Thực Tập Sinh Thần Tượng

Chương 96: Cái gọi là tình yêu



“Đúng vậy”

Chẩm Khê lại nói thêm, “Chỉ là hơi ích kỷ”

“Thứ tình yêu mà lấy việc học và cả tương lai của anh ra để ép buộc anh?”

“Đúng”

“Anh đúng là không tài nào hiểu được, cha mẹ cô ta sao có thể tán thành một yêu cầu hoang đường như vậy?”

“Bởi vì bọn họ vốn dĩ đã biết việc này không liên quan đến anh”

Chẩm Khể thấy rất bất đắc dĩ, “Thà đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu anh, ép buộc anh phải lấy con gái họ, còn hơn là cố truy tìm một người không biết đang ở đầu.

Ít nhất thì Khương Tiệm rất thích anh, và anh còn là học sinh xuất sắc của trường số 7, tương lại vô cùng xán lạn.

Nếu thật sự truy cứu đến cùng, họ lo sợ kẻ mà họ điều tra ra được có khi chỉ là một tên ăn mày khố rách áo ôm nào đó.

Anh xem, đến lúc đó bọn họ phải làm sao? Bắt một kẻ ăn mày chịu trách nhiệm với con gái họ à?”

“Thế anh thì sao?”

Hai mắt Lâm Tụ sáng lập lòe sau làn khói thuốc.

“Ai bảo anh giỏi cơ”

Chẩm Khê oán trách, “Qua chừng mười năm nữa, muốn tìm được một người có điều kiện như anh, chỉ sợ khéo còn phải cọc thêm chừng cả trăm nghìn tệ nữa đấy.”

Chẩm Khế ngồi xuống, nói với vẻ mặt rất nghiêm túc: “Lầm Tụ, em đã nói với anh biết bao lần rồi, trên thế giới này không thiếu nhất chính là người xấu.

Có thể bình thường trồng bọn họ rất đàng hoàng, chính trực, nhưng một khi đã động đến lợi ích của họ thì họ sẽ sẵn sàng đẩy anh vào con đường chết”

Lâm Tụ bất lực, ngửa đầu nhìn lên trần bệnh viện trắng toát, giọng trở nên khàn khàn: “Cô ta nói anh không có chứng cứ chứng minh bản thân trong sạch.

Giữa mất hết danh dự, bị mọi người chửi rủa và chấp nhận cưới cô ta, anh chỉ có thể chọn một”

“Vậy anh nói thế nào?”

“Anh nói đây là sự lựa chọn của cô ta, cô ta thích thế nào thì tùy.

Sau đó cô ta khóc, khóc rất thê thảm”

Lâm Tụ cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Chẩm Khê, cô ta khóc cái gì chứ?”

“Con gái đều thích khóc thế mà”

Huống hồ lời anh nói còn thẳng thừng đến nỗi làm người ta đau lòng như vậy.

Chẩm Khê chợt nghĩ, chắc chắn là kiếp trước Khương Tiệm cũng nói những lời như vậy.

Nhưng cho dù không còn đường lui Lâm Tụ vẫn không chịu thỏa hiệp.

Cuối cùng rơi vào kết cục mất hết danh dự, bị hủy cả tiền đồ rộng mở phía trước.

Chẩm Khế chạm vào mu bàn tay Lâm Tụ đang đặt trên đầu gối: “Không sao, chúng ta cứ để cho cô ta lựa chọn đi”

Cảnh sát đi ra khỏi phòng bệnh, đến trước mặt Lâm Tụ: “Lâm Tụ, cậu đi theo chúng tôi đến sở cảnh sát để tiến hành xét hỏi.”

“Về phần cháu”

Chú cảnh sát nhìn Chẩm Khê, “Cháu trở về nhà đi.

Trong khoảng thời gian tới đây, tốt nhất không cháu nên rời khỏi thành phố Y, chúng tôi có thể sẽ tìm cháu hỏi chuyện bất cứ lúc nào.”

Lâm Tụ đứng dậy đi theo cảnh sát, đột nhiên Chẩm Khê hét to đến toàn bộ hành lang bệnh viện đều nghe được: “Lâm Tụ, anh muốn tố cáo Khương Tiệm nói dối không?”

Tất cả mọi người đưa ánh mắt tập trung vào cô, Lâm Tụ cũng quay đầu lại nhìn cô, sau đó lắc đầu cười.

“Khương Tiệm”

Chẩm Khê ngồi cạnh giường bệnh của Khương Tiêm, “Hiện tại vẫn còn kịp, chị mau đến nói với cảnh sát, việc này không liên quan gì đến Lâm Tụ”

Trên mặt Khương Tiêm còn nguyên vết nước mắt, cô ta đỏ mắt nhìn chòng chọc Chẩm Khê, đáp: “Em nói với cậu ta, chỉ cần cậu ta đồng ý điều kiện chị đưa ra, chị sẽ hủy bỏ đơn kiện ngay lập tức”

“Chị cần gì phải như thế chứ?”

Chẩm Khê giữ tay cô ta lại, “Dưa hái xanh không ngọt, chị ép buộc như vậy, anh ấy càng không thích chị”

Không biết cô ta lấy sức lực ở đâu ra, hất mạnh tay cô ra: “Trên đời này đâu phải chuyện gì cũng như ý muốn của cậu ta được”

“Nhưng chính chị cũng biết việc này căn bản không liên quan gì đến Lâm Tụ.

Anh ấy chẳng có lỗi gì cả.

Sao chị có thể nhẫn tâm...”

Khương Tiệm cắn chặt môi dưới.

Dần dần trên môi cô ta xuất hiện vài tia máu đỏ: “Ai bảo cậu ta xui xẻo”

Chẩm Khê cũng tức giận, nghiệm mặt chất vấn lại: “Chị cho rằng anh ấy không có bằng chứng gì để chứng minh bản thân vô tội sao?”

“Chứng cứ?”

Khương Tiểm nhếch mép nói, “Chính miệng chị nói ra còn không được coi là chứng cứ à? Nếu không thì như thế nào mới được coi là chứng cứ?”

Chẩm Khể cảm thấy chính mình hoàn toàn không còn cách nào thuyết phục được cô ta nữa.

“Nếu như có một ngày, chân tướng chuyện này bị vạch trần, chị sẽ phải hối hận”

“Sẽ không bao giờ có ngày đó”

Hừ! Xem cô ta có thể tự tin đến bao giờ.

Chẩm Khê quay đầu bỏ đi.

Cô còn định làm gì? Tận tình khuyên bảo hay định cảm hóa người ta? Đến bản thân mình mà cổ còn lo không xong nữa là.

Thôi, bỏ đi.

Con đường là do cô ta tự chọn, dù ai nói gì đi nữa thì cô ta cũng sẽ chẳng để tâm đầu.

*** “Đoạn phim kia anh đã xem rồi”

Huy Dương nói.

“Là Triệu Dật Lỗi sao?”

Chẩm Khê hỏi.

“Không phải.

Nhưng thằng đó cũng chạy không thoát khỏi liên can”

“Vậy là tốt rồi”

“Em không quan tâm tên súc sinh kia là ai à?”

“Đó là việc mà Khương Tiêm và người trong nhà chị ta cần phải quan tâm”

“Thế em định làm gì với đoạn video này?”

Chẩm Khê gục đầu xuống bàn, chậm rãi nói: “Copy một bản đem đến nhà Khương Tiêm, để bọn họ tự đi mà giải thích với cảnh sát.”

“Tin tức đã truyền khắp trường học”

Huy Dương nói, “Nếu không có lời thanh minh rõ ràng thì danh dự của Lâm Tụ coi như xong rồi”

“Thanh minh? Còn muốn thanh minh như thế nào?”

Chẩm Khê ôm đầu rầu rĩ đáp, “Có Khương Tiêm và cảnh sát phủ nhận vẫn chưa đủ à?”

“Anh cảm thấy chưa đủ đầu.

Trừ phi cho mọi người thấy bằng chứng thật sự.

Em phải biết, rất khó để thay đổi được suy nghĩ của quần chúng...”

Huy Dương không nói ra hết, nhưng Chẩm Khê hiểu ý của anh.

Mọi người khi tiếp thu một tin tức nào đó, sẽ tự mình đưa ra cách phân tích lý giải của riêng mình, khi cách lý giải này đã ăn sâu bén rễ trong đầu rồi thì rất khó để họ tiếp nhận một tin tức trái ngược với nó.

Lâm Tụ chà đạp Khương Tiểm, đây là tin tức đầu tiên họ tiếp nhận được, đồng thời cũng đã đưa ra cách lý giải của riêng mình.

Họ đã tự xử lý tin tức đó theo suy nghĩ và ý muốn của họ.

Lâm Tụ không liên quan đến vụ việc này, đây là tin tức trái ngược.

Nhưng thật sự Lâm Tụ có phải chịu trách nhiệm trong vụ việc này hay không thì có liên quan gì với bọn họ? Bọn họ chỉ muốn biết, trạng nguyên Lâm Tụ luôn đứng đầu trường học, giờ đã ngã xuống bùn đen, không thể nào rửa sạch được.

Bản thân tin tức này đã mang đến sự bùng nổ và trở thành đề tài cho người ta bàn tán, và nó vượt xa mong muốn tìm ra chân tướng vụ việc của họ.

Vậy Chẩm Khê có thể làm gì được: Mặc dù cô không tán thành cách làm của Khương Tiêm và gia đình cô ta, nhưng dù sao trong chuyện này cô ta cũng là người bị hại, lại là một cô bé...

“Vậy phải làm sao?”

Gia đình Khương Tiểm vẫn đang ép Lâm Tự chịu trách nhiệm.

Bọn họ cùng Lâm Tuệ, Chẩm Toàn và cả lãnh đạo trường học đều nói, chỉ cần Lâm Tụ đính hôn với Khương Tiểm, việc này coi như chưa từng xảy ra.

Việc này coi như chưa từng xảy ra? Chẩm Khê lại cho rằng không thể nào.

Mặc dù đến giờ còn chưa kết án, nhưng đã gây tổn hại vô cùng to lớn đến danh tiếng của trường số 7.

Chẩm Khê nhìn tình hình hiện giờ, trường học đã có ý định bỏ rơi Lâm Tụ rồi.

“Vất vả lắm mới có được một nhân tài như vậy? Cô Chu thở dài tiếc nuối, “Cho dù cuối cùng coi như chứng minh việc này không liên quan với cậu ta thì sao, cậu ta cũng không thể tiếp tục đến trường số 7 đi học được nữa.”

“Vì sao ạ?”

Chẩm Khế hỏi cổ.

“Em còn không biết vì sao? Vì áp lực dư luận...”

Chẩm Khê tất nhiên cũng biết dư luận đáng sợ tới mức nào.

Có một thân một mình ở trong cái nhà kia mà có thể sống khỏe, sống tốt tới giờ, chỗ dựa lớn nhất còn không phải nhờ áp lực mà mọi người tạo ra với mấy người nhà đó hay sao.

Nhưng cô rất buồn bực.

“Chẩm Khê, giữa Khương Tiểm và Lâm Tụ, em chỉ có thể bảo vệ một người thôi”

Huy Dương nhắc nhở cô, “Trong chuyện này Lâm Tụ không có lỗi gì cả”

“Vậy Khương Tiêm thì có lỗi gì chứ? Chị ta cũng chỉ là người bị hại”

“Nếu không phải do cô ta cứ một mực vu cáo người cuối cùng mình nhìn thấy trước khi hôn mê là Lâm tụ thì giờ đầu có phát sinh nhiều phiền phức như vậy?”

“Em gửi đoạn phim cho người nhà Khương Tiểm để bọn họ làm sáng tỏ vụ việc này không được sao?”

“Không được”

Huy Dương nói, “Danh tiếng ở trường của Lâm Tụ giờ đã vô cùng tồi tệ rồi.

Em có biết các học sinh khác gọi Lâm Tụ là gì không?”

Chẩm Khể biết chứ, mọi người luôn miệng gọi cậu ta là tội phạm cưỡng hiếp, kiếp trước chính là như vậy.

“Nếu em không nhẫn tâm thì đưa video cho anh, để anh làm cho, mọi việc sẽ được giải quyết ổn thỏa”

“Dính vào việc này với ai cũng chẳng có gì tốt đẹp.

Anh đang ở ngoài còn nhúng chân vào làm gì?”

Bảng tin của trường số 7 là một nơi thần kỳ.

Cũng chính ở chỗ này vào một hai năm trước, cô đã dán ảnh giường chiếu của Lâm Chinh và bạn gái hắn, sau đó cô lại bị Chẩm Hàm tố cáo gian lận thi cử.

Hiện giờ trên đó chỉ có vài tấm ảnh.

Nhìn kỹ sẽ nhận ra là ảnh chụp màn hình camera, trong hình có một nữ hai nam.

Nữ là nhân vật chính trong vụ việc đang gây chấn động trong trường số 7 hiện giờ, Khương Tiểm lớp 11-1.

Còn hai năm sinh, một người đứng yên ở một bên nhìn chính là vị Chủ tịch tiền nhiệm của Hội học sinh trường cấp 3 trực thuộc trường trung học số 7

- Triệu Dật Lỗi.

Nam sinh còn lại trong hình là một học sinh cá biệt.

Trong bức hình đó, cậu ta đang nằm đè lên Khương Tiêm, bộ phận nhạy cảm bị che mờ đi.

Bình thường, cậu ta vốn là một phần tử cặn bã, bại hoại trong mắt bạn bè, còn trong mắt thầy cô là một học sinh cá biệt, yếu kém, có thể gọi là một tên lưu manh đầu đường xó chợ.

Trên ảnh chụp màn hình có hiển thị thời gian cụ thể, mọi người xem thì đều hiểu, đây chính là toàn bộ những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó.

Cảnh sát cũng nhận được video quay lại hoàn chỉnh cả hôm xảy ra vụ việc, từ lúc sáng sớm khi ống kính bị tia nắng chiếu vào đến khi camera bị Chẩm Khể tháo xuống.

Họ thấy được quá trình gây án của Triệu Dật Lỗi và tên tội phạm, nhìn thấy bọn hắn đánh ngất Khương Tiêm, kéo cô ta vào giữa căn nhà hoang thực hiện hành vi đồi bại, sau đó thấy Chẩm Khể xuất hiện trong ống kính, cô cởi áo khoác che lên người Khương Tiêm.

Từ đầu đến cuối, cũng không thấy có bóng dáng Lâm Tụ.

“Sao cháu biết được nơi đó có camera giám sát?”

Cảnh sát đặt ra nghi vấn với Chẩm Khế.

“Cháu cầm theo điện thoại di động đi vào, không cẩn thận khởi động camera, cháu thấy góc tối có vật gì đó nháy sáng nên tò mò đi qua nhìn, sau đó mới phát hiện ra”

Chẩm Khê đem cả camera mà mình lấy được giao cho cảnh sát.

“Vậy khi đó sao cháu không nói với ai?”

“Cháu không biết cái camera này dẫn hình ảnh đến đâu? Cháu cũng không biết liệu có ai đang trực tiếp ngồi trước màn hình giám sát không? Cháu sợ đó là kẻ xấu”

“Nếu không có đoạn phim này, chỉ sợ anh họ cháu đúng là có nói gì cũng vô ích”

“Vâng ạ? Chẩm Khê thừa nhận.

Cô cũng đang nghĩ, nếu ngay từ đầu cố nói ra chuyện camera thì liệu có phải sẽ không có chuyện Khương Tiệm uy hiếp Lâm Tụ nhận trách nhiệm nữa hay không? Nhưng lúc ấy cô cũng sợ, phạm vi truyền dẫn thông tin của camera không dây là có hạn, mà chỗ đó lại cách hiện trường vụ án quá gần.

Cô sợ không đợi được đến lúc cảnh sát đến, chỗ để máy tính đã bị người khác phát hiện rồi.

Nếu như đoạn phim bị hỏng, vậy thì thật sự Lâm Tụ coi như xong đời.

Ngày đó cô lắp camera giám sát, mục đích chính là để đề phòng nếu có chuyện gì xảy ra thì sau này cũng có bằng chứng để tự vệ.

Cô cũng chỉ muốn bảo vệ Lâm Tụ mà thôi.

Một loạt các sự kiện phát sinh về sau, cô chưa từng nghĩ tới.

Chuyện này, nguyên nhân cơ bản là do Triệu Dật Lỗi quá độc ác, mất hết nhân tính, dùng biện pháp thẩm độc như thế để đối phó Lâm Tụ và Khương Tiệm.

Tất nhiên cũng là do Khương Tiêm không suy nghĩ cho kỹ, còn quá tham lam, ích kỷ, không để ý đến Lâm Tụ mà còn dùng cả tương lai để ép buộc anh làm theo mong muốn của mình.

Cuối cùng, yêu không được, còn tự hủy hoại cả cuộc đời cô ta.

Và còn là, do Lâm Tụ cứng đầu, coi bao nhiêu lời dặn dò của cổ như gió thoảng bên tai.

Nỗi sợ hãi trong lòng không đấu lại được sự tò mò trong lòng.

Vẫn may, sự việc không diễn biến theo chiều hướng như kiếp trước, người tốt vì làm việc thiện mà chịu tội, còn kẻ xấu làm việc ác mà lại ung dung ngoài vòng pháp luật.

Cuối cùng vẫn là happy ending, chân tướng hoàn toàn sáng tỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.