thèm, là dạng người gì sao?”

Tiến Dũng cùng Lý Minh Đình đưa mắt nhìn nhau, không dám nói lời nào.

“Chẩm Khê!”

Huy Dương lại dùng giọng điệu giống như lão hòa thượng khuyên người ta cắt tóc quy y cửa Phật vậy, “Không phải như vậy đâu, em đừng...”

Chẩm Khê ngắt lời anh ta, tự nhủ: “Còn có thể là dạng gì nữa...

là một đứa tự do thôi!”

Chẩm Khê vỗ tay một cái, ưỡn thẳng lưng, ra vẻ kiên cường, chính trực: “Lý Minh Đình, đi, em mời anh đi ăn thịt xiên.”

*** May mà có Lý Minh Đình hỗ trợ, thủ tục chuyển giao quyền giám hộ của cô được xử lý nhanh gọn vô cùng.

Nhưng mà bà ngoại Chẩm Khế chỉ biết là quyền giám hộ đã về trong tay bà, còn về quá trình thì không ai nói cho bà biết cả.

Chẩm Khê không dám kể chuyện mình đã chuyển ra khỏi nhà cho bà ngoại biết.

Bà ngoại tuy rằng biết thừa lòng dạ của đám người kia, bình thường bất kể việc gì cũng quan trọng nhất là nghĩ cho Chẩm Khê, nhưng trong lòng bà dù sao cũng là một người truyền thống.

Một đứa trẻ bị chính cha ruột đuổi ra khỏi nhà...

Nói ra thì đúng là có chút nghe rợn cả người.

Chẩm Khê thật sự sợ lại phát sinh chuyện gì, chỉ đành nhờ toàn bộ những người biết chuyện giúp cô che giấu chuyện này.

Nghỉ ngơi thêm vài ngày, sau khi xác định vết thương trên cánh tay đã không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày, Chẩm Khê mới trở lại trường.

Chuyện cổ bị Chẩm Toàn đuổi ra khỏi nhà đã bị Chẩm Hàm cùng bạn trai nó bố bỏ ra cho cả trường đều biết hết.

Lư Ý tức giận đến mức dậm chân không thôi, túm được ai là giải thích với người nấy.

Nhưng sức của một mình có bé quá mỏng manh, nội tình bên trong lại lằng nhằng rắc rối, không phải tất cả mọi người cũng có thể hiểu được.

Kết quả là, cũng chẳng có tác dụng mấy.

“Hà Viện, những người đó nói Đan Đan như vậy sao cậu không giúp cậu ấy giải thích mấy câu?”

Vừa rồi cô bé bước vào phòng học, chợt nghe một đám con gái đang buồn chuyện về gia đình Chẩm Khê.

Bọn họ nói cái gì mà chắc chắn là do Chẩm Khê phạm lỗi nào đó to lắm nên mới khiến cho bố cô không thể nhịn được nữa mà đuổi cô ra khỏi nhà.

Mà Hà Viện lúc ấy còn ngồi trong đám người đó.

“Giải thích? Tớ phải giải thích cái gì cơ chứ?”

Hà Viện nhìn Lư Ý, hỏi ngược lại, “Các bạn ấy không phải là đang nói sự thật hay sao?”

Lư Ý kinh ngạc, đáp: “Dĩ nhiên là không phải.”

“Vậy sự thực là cái gì?”

“Cậu không phải là cũng biết sao, bố và mẹ kế của Đan Đan...”

“Đó là do Chẩm Khê nói cho các cậu nghe như thế, sao mà cậu biết được liệu cậu ấy có phải đang nói dối không?”

Hà Viện nhìn Lư Ý, nói chắc như đinh đóng cột, “Mẹ tớ nói với tớ, trên thế giới này không có bố mẹ nào không thương con cả.

Nếu như không phải là do Chẩm Khê gây họa thật thì bố cậu ấy có thể đuổi cậu ấy ra khỏi nhà sao?”

Lư Ý che miệng, chẳng nói nên lời: “Sao cậu có thể nghĩ về Chẩm Khê như thế?”

“Lại không phải chắc?”

Hà Viện vặn lại, “Cậu muốn tớ tin tưởng rằng do cậu ấy không chịu nổi ngược đãi trong nhà nên mới dọn ra ngoài ở hay sao? Cậu xem, cậu ấy bây giờ rõ ràng là đang rất phấn chấn, rạng rỡ.

Cậu muốn tớ phải tin như thế nào đây?”

“Hà Viện...”

Lư Ý do dự trong chốc lát, e dè mở miệng, “Có phải cậu vì lớp trưởng, nên mới...”

“Tớ không có!”

Hà Viện vội vàng ngắt lời Lư Ý, nhưng trong giọng điệu lại để lộ ra sự vội vàng và lúng túng đến bản thân cô bé cũng không thể xem nhẹ được.

“Đan Đan không hề thích lớp trưởng.”

Lư Ý nói.

“Cho nên cậu ấy lấy làm đắc ý lắm sao?”

Hà Viện hai mắt đỏ hoe, giọng bắt đầu run run, trong đó có sự phẫn nộ hết sức rõ ràng.

“Cậu ấy rõ ràng là biết tớ thích lớp trưởng, tớ cũng đã nói rõ với cậu ấy rồi.

Nhưng mà cậu ấy vẫn...

vẫn...”

Hà Viện cắn răng nói, “Cậu không thấy là làm như vậy lại càng quá đáng hay sao?”

Lư Ý nhéo chặt lấy lớp da trên ngón tay, trong rụt rè lại mang theo đáng tiếc, nói: “Tớ cứ tưởng chúng ta đều là bạn thân của nhau.”

Hà Viện lấy khăn tay ra lau nước mắt, sụt sịt: “Tớ cũng tưởng chúng ta là bạn thân của nhau.”

*** “Đan Đan, cậu nói xem bấy giờ phải làm sao?”

Lư Ý chọc chọc bả vai Chẩm Khê, “Tớ đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy, sao cậu lại không để ý chút nào thế hả?”

Chẩm Khê lật sách, bình thản mở miệng, “Bình thường.”

“Thế nào là bình thường cơ?”

Lư Ý sốt ruột đến mức đóng sập quyển sách của Chẩm Khê lại, “Bây giờ thái độ đối địch của A Viện đối với cậu cực kỳ lớn.”

“Tớ đây cũng đâu có cách nào.”

Chẩm Khê bất đắc dĩ nói, “Tớ cũng dầu phải đạo sĩ có pháp thuật cao thâm, có thể thi triển pháp thuật giải được oán khí trên người cậu ấy.”

“Cậu không muốn cứu vãn tình bạn này sao? Chúng ta từng là bạn thân của nhau mà.”

“Cậu tưởng là tớ không cố gắng hay sao? Từ ngày cậu ấy ngồi cạnh tớ, tớ đã biết rồi.

Tớ cũng từng cố gắng nghĩ cách vãn hồi, nhưng mà không phải là không có cách nào sao?”

Chẩm Khẽ thở dài, “À Ninh, quan hệ giữa người với người cũng cần phải xem duyên phận.

Có một số việc thật sự không thể miễn cưỡng được.

Con người ấy mà, sống cả một đời, trải qua biết bao cảnh đời, người bên cạnh tới tới đi đi.

Nó cũng giống như lông mi vậy, rụng xong rồi lại mọc, mọc dài quá rồi lại rụng.

Chỉ là thỉnh thoảng sẽ có lúc có vài sợi rơi xuống làm mí mắt ta đau, còn những sợi khác, cũng chẳng hề hấn gì, dần dần rồi cũng sẽ quen thôi.”

“Tớ cũng chỉ là một sợi lông mi của cậu sao?”

Lư Ý nhìn cô, tủi thân mở miệng.

Cái này là trọng tâm câu chuyện à? Chẩm Khê mỉm cười, ôm lấy lưng Lư Ý, đầu tựa vào trên vai của cô bé: “Không, cậu là cả mí mắt của tớ cơ.”

Lư Ý lập tức bật cười hì hì, cù lét Chẩm Khê: “Xí, Đan Đan, cậu thật đáng ghét quá đi.”

Còn mấy ngày nữa là đến thi cuối kỳ, Chẩm Khê đến chỗ Lâm Tụ làm thử đề môn Lý.

Sau khi làm bài tập xong xuôi, cô thuận miệng hỏi một câu: “Mùa hè này anh có kế hoạch gì thế?”

“Không có.”

“Định đi du lịch sao?”

“Không.”

“Muốn đi thực tập không?”

Chẩm Khê hỏi.

Lâm Tụ dùng ánh mắt ngờ vực nhìn cô.

“Một người bạn của mẹ em lúc mẹ còn sống, có quen biết khá tốt với giám đốc một công ty thời trang.

Hiện tại hãng thời trang này đang dự định mở một nhãn hiệu phụ lấy túi xách làm dòng sản phẩm chủ đạo, trước mắt đang trong giai đoạn khởi động.”

“Sau đó?”

“Sau đó thì chủ đề kiểu dáng để mở màn cho thương hiệu đã thiết kế xong hết rồi, chỉ còn chờ đưa vào hoạt động và tiêu thụ nữa thôi.”

“Sau đó?”

“Kế hoạch marketing túi xách của quý tới là thế này.

Tìm ba ngôi sao nam vốn là đối thủ cạnh tranh với nhau, làm đại sứ thương hiệu cho một loạt chuỗi sản phẩm giá cả tương đương nhau.

Sẽ có tiến hành quay video tuyên truyền quảng cáo riêng cho từng người.

Lấy tổng số tiền tiêu thụ trong quý ra so sánh, loạt sản phẩm có lượng tiêu thụ lớn nhất cùng đại sứ thương hiệu đó sẽ được đẩy mạnh phát triển trên quy mô lớn nhất.”

“Cho nên?”

“Rốt cuộc anh có đi hay không? Em nói này, sao mà anh phiên thế hả? Nào có nhiều “sau đó”

với “cho nên”

như thế? Làm sao mà em biết được? Em cũng đâu phải là quản lý phòng kinh doanh của họ!”

“Ngay cả kế hoạch marketing mở màn cho thương hiệu của họ em cũng biết rõ thế cơ mà.”

“Đây mới chỉ là sườn kế hoạch thôi, những việc nhỏ nhặt gì đó bên trong nhiều vô kể, sao mà em có thể biết rõ được? Em chỉ muốn hỏi anh một tiếng xem anh có muốn đi thực tập hay không.

Nếu được thì để em nhờ bạn của mẹ em giới thiệu anh qua đó.”

“Cho nên em thấy điểm sáng của cái kế hoạch này ở chỗ nào vậy?”

“Đại ca à!”

Chẩm Khê bụm mặt, thở dài ra thành tiếng, “Đây là kinh doanh dựa vào sức hút của thần tượng với fan hâm mộ đấy, anh có hiểu hay không hả?”

Sau này nếu như anh phải tiếp quản sản nghiệp giải trí của nhà anh, không hiểu rõ cái chiêu trò này thì làm ăn thế nào được? “Anh hãy đi đi.”

Chẩm Khê thở hắt ra, nói tiếp, “Em sẽ nhờ sắp xếp cho anh chức vụ trợ lý giám đốc kinh doanh.

Cho anh đi va chạm với xã hội cũng tốt.”

“Trợ lý giám đốc kinh doanh? Dễ đến thế sao?”

“Ha ha.”

*** Ngày thứ hai sau khi thi cuối kỳ xong, Chẩm Khê đưa Lâm Tụ đi nhờ vả dì Từ, sau đó thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về quê.

Đợi đến khai giảng là cô đã lên lớp 9 rồi.

Cô phải cố gắng tận dụng kỳ nghỉ này để chuẩn bị thật kỹ càng.

Lúc thi đầu vào cấp ba, cô cũng phải thi được thành tích xuất sắc nhất để được vào lớp chọn.

Buổi tối trước ngày Chẩm Khê đi, cô bất ngờ nhận được điện thoại của Nhiêu Lực Quần.

Sau khi điện thoại di động của cô bị Chẩm Hàm đập phá, đến cả sim cô cũng đổi luôn, cũng chẳng biết cậu ta hỏi được số điện thoại của cô từ chỗ nào nữa.

“Tớ đang ở dưới nhà cậu.”

Được đấy nhỉ, đến cả địa chỉ nhà cô cậu ta cũng biết luôn rồi.

“Có chuyện gì?”

Chẩm Khê hỏi.

“Chúng ta nói chuyện chút đi.”

“Nói luôn trong điện thoại đi.”

“Cậu không xuống tớ sẽ đi lên.”

Nhiều Lục Quần nhất quyết nói.

Chẩm Khẽ thở dài, đành phải túm theo áo khoác rồi ra ngoài.

Cô mới vừa khép cửa phòng, cửa phòng bên kia của Lâm Tụ lại mở ra.

“Em đi đâu thế?”

Anh ta hỏi.

“Đi xuống dưới nhà một chuyến.”

Chẩm Khê nói.

“Mua đồ hả?”

“Không phải, gặp một người.”

“Huy Dương?”

“Huy Dương Sao có thể thế được? Anh ấy cũng đâu có bị bệnh, tối thế này rồi còn đến tìm em.

Là Nhiêu Lực Quần.”

Lâm Tụ nhíu mày: “Có chuyện gì sao?”

“Không biết nữa, cậu ta nói có việc.”

“Có cần anh đi với em kh...”

“Không cần đâu ạ.”

Chẩm Khê khoát tay ý bảo không cần.

Cô âm thầm suy nghĩ, sự chán ghét của cô đối với Nhiều Lực Quần có phải là quá lộ liễu rồi hay không, ngay cả người trước giờ luôn dày dặn kinh nghiệm như Lâm Tụ cũng có thể thấy được thái độ của cô đối với Nhiêu Lực Quần có hơi khác lạ.

“Có gì nhớ gọi điện thoại.”

Dứt lời, cửa nhà đã bị anh ta đóng sầm lại không chút khách nào.

Điều này khiến cho Chẩm Khê cảm thấy cái câu “Có gì nhớ gọi điện thoại”

kia cũng chỉ là câu nói khách sáo của anh ta mà thôi.

Chẩm Khê khoác áo, khoanh tay, nhìn người trước mặt hỏi: “Có chuyện gì?”

“Nghe nói cậu chuyển ra khỏi nhà.”

“Đã là chuyện từ đời nào rồi, bây giờ cậu mới nghe nói hả?”

“Chúng ta không phải tuyệt giao rồi sao?”

“Cậu biết thế là tốt.”

Chẩm Khê tức giận xoay người, nhưng người sau lưng liền kéo lấy tay áo khoác của cô, khiến áo khoác cô đang khoác trên vai bị kéo lệch xuống.

“Chẩm Khế, chúng ta đừng đối chọi gay gắt như vậy nữa.

Cậu có thể nhẹ nhàng bình tĩnh mà nói chuyện với tới được không?”

“Chúng ta hình như không có gì đáng để nói với nhau cả.”

Chẩm Khể chỉnh lại áo khoác của mình, kéo khoá lên cao.

“Chúng ta vẫn là bạn học của nhau mà, đúng không?”

Nhiều Lực Quận rũ mắt, nhìn cổ đầy tức giận, trông như là Chẩm Khê cô thật quá ương bướng, còn bản thân cậu ta thì rất bất đắc dĩ.

“Bạn học của tôi nhiều lắm, nếu mỗi người đều muốn chăm lo”

chuyện gia đình tôi như thế thì tôi để ý hết được chắc? Còn nữa, tôi cũng chẳng có người bạn nào lại rảnh rỗi sinh nông nổi như thế.”

“Chẩm Khê, trong khoảng thời gian này tớ đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng tớ vẫn không thể hiểu được, tại sao chúng ta lại đi tới bước đường này.”

y dô, đây là hỏi tội cô sao? Lại còn đi đến bước đường này? Cô còn chả đi được bước nào với cậu ta.

“Vậy thì tôi cũng nói thật cho cậu biết.

Nhiêu Lực Quần, tôi rất ghét cậu, từ lần đầu tiên gặp tôi đã ghét cậu.

Chúng ta trở thành người dưng vốn là chuyện đương nhiên, câu nói này tôi nói với cậu không dưới một hai lần rồi đấy.”

Gió lạnh ban đêm thổi qua, Chẩm Khê bị lạnh, ho khan hai tiếng, cô che miệng nói: “Nhiều Lực Quần, tại sao cậu vẫn cứ không chịu tin?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.