Đẹp đến mấy cũng chỉ là diễn viên tép riu không tên tuổi, chẳng là gì so với ảnh đế nổi tiếng giành vô số giải thưởng. Vì vậy ảnh đế Diệp vừa mở lời vàng ngọc là nhân viên đoàn phim nhanh chóng thu xếp một vai phụ nho nhỏ cho Tông Cửu, thậm chí còn in luôn hợp đồng cho cậu ký.
Thế nhưng dù đã giải tán, bầu không khí trong trường quay vẫn khác thường. Nhóm nhân viên hễ rảnh là ngắm trộm thanh niên tóc trắng, cứ như bị thứ gì đó thu hút không thể rời mắt vậy.
Phía đằng xa còn loáng thoáng tiếng bàn tán xì xào.
“Thảo nào lọt vào mắt xanh của ảnh đế Diệp, ui cái nhan sắc này, đúng là cực phẩm…”
“Thật luôn, tôi phải công nhận dù top idol hàng đầu giới giải trí cũng chào thua cậu ta.”
“Mà kể cũng lạ, có sẵn vốn liếng thế này sao đến giờ vẫn là người mới vô danh nhỉ?”
Bọn họ dùng những lời vô cùng thản nhiên để che giấu ham muốn bẩn thỉu trong lòng. Dù chàng trai tóc trắng chỉ đút tay vào túi quần lười biếng đứng đó, bọn họ vẫn không bỏ qua sự tồn tại của cậu.
Cậu như hiện thân của thần tình yêu và sắc đẹp trong thần thoại Hy Lạp, mọi chi tiết trên cơ thể đều hoàn hảo đủ gợi lên vô số dục vọng và khát khao của bất kỳ ai chỉ trong một cái liếc nhìn.
Tông Cửu hơi nhíu mày trước ánh mắt thăm dò xung quanh. Cậu thản nhiên ký hợp đồng, đeo lại kính râm rồi ngồi vào chiếc xe bảo mẫu mới nãy.
Lần này chẳng ai dám đến làm phiền cậu. Các nhân viên trong trường quay còn xum xoe như ong bướm, cố gắng tiếp cận cậu. Người đưa nước, người bưng trà, có người đưa nước trái cây và kem que, điệu bộ nịnh nọt lấy lòng. Kẻ nào cũng lời ngon tiếng ngọt, sâu trong con ngươi hiện lên màu đen nhánh lộ ra dáng vẻ xấu xí đáng hổ thẹn.
Tông Cửu tiện tay đóng cửa xe, chặn tất cả ở ngoài. Cậu xoa thái dương, tiếp tục kết nối với hệ thống chủ trong đầu.
Cậu nhớ rõ lúc ở phó bản Rạp xiếc điên, hệ thống phụ đã liên lạc được với hệ thống chủ, ngay khi cổng không gian mở ra thì nó rơi vào trạng thái ngủ say vì cạn kiệt năng lượng. Giờ đây nó lại hoạt động năng nổ lăng xăng như đã bơm đầy năng lượng.
Như vậy, hẳn hệ thống phụ đã trở về hoạt động dưới sự quản lý của hệ thống chủ. Ban nãy nó cũng thông báo cậu đang ở trong phó bản trừng phạt, mà phó bản trừng phạt dĩ nhiên thuộc phạm vi phó bản của hệ thống chủ.
“Sao hệ thống chủ không đưa tôi về ký túc xá thực tập sinh luôn?”
Đây mới là điều Tông Cửu thắc mắc.
Nếu cậu đã chạy thoát, dù về tình hay lý cũng phải về ký túc xá mới đúng. Phó bản trừng phạt là cơ hội hồi sinh cho thực tập sinh cấp thấp bị loại, liên quan đến Tông Cửu No.9?
[Vì trên người cậu có lời nguyền của Shub – Nicholas]
Có lẽ vì nể tình bọn họ đang chung chậu, Ảo thuật gia đòi về ký túc xá, hệ thống phụ không muốn trở lại luồng ý thức của hệ thống chủ nên nó nhiệt tình giải đáp thắc mắc của Tông Cửu.
[Tính lây lan của lời nguyền này như dịch bệnh. Với cả nó là lời nguyền từ vị diện cao nên hệ thống chủ không đủ quyền để xóa bỏ.]
Ý của hệ thống phụ rất rõ ràng. Hiện tại Tông Cửu như mầm virus gây bệnh, nếu đưa cậu về ký túc xá thì toàn bộ ký túc xá, thậm chí cả vòng lặp vô hạn đều sẽ biến thành chất dẫn lây lan lời nguyền. Đương nhiên, hệ thống chủ không ngu đến mức tự bê đá nện chân mình, nó cân nhắc xong thì ném Tông Cửu vào phó bản trừng phạt, tàn nhẫn thông báo nếu cậu không giải được lời nguyền ở đây thì đừng mơ về ký túc xá nữa.
Mất No.9 nó có thể bổ sung người khác nhưng nếu tất cả thực tập sinh đều bị lây lời nguyền thì kế hoạch của nó sẽ đi tong, dòm sơ cũng biết cái nào quan trọng hơn.
Tông Cửu: “…”
Không hổ là mi, hệ thống chủ.
Tông Cửu chết trong lòng một đống, bắt đầu suy nghĩ cặn kẽ về phó bản này.
Không ai dám đưa ra kết luận chính xác về độ khó của phó bản trừng phạt. Cuộc thi thực tập sinh kinh dị đã trải qua rất nhiều vòng cùng những đợt đánh giá xếp hạng, nhưng ít ai có thể sống sót trở về từ phó bản trừng phạt, đếm kỹ cũng chưa tới mười người.
Trước đây có ba cấp F E D đã bị loại, dù bọn họ đều là newbie gà mờ nhưng cũng mấy nghìn người chứ đâu ít, vậy mà còn không đến mười người sống sót. Tỷ lệ sống thấp hơn phó bản siêu cấp S rất nhiều.
Hơn nữa phó bản trừng phạt là phó bản riêng biệt, không liên quan cũng chẳng kết nối với ai, gặp chuyện ở đây cũng chả ma nào đếm xỉa.
Tông Cửu gác vấn đề này lại, quay sang hỏi hệ thống phụ: “Lời nguyền của Shub – Nicholas mà mi nói là sao vậy?”
Hệ thống phụ im lặng một chốc, mô tả ngắn gọn cảnh tượng trong mấy tiếng đồng hồ sau khi Ảo thuật gia ngất xỉu.
Hóa thân của Ác ma đánh nhau với một trong ba vị Thần nguyên thủy trong phó bản cấp S, Tà thần đáng lẽ có thể giao phối với con người mình thích nhưng lại phá đám, nên nó rất tức giận.
Đây không phải lần đầu tiên Shub – Nicholas làm chuyện này.
Là Mẫu thần tối cao, tượng trưng cho sinh sản và dục vọng, xưa nay chấm ai là quất ngay, trong số những nạn nhân đó có con người. Chẳng hạn, Mother of Pus (Mẹ mủ), một trong những vị Thần ngoại lai chính là sản phẩm của quá trình giao phối giữa Shub – Nicholas và con người.
Kết quả chẳng ai ngờ, hai sinh vật phi nhân loại đánh nhau túi bụi đánh sập luôn phó bản. Giống như tảng băng rơi xuống biển sâu khơi lên sóng thần, phó bản sụp đổ cũng tạo ra dòng chảy không gian hỗn loạn, cuốn trôi Ảo thuật gia hôn mê.
Vốn dĩ Tông Cửu phải chôn thân trong dòng chảy không gian hỗn loạn, phơi xác ngoài vũ trụ. Ngay cả Ác ma được tạo ra từ ác niệm thuần túy, du hành bất định trong khi thiếu tọa độ không gian chính xác vẫn là một chuyện rất nguy hiểm, nói chi người phàm như Tông Cửu?
May mắn lúc bị lôi đi thì đồng bạc Iruka vẫn còn hiệu lực năm giây. Sau khi sử dụng đạo cụ bị động cấp A để đỡ một đòn chí mạng thì dòng chảy bỗng ngược lối cuốn Tông Cửu văng khỏi chiều không gian bóng tối.
[Còn lời nguyền của Shub – Nicholas, cậu có thể hiểu nó là dấu ấn mà Thần đánh dấu lên con mồi.]
Shub – Nicholas, một trong ba vị Thần nguyên thủy xưa nay muốn hấp diêm ai là xơi tái người đó, chưa bao giờ bị cướp miếng ăn ngay bên miệng thế này.
Hệ thống phụ bình tĩnh giải thích, [Dù hấp diêm cũng cần trợ hứng. Đương nhiên, đánh dấu là để trợ hứng cho con mồi, để quá trình sắp tới (không được Tấn Giang phê duyệt) càng phê pha hơn.]
[Mà nói chứ, nếu bây giờ trước mặt cậu có một tấm thẻ thân phận, cậu sẽ phát hiện giá trị ngoại hình và quyến rũ của bản thân đang vượt mốc 100 do tác dụng của lời nguyền.]
[Bình thường thì giá trị cơ bản của thẻ thân phận chỉ có thể đạt đến mốc 90, giá trị ngoại hình vượt qua 100 không còn thuộc phạm vi con người.]
Tông Cửu: “…”
Bụng cậu bắt đầu đánh lô tô.
Shub – Nicholas đâu phải Tà thần đàng hoàng gì cho cam, ý nghĩa lời nguyền nghĩ sơ cũng đã hiểu.
Bảo sao các NPC trong phó bản trừng phạt nhác thấy cậu là chỉ muốn nhào tới. Với cái tính lạ đời của Mẫu thần đã khiến giá trị quyến rũ của cậu đang tăng cao chưa từng có, chẳng kém gì thuốc kích dục hình người di động.
Tất cả là do cái chứng hoang tưởng kia báo hại!!!
Chàng trai tóc trắng mệt mỏi xoa sống mũi, cố gắng phớt lờ cảm giác kỳ lạ khi nghe hệ thống phụ lắm mồm kể ‘Ác ma đã không ngại đối đầu với một trong ba vị Thần nguyên thủy để giành lại cậu.’
Tin tốt duy nhất là sau khi rời khỏi phó bản siêu cấp S, hệ thống chủ đã trả lại tất cả năng lực cường hóa cho cậu. Và đương nhiên cũng có tin xấu, tin xấu là cậu mất kết nối với hệ thống chủ nên không thể mở ba lô hệ thống để lấy đạo cụ đặc biệt ra xài. Ngoài đôi bông tai Thánh kiếm vật lý học cấp S thường đeo thì chả còn gì khác.
Có thể thấy hệ thống chủ đang cố hết sức tránh cậu, vì cậu đã nhiễm phải lời nguyền của Tà thần.
Tông Cửu xoa cổ tay đã khôi phục sức mạnh, ngón tay mảnh khảnh linh hoạt thực hiện một bài tập tay siêu phức tạp trên không. Suy cho cùng thì cậu vẫn là cấp S, cấp cao nhất trong tất cả thực tập sinh, cộng thêm cường hóa cơ thể muốn sống sót trong phó bản này không quá khó.
Khó nhất là hóa giải lời nguyền của Shub – Nicholas.
Cậu đang bàn bạc với hệ thống phụ, bỗng nhiên có tiếng “Cốc cốc cốc” trên cửa sổ xe.
Tông Cửu ngẩng đầu, thấy trợ lý bên ngoài đang cầm một tập kịch bản mỏng trên tay, ra hiệu cho cậu mở cửa sổ.
Cậu hờ hững quay lại, ấn nút mở cửa sổ.
Có lẽ chính vẻ đạp quyến rũ này đã nâng cao khả năng chịu đựng của mọi người, dù hành vi ngạo mạn này không phù hợp với thân phận diễn viên tép riu nhưng chẳng ai dám phàn nàn, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa sổ màu trà ngắm chàng trai tóc trắng sở hữu vẻ đẹp tuyệt trần kia. Nhưng ý trời đã định bọn họ phải thất vọng, Tông Cửu chỉ mở một khe cửa hẹp, kịch bản vừa được nhét vào đã đóng lại ngay, dù những ánh mắt kia nóng bỏng đến mấy cũng chẳng xơ múi được gì.
Tông Cửu tránh khỏi tầm mắt mọi người, ngồi trên ghế ung dung mở tập kịch bản trong tay.
Tên bộ phim này rất bình thường, đơn giản và thô thiển, tên nó là “Đêm kinh hoàng trong lâu đài”.
Xem ra là phim kinh dị đêm khuya.
Đúng như tên gọi, kịch bản phim cũng rất bình thường, vừa sáo rỗng vừa nhàm chán. Bàn tay đang cầm kịch bản của Tông Cửu sững lại trong giây lát.
Thứ phim này chẳng biết ăn may thế nào mà hút được nhà đầu tư và ảnh đế kéo vốn vào đoàn phim, thậm chí nghe nói nhiều người ngoài ngành còn khen ngợi và đặt kỳ vọng.
Giới giải trí trong phó bản trừng phạt cứ như vậy, sớm muộn gì cũng tàn.
Chẳng bao lâu, Tông Cửu đã biết lý do. Kịch bản có tổng cộng mười trang, hết năm trang là cảnh sếch. Mà phần diễn của Tông Cửu đã được khoanh tròn bằng bút đỏ.
Cậu đóng năm cảnh, mà hai cảnh trong đó là cảnh ịch.