Đạo diễn mập không dừng lại vì chút chuyện nhỏ này.
Vì tính cách nam chính trong phim là một thám tử đầy tò mò nhưng giàu lòng nhân hậu và nhiệt tình, có thể nói nhân vật này được đắp nặn vô cùng hoàn hảo để tỏa sáng. Mà vai nam phụ của Tông Cửu, chẳng những dâm đãng còn ác độc giỏi giả vờ.
Sự giả vờ này thể hiện qua thái độ kiêu căng, trông lạnh lùng thanh cao như đóa hoa trên đỉnh núi nhưng bản chất lại vô cùng dâm đãng, nó bộc lộ rõ qua hai cảnh âu yếm trong kịch bản.
Vì thế theo tính cách của nhân vật, nam phụ ác độc không ưa thám tử là chuyện bình thường. Thám tử nghèo rớt mồng tơi, chiếc áo khoác trên người đã lỗi thời, ngay cả tất chân cũng khác màu. Nam phụ độc ác chuyên nhắm vào con nhà giàu thích người như này mới là lạ.
Sau trục trặc nhỏ kia, năm diễn viên vào trong lâu đài bỏ hoang.
Khác với sự sáng sủa bên ngoài, bên trong lâu đài tối om, những nơi được ánh sáng rọi tới đều rách nát tàn tạ. Thật ra muốn nhập vai trong trường quay khá khó vì xung quanh bày vô số giá đỡ máy quay, vài cái giá được treo giữa không trung cùng thiết bị thu âm, cộng thêm cả đám nhân viên và thợ quay phim chen chúc đứng trước mặt.
Muốn nhập vai thì điều đầu tiên phải xem những người xung quanh như vô hình.
Chẳng qua lần này thì khác.
Chắc do đạo diễn dặn dò trợ lý hay sao mà các máy quay đã được lắp đặt trong lâu đài từ trước, nhân viên không cần vác steadicam nặng trịch để quay phim, chỉ cần một người đi theo ảnh đế là được, cảnh của các vai phụ thì sẽ được quay riêng.
Tóm lại quy định là: nhân viên giám sát từ xa, người không phận sự không được phép can thiệp vào quá trình quay của diễn viên trong lâu đài cổ.
Tông Cửu thì chả rành quy tắc quay phim nhưng đây là phó bản kinh dị, dù xảy ra chuyện lạ hay biến cố gì cũng là thường tình hết.
“Sao tối vậy, không có đèn à?”
Tông Cửu đang suy nghĩ thì nghe tên mập trong nhóm cất tiếng. Trong lúc tên mập hỏi, ánh mắt cứ lia sang Tông Cửu như muốn khoe mẽ với crush của mình.
“Nếu tìm được nguồn điện thì tôi có thể sửa được.”
Tên mập vốn là kỹ sư điện giàu kinh nghiệm, mấy năm trước khi xảy ra án treo thì lâu đài này vẫn còn người ở, chưa đến mức mất điện.
Tông Cửu im lặng chả thèm đếm xỉa tới anh ta, sườn mặt xinh đẹp thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối sâu thẳm và ánh sáng le lói.
Ảnh đế lập tức tiếp lời: “Hình như công tắc nguồn điện ở bên kia.”
“Tôi và cậu tới đó xem thử nhé?”
Hắn ta cầm chiếc đèn pin sáng mờ mờ trong tay rọi lên bức tường tối phía xa, soi rõ công tắc nguồn điện đã hỏng hóc vì lâu ngày không sử dụng.
Khi đạo diễn hét ‘action’, khí chất và cảm giác của ảnh đế Diệp lập tức thay đổi, từ một người đàn ông tinh tế phong độ biến thành một thám tử nặng trí tò mò, hăng hái khiêu chiến mọi tình huống, hơn nữa còn rất tốt bụng và trực giác nhạy bén.
Cả nhóm loay hoay một hồi cuối cùng ngọn đèn điện cũ kỹ cũng hoạt động, chiếu sáng cả sảnh lớn giăng đầy mạng nhện. Mọi người đều biết đây là sắp xếp của tổ đạo diễn, nhưng vẫn chuyên nghiệp thảng thốt vài tiếng.
Tên mập xoa tay rồi phì phạch chạy tới, thỉnh thoảng lại lia mắt ngó Tông Cửu.
Đôi lúc nhìn thoáng qua, Tông Cửu phát hiện màu đen xung quanh con ngươi anh ta ngày càng dày đặc. Nó không phải diễn mà chính là bản chất thật.
Quả là lời nguyền của Tà thần, đúng như những gì hệ thống phụ đã nói, nó giống dịch bệnh lây lan vô cùng mạnh mẽ.
Tông Cửu nhận ra, càng đối mặt với những người có khả năng tự chủ kém thì ảnh hưởng của lời nguyền trên người cậu càng rõ rệt, tác động đến họ càng sâu sắc.
Không biết sẽ thế nào nếu con ngươi của họ hoàn toàn biến thành màu đen.
Đúng lúc này, gã con nhà giàu bất ngờ lên tiếng: “Ở đây có hai lầu, hay là thế này, trước tiên chúng ta cùng nhau thám hiểm tòa lâu đài này một lượt rồi sau đó chia nhóm hành động.”
Mọi người phát biểu ý kiến, thống nhất làm vậy.
“Được rồi! Cut…”
Đạo diễn hô ngừng trước màn hình bên ngoài lâu đài, đèn sáng lên, cảnh thứ nhất coi như hoàn thành.
Bọn họ có mười lăm phút để nghỉ ngơi, sau đó quay cảnh thứ hai.
Chuyên viên trang điểm cầm giỏ đồ bước tới dặm lại lớp make up cho những người khác, mỗi mình Tông Cửu đứng đó.
Nhờ ánh sáng từ đèn studio, cậu đã có thể nhìn rõ kiến trúc của tòa lâu đài này. Bên ngoài là rừng cây tươi tốt, bóng cây lắc lư, xung quanh phủ ánh sáng trắng bạc. Phòng khách tối tăm u ám, thảm bám đầy bụi, hoa văn trên tường bong tróc rất nhiều. Chưa kể vật dụng trong nhà giăng đầy mạng nhện nhìn đâu cũng toát lên cảm giác vắng hơi người đã lâu.
Tông Cửu khá để ý đến gã con nhà giàu vừa nãy.
Theo kịch bản, vì bị ý thức của ác linh trong lâu đài bám vào người khiến gã thường xuyên nằm mơ trở lại đây lúc nửa đêm, ngủ không ngon giấc, thế là gã quyết định đến đây tìm hiểu. Nhưng thực tế gã chính là mồi nhử ác linh, dẫn dụ tới đây để cung cấp xác sống cho ác linh hồi sinh, ngoài chuyện đó thì vai trò của gã rất nhỏ. Kết cục của gã là bị quỷ nhập vào người, nhân lúc trợ lý thám tử sơ suất mà cầm dao giết cậu ta.
Nếu ác linh lâu đài thực sự tồn tại, có khi nào gã con nhà giàu này đã bị ám từ lâu rồi không?
Tiếc rằng bây giờ Tông Cửu không thể mở ba lô hệ thống lấy đạo cụ đặc biệt để kiểm tra oán khí, hành động khó khăn nên đành đi bước nào tính bước đó.
Đúng lúc này, cuộc trò chuyện giữa ảnh đế Diệp và đạo diễn Lý cũng kết thúc.
Hình như hai người vừa bàn bạc một chuyện quan trọng nào đó, đạo diễn lớn tiếng thông báo: “Mọi người tập trung nào, vừa rồi anh Diệp đã đưa ra một đề nghị thú vị.”
Đạo diễn chỉ vào máy quay, nghiêm túc nhận xét: “Cảnh thứ nhất mới nãy là dễ và ít yêu cầu nhất, coi như cho mọi người làm quen, nhất là diễn viên mới. Trước mắt tôi thấy, nhờ có sự dẫn dắt của anh Diệp mà các cậu nhập vai rất nhanh, khá đấy.”
“Nhưng mấy cảnh tiếp theo không dễ vậy đâu.”
Đạo diễn mập vận dụng triệt để phương pháp đòn bẩy*, dẫn vào vấn đề chính: “Như mọi người đã biết, tối nay diễn viên đóng vai quỷ của chúng ta có việc đột xuất nên không đến được, chúng ta đành phải quay trước vài cảnh, những cảnh cá nhân thì nhờ anh Diệp quay lại đoàn phim bổ sung sau.”
(*Nguyên văn là cách nói 先抑后扬/tiên ức hậu dương, trước dìm sau nâng.)
Cũng may trong mấy cảnh này không có sự xuất hiện trực diện của ác quỷ nên đoàn phim đã làm vài món đạo cụ rất thật đặt trong lâu đài, đến lúc đó diễn theo kịch bản là được.
Nhưng vấn đề cũng nằm ở đây.
Trong phim kinh dị, yếu tố ma quỷ đáng sợ là một điểm nhấn. Một con quỷ hóa trang hoàn hảo không chỉ khiến khán giả khiếp sợ mà còn làm các diễn viên nhanh chóng nhập vai.
Ý của đạo diễn rất rõ ràng.
Vì diễn viên đóng vai quỷ không đến nên yêu cầu với diễn viên trong những cảnh quay tiếp theo sẽ cao hơn nhiều, nhất là cảnh thứ ba và cảnh thứ năm.
Nhắc đến cảnh thứ tư, ánh mắt ghim vào Tông Cửu ngày càng lộ liễu. Lợi dụng ánh sáng và đám đông che chắn, vài ánh mắt còn vô cùng trần trụi.
Cảnh thứ ba bị đổi thành cảnh thân mật giữa Tông Cửu và ảnh đế Diệp, vì thay đổi quá vội nên biên kịch không có thời gian viết nội dung chi tiết, ảnh đế Diệp bảo không có kịch bản cũng chẳng sao, anh ta là đàn anh giàu kinh nghiệm sẽ dẫn dắt người mới nhập vai.
Cảnh thứ năm chính là điểm sáng nhất của vai phụ do Tông Cửu đảm nhận, trong tình huống không có diễn viên đóng vai quỷ thì cậu phải hoàn thành cảnh ân ái này một mình.
“Ý của anh Diệp là hơi thiếu không khí nhập vai, nên ba cảnh tiếp theo nhân viên không theo vào lâu đài mà áp dụng hình thức quay từ xa, để mọi người dễ hòa nhập vào bầu không khí hơn.”
Ảnh đế đã lên tiếng thì ai dám trái lời, dĩ nhiên là đồng ý hết.
Chỉ có Tông Cửu giữ im lặng.
Quay từ xa trong phó bản kinh dị, thế này khác gì vứt thịt vào chuồng cọp?
Một ảnh đế mang ý xấu cùng oán niệm đầy người; một gã vai con nhà giàu có dấu hiệu bị quỷ ám, tất cả đều là ứng cử viên cho trùm cuối của phó bản này.
Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, cảnh thứ hai bắt đầu.
Cảnh thứ hai là năm người lập đội thám hiểm từ lầu một đến lầu hai trong lâu đài, tìm được bản đồ và phát hiện vài dấu vết, gần như đi hết kịch bản.
Trước lúc quay, đạo diễn cố tình dặn dò: “Nếu có vấn đề gì, mọi người cứ hô tạm dừng với tai nghe là được. Nhân viên sẽ nhanh chóng đến giải quyết cho mọi người. Nhưng cố gắng đừng kêu, quay một lần ăn luôn, không NG nhé. Đừng làm mất thời gian của anh Diệp.”
“Chỉ cần tổ đạo diễn không kêu dừng trong tai nghe, chứng tỏ chẳng có chuyện gì. Mọi người cứ diễn tiếp.”
Thế là nhóm diễn viên vào vị trí lần nữa.
“Két…”
Sắp xếp xong mọi thứ xong, cánh cửa gỗ nặng nề ngoài sảnh lớn lâu đài đóng sầm làm tấm thảm dưới sàn phả lên một lớp bụi.
Đạo diễn mập nói rất đúng, vừa đóng kín cửa thì bầu không khí kinh dị đáng sợ kia lập tức ập đến. Thậm chí diễn viên phụ đóng vai tên mập còn run rẩy.
Theo hiệu lệnh ‘bắt đầu thu âm’ từ tai nghe, ảnh đế lập tức nhập vai, quay sang nói: “Tôi thấy đề nghị vừa rồi của anh bạn này khá ổn. Bây giờ trời đang tối dần, chúng ta phải nhanh chóng đi một vòng trước đã.”
Mọi người gật đầu, cùng giơ đèn pin bước vào sâu trong lâu đài.
Chẳng qua lần này, Tông Cửu đi cạnh gã con nhà giàu và quan sát tình hình của gã bằng ánh mắt thân thiết. Chắc hẳn diễn viên đóng vai này là một người có tâm trí vững vàng, tuy trúng lời nguyền ham muốn sắc đẹp nhưng kín kẽ hơn tên mập kia nhiều.
Sắp tới là cảnh diễn solo thứ hai của Tông Cửu.
Tới trước cửa toilet, cậu hơi dừng rồi mới nói theo thoại trong kịch bản.
“Chờ đã, tôi muốn đi rửa tay.”
Từ khi vào lâu đài này, Tông Cửu đã thấy lồng ngực nóng lên bất thường.
Cậu vào toilet theo đúng kịch bản nhưng mặt khác là muốn tách nhóm để xem tình hình hiện tại của mình ra sao.
Ngay sau đó, qua tấm gương bẩn thỉu trong phòng tắm, Tông Cửu nhìn thấy một hoa văn lạ đột nhiên xuất hiện trên xương quai xanh của mình.