Từ trong phòng bếp vọng ra tiếng ngoại gọi Chẩm Khê, “Sắp ăn cơm rồi, cháu mau ra đốt một dây pháo đi”
“Cháu không đốt đầu”
Chẩm Khê căng cổ họng đáp lại.
“Vậy sao được, ăn cơm ngày Tết sao có thể không đốt pháo”
“Tối hôm qua không phải đã đốt rồi sao?”
“Đó là tối hôm qua, hôm nay là mùng Một Tết”
Chẩm Khê lại phải bò dậy, đến lục lọi lấy dây pháo đem ra ngoài đốt.
Lâm Tụ nói: “Để anh làm cho”
“Anh dám không?”
Chẩm Khê nghi hoặc.
“Anh sao lại không dám?”
“Được được được, vậy anh mau đốt đi”
Chẩm Khê cười nói, “Bà ngoại đã mua một dây pháo lớn.
Đùng đùng đùng, hù chết anh”
Chẩm Khê hô to một tiếng, cố ý dọa anh.
“Trẻ con”
Lâm Tụ chỉ bỏ lại một câu, rồi mang pháo ra ngoài.
Chẩm Khể che lỗ tai đợi cả nửa ngày mà cũng không nghe thấy tiếng pháo nổ đùng đùng.
“Có chuyện gì vậy?”
Chẩm Khể ra ngoài xem.
Thấy Lâm Tụ đang cúi đầu chăm chú nhìn dây cháy dẫn nổ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Sao thế?”
Chẩm Khẽ hỏi.
“Tốc độ cháy của nó là bao nhiêu?”
“Anh sợ nổ chết anh à?”
Nhìn Lâm Tụ không tiếp lời.
Chẩm Khê đột nhiên nảy lên tâm tư đùa dai, cô chạy vào nhà lấy điểm ra, nhanh chóng quẹt một que rồi thả xuống đất, hô lớn: “Chấm lửa rồi.”
Quả nhiên, Lâm Tụ cuống cuồng chạy vọt ra xa như tên bắn.
Chẩm Khê ôm bụng cười đến gập cả thắt lưng.
“Em!”
Lâm Tụ hùng hổ bước tới gần cô như để hỏi tội, vẻ mặt có chút thẹn quá hóa giận.
Chẩm Khê lại vội vàng quẹt một que diêm khác, lần này thật sự ném vào ngòi pháo.
Không đợi Lâm Tụ tới gần, anh ta đã bị âm thanh pháo nổ vang dọa cho lùi ra sau mấy bước.
Tiếng pháo nổ rất lớn, Chẩm Khê đứng tại đầu này, Lâm Tụ đứng ở đầu bên kia, đối phương đột nhiên lên tiếng nói gì đó với cô, nhưng do tiếng pháo nổ quá lớn nên cô không nghe rõ.
Chẩm Khê nheo mắt cố gắng nhìn để đoán khẩu hình miệng của anh, nhưng pháo đốt tỏa ra khói mù nghi ngút, chưa đến một lát sau, đến gương mặt của anh, cô cũng không thấy rõ.
“Vừa nãy anh nói gì với em?”
Chờ yên tĩnh trở lại, Chẩm Khê vội hỏi Lâm Tụ.
“Có nói gì đâu”
Lâm Tụ đi vòng qua cô vào nhà.
“Người này đúng là có bệnh”
Ngày mồng Hai Tết Lâm Tụ đã phải đi.
Chẩm Khê tiễn anh ta ra đến bến xe khách, còn mua cho anh thuốc chống say xe.
Dáng vẻ như bà mẹ già, dặn đi dặn lại với anh ta rằng phải để ý hành lý, giữ cẩn thận ba lồ của mình.
Lâm Tụ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, mở cửa xe duỗi đầu ra ngoài nói chuyện với cô: “Em còn tới thành phố S nữa không?”
Anh ta hỏi.
“Nào có lắm thời gian rảnh rỗi như vậy? Qua vài ngày nghỉ lễ em còn phải trở về luyện tập vũ đạo”
“Cũng không đi xem mấy buổi biểu diễn nữa?”
“Loại trình độ biểu diễn đó à, em xem một lần là đủ rồi.
Em có bị thần kinh đâu mà lại đến cho không người ta tien.”
Tiếng động cơ xe khởi động vang lên, Lâm Tụ nói với cô: “Trở về đi, anh đi đây? Chẩm Khẽ gật gật đầu, nói: “Đi đường cẩn thận nhé”
Đột nhiên có một bác gái quen biết đi ngang qua, nhìn chằm chằm Chẩm Khê và Lâm Tụ, tò mò hỏi: “Đan Đan, đây là rể nhà cháu à?”
Lâm Tụ sững sờ mấy giây, sau đó bật cười.
Chẩm Khê đanh mặt lại, vội đáp lời bác gái: “Không phải đầu bác”
“Cậu chàng trông tuấn tú thế mà”
“Hay là cháu giới thiệu anh ấy cho con gái nhà bác nhé?”
Chẩm Khế tiếp lời.
“Vậy thì tốt quá”
Bác gái nhanh đi tới gần bọn họ, lúc này đổi lại Cẩm Khê phải phì cười, mặt Lâm Tụ đã đen như đít nồi.
Cũng may, xe khách ngay sau đó đã lăn bánh, lắc lắc lư lự thong thả đi về phía trước kéo theo làn bụi đất mù mịt.
“Cậu trai trẻ đó là ai vậy cháu”
Bác gái vẫn còn ở lại hỏi han Chẩm Khê.
“Không là ai cả”
Chẩm Khê quay đầu chạy, chỉ sợ bác gái lại đuổi theo.
Qua nghỉ lễ, Chẩm Khế liền đưa bà ngoại cùng trở về chỗ ở của mình luôn.
Một là để bà nhìn thấy nhà mới cô đang ở mà yên tâm, hai là cô còn phải tranh thủ thời gian luyện tập vũ đạo.
Nếu nhanh thì đến kỳ nghỉ hè tốt nghiệp cấp hai, cô sẽ đi đăng ký thi tuyển vào RG.
Còn chậm thì đến lớp 10 cô cũng sẽ phải đi.
Việc đăng ký này cần xác định thời cơ chín muồi.
Sớm quá thì không tốt, sẽ trở thành bàn đạp cho lứa thực tập sinh mới.
Muộn quá cũng không xong, lại bị những lớp tiền bối trước đó đè cho không ngóc đầu lên được.
Học kỳ ba và bốn bây giờ là tốt nhất, để xem vũ đạo và thanh nhạc của cô đến lúc đó đã luyện được đến mức độ nào rồi.
Thanh nhạc khá ổn, chất giọng bẩm sinh của cô không tệ, tuy không so được với những ca sĩ chuyên nghiệp nhưng cũng đủ để cổ lăn lộn trong nhóm RG rồi.
Chờ sau khi được chọn, lại nhà giáo viên chuyên môn chỉ dạy thêm, lên sân khấu không làm mất mặt là được.
Cái chính là vũ đạo, đây mới là thứ khiến cô đau đầu.
Cái thứ này cũng không phải cứ học là biết ngay được, càng chưa nói đến giỏi, phải tối luyện dần dần, từng chút từng chút một.
May mà Chẩm Khê vừa có kiên nhẫn lại thêm giác ngộ khá.
“Nếu không thì, trước tiên em học nhảy hiện đại để lấy căn bản đi?”
Khuế n đề nghị với cô.
“Với cái trình độ gà mờ này của em mà học nhảy hiện đại có phải quá...?”
Chẩm Khế ngờ vực hỏi.
“Có bắt em tham gia thi đấu chuyên nghiệp đầu.
Chỉ muốn em rèn luyện thân thể, giúp em tìm được cảm giác với vũ đạo mà thôi”
Đàn chị Khuê n nhắc nhở cô, “Em luyện tập trước gương, chú ý luyện mỗi động tác thật thuần thục, chính xác.
Luyện đến khi cơ thể hoàn toàn ghi nhớ kỹ, vừa giơ tay nhấc chân thì phải biết vị trí nào là đẹp mắt nhất.
Đến lúc đó cũng cách trình độ nhuần nhuyễn vũ đạo không xa rồi”
Chẩm Khê cảm thấy ý kiến này khá hợp lý.
Vì thế, cô lắp một tấm gương to lên cả một mặt tường trong phòng khách, rồi mua máy quay phim, phải quay lại tất cả những buổi luyện tập vũ đạo để chính mình tự xem xét kiểm tra lại bản thân.
Huy Dương nói với cô: “Cái tật xấu là làm cái gì cũng phải làm đến hoàn mỹ của em đúng thật là biến thái rồi đó.”
“Cái hoàn mỹ là chỉ sự đánh giá chủ quan của em mà thôi.
Em cũng không phải người có thiên phú, nếu không chịu cố gắng thì em làm sao hơn được ai?”
“Được rồi, vậy để anh xem xem em luyện tập đến đâu rồi?”
Mặc dù qua một thời gian, bây giờ Chẩm Khê đã có thể biểu diễn được hoàn chỉnh cả một bài nhảy mà Khuê n đã dạy cô.
Nhưng người có thể khiêu vũ và người biết khiêu vũ hay khiêu vũ giỏi lại khác nhau một trời một vực.
Chẩm Khê không sợ nhảy không được mà cô sợ động tác không thành thạo, không đẹp mắt.
Trước đó Huy Dương cũng biết việc cô học khiêu vũ với Khuê n, nhưng cũng chưa từng hỏi đến.
Sao cứ phải bắt cô nhảy trước mặt Huy Dương làm gì? Rất xấu hổ đó có được không.
“Anh là người rất dễ tính rồi đấy.
Nếu ngay cả trước mặt anh em cũng không dám biểu diễn thì sau này bảo em khiêu vũ trước mặt Lý Minh Đình thì phải làm sao?”
Huy Dương hỏi.
Chẩm Khẽ cau mày, phản bác: “Sao em phải nhảy cho anh ta xem? Cái miệng quạ đen của anh ta...”
“Đúng đấy, anh cũng có nói gì em đâu”
Chẩm Khê đành phải cắn răng, dậm chân, bắt đầu khiêu vũ.
Thực ra đến lúc cô thật sự đi vào bài nhảy, bối rối hay xấu hổ cũng chỉ có vài giây đầu mà thôi.
Biểu diễn xong một bài nhảy.
Thật ra mà nói, Chẩm Khê cũng chẳng dám mặt dày mà dùng cái từ nhảy để hình dung Nhìn động tác cuối cùng kết thúc, Huy Dương đánh giá: “Phong thái trên sân khấu của em được đấy chứ?”
Đó là đương nhiên! Kiếp trước nhờ hào quang RG mà cô cũng đã từng lên không biết bao nhiêu sân khấu, tham gia bao nhiêu sự kiện lớn.
Nói một cách không khiêm tốn thì, số lần cô từng biểu diễn nhiều hơn vô số người.
“Bây giờ nếu chỉ dựa vào ưu điểm này, em đi thi tuyển chắc chắn có thể qua vòng sơ khảo rồi”
“Sao anh biết?”
Chẩm Khê rất giật mình.
Mặc dù những người bên cạnh đều biết cô có mong muốn trở thành thần tượng, nhưng việc tham gia thi tuyển làm thực tập sinh, cô còn chưa nói với ai đâu.
“Tất nhiên, mắt anh hơi bị tinh đấy.
Nhưng trong nước có nhiều công ty đào tạo thần tượng như vậy, em rốt cuộc muốn chọn chỗ nào?”
“Nói anh cũng không biết”
Chẩm Khê thấy đối phương có ý định truy hỏi tới cùng thì vội chuyển chủ đề, “Anh còn chưa chỉ ra vấn đề của em nữa mà”
“Thực ra chỉ cần có cảm giác sân khấu tốt, việc còn lại chính là phải chăm chỉ luyện tập.
Chẩm Khê, em có thể làm được.
Anh biết rất nhiều người luyện tập vũ đạo, bọn họ nếu không phải không biết biểu diễn thì chính là biểu diễn không có chiều sâu.
Bản thân em không gặp phải những vấn đề này, chỉ là thời gian tập luyện quá ngắn, nhảy chưa được thuần thục mà thôi.”
“Vậy ý kiến của anh là?”
“Phương pháp luyện tập bây giờ của em cũng đã rất tốt rồi.
Yêu cầu của em đối với bản thân chắc chắn là nghiêm khắc hơn bất cứ người nào.
Chừng nào em xem lại video mà thấy chính mình thuận mắt là khá ổn rồi”
“Vậy anh thấy giờ em học nhảy hiện đại có thích hợp không?”
“Xây dựng nền tảng trước đã, chờ sau này cơ thể em thích ứng rồi, muốn học cái gì thì học”
Hiện tại Chẩm Khê chỉ vì muốn tìm cảm giác với vũ đạo mới muốn học nhảy hiện đại, nhưng cô lại không biết rằng trong tương lại điều này lại mang đến ảnh hưởng như thế nào.
Học kỳ mới vừa bắt đầu, khoảng cách đến lúc kết thúc cuộc đời học sinh cấp hai của Chẩm Khế cũng chỉ còn mấy tháng.
Các bạn xung quanh đang vùi đầu gian khổ học tập, chuẩn bị cho giai đoạn chạy nước rút cuối cùng để thi vào cấp ba, còn Chẩm Khê thì ngược lại, cô tỏ ra vô cùng bình thản.
Vì sao cô lại có được tâm thái tốt như thế, còn không phải là nhờ bao nhiêu công sức ngày đêm cô bỏ ra, vất vả học tập lúc trước và việc cô đã nắm chắc được suất tuyển thẳng hay sao.
Cuối tuần, khi mọi người thi nhau đi học thêm, một mình Chẩm Khê lại có thể nhàn nhã vừa học vừa đến luyện tập vũ đạo tại vũ đoàn.
Lư Ý rất ngưỡng mộ sự ung dung này của cô.
“Sau giờ tự học buổi tối, cậu đến nhà tớ đi, tớ sẽ ôn bài cho cậu một giờ nữa”
“Thế có phiền cậu quá không? Cậu còn phải làm bài tập của mình nữa chứ?”
Chẩm Khể dí dí trán cô bé, nói: “Cậu cho rằng mình là cậu chắc, bài vở mình đã hoàn thành lúc còn ở trường rồi.”
“A? Vậy bình thường buổi tối trở về nhà cậu làm cái gì? Lên giường đi ngủ luôn à?”
Chẩm Khế không dám nói với cô bé, bản thân mình tối nào cũng tìm Lâm Tụ nhờ anh ta dạy trước bài vở cấp ba, đành phải nói: “Đầu có, học thuộc mấy bài văn thơ cổ vân vân.”
Từ đó, sau giờ tự học buổi tối ở trường, Lư Ý bắt đầu đi theo cổ cùng về nhà, cô ngồi đối diện nhìn cô bé làm bài thi, sau đó Chẩm Khể sẽ xem bài chữa bài cho cô bé.
“Tớ vẫn không hiểu”
Lư Ý tội nghiệp lắc đầu nói, “Có phải là tớ quá ngu ngốc hay không?”
“Không phải, là do cách giảng giải của tớ chưa hợp lý”
Phương pháp học tập của Chẩm Khê có chút cứng nhắc, cô thực sự không biết làm sao để đem những kiến thức trong đầu ra, dùng cách đơn giản dễ hiểu nhất để dạy lại cho Lư Ý.
“Có cách rồi, cậu chờ một lát.”
Chẩm Khê đứng dậy đi gõ cửa nhà đối diện.
“Giờ này còn quấy rầy anh Lâm Tụ thì không hay lắm đâu.”
“Cậu mà không quấy rầy, anh ấy cũng chỉ đi ngủ, làm gì có học sinh đứng đầu thành phố nào đi ngủ sớm như vậy?”
Lâm Tụ mở cửa, quả nhiên đã thay đồ ngủ.
“Anh Lâm Tụ”
Chẩm Khê bắt chước giọng nói của Lư Ý, “Anh có rảnh không, đến giúp Lư Ý giải bài tập nhé?”
Chẩm Khê rất kinh ngạc, theo tính cách Lư Ý mà cô vẫn biết, không thể nào có loại tình huống này tồn tại mới đúng.
Huống hồ, đây có phải ngày đầu tiên cô bé gặp Lâm Tụ đầu.
“Anh Lâm Tụ cứ lạnh lùng thể nào ấy, hình như anh ấy không thích tớ cho lắm.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi”
Chẩm Khể khẳng định, “Nếu là anh ấy thật sự chán ghét cậu thì sẽ nói "Muộn quá rồi, có việc gì thì ngày mai đến trường học nói đi.”
hoặc là "Phương pháp học tập của tôi không nhất định thích hợp với em" có đủ loại lý do từ chối hợp lý? “Nhưng tớ cảm thấy không phải vì anh ấy không ghét tớ mà đồng ý giảng bài cho đâu.”