Người đang nằm trên chiếc giường sắt cũ nát, chầm chậm mở mắt ra.
Đập vào mắt cậu là trần nhà màu trắng bị ố vàng, ở chỗ góc tường còn vương vệt nước nhỏ giọt.
[Ting ting ting… Hệ thống chủ kết nối thành công]
[Chào mừng thực tập sinh kinh dị cấp E Tông Cửu]
Nơi đây là một căn phòng với bốn bức tường trắng, không có cửa sổ, thậm chí ngay cả đồ trang trí trong phòng cũng đếm trên đầu ngón tay.
Tông Cửu ngửa mặt nằm trên chiếc giường rỉ sét, cơ thể đắp kín chăn bông cùng màu, trên tủ sắt bên phải có đặt sẵn cốc nước đun sôi đã nguội.
Căn phòng lặng ngắt như tờ, ẩm thấp cùng chật chội này mang một bầu không khí vô cùng lạnh lẽo.
Tông Cửu mở mắt, cậu không vội ngồi dậy mà nhanh chóng tiêu hóa tin tức mình đang có trong đầu, tiến hành so sánh, phân tích và tổng hợp thông tin có được từ lời giải thích của hệ thống và nguyên chủ.
Hình thức của vòng thi thứ nhất chính là thi cá nhân.
Đồng nghĩa trong vòng thi xét cấp bậc này, không cần tinh thần đồng đội hay quan tâm chuyện sống chết của bất cứ ai, thực tập sinh dự thi chỉ cần nghĩ cách để sắm vai nhân vật thật tốt, đánh giá cấp bậc sẽ diễn ra sau khi người thi sống sót đến cuối vòng đầu tiên.
Tuy nhiên trước nhất vẫn phải ưu tiên việc sống sót, kế đó mới tới thể hiện bản thân hết mức có thể.
Vì nếu sống sót mà bị hệ thống chủ và cố vấn đánh giá thấp, thì vẫn sẽ bị loại như chơi.
Dù hệ thống chủ nói rất mượt tai, gì mà cấp bậc nào cũng có cơ hội hồi sinh, nhưng Tống Cửu đã đọc truyện nên cậu hiểu, phó bản trừng phạt vốn chẳng phải là nơi tốt lành gì.
Lúc miêu tả phó bản trừng phạt, cuốn truyện đã nâng tỉ lệ tử vong cao tới 95%, tức là nếu bị loại vì cấp bậc, rơi vào phó bản trừng phạt thì chỉ còn con đường chết.
Về việc làm thế nào để thể hiện bản thân trong phó bản và đạt được số điểm cao hơn, hệ thống chủ cũng giải thích luôn.
Trở mình trong hoàn cảnh khốn cùng, lội ngược dòng trong tình thế bất lợi và phản đòn tìm đường sống trong chỗ chết… Những điều này có thể tăng điểm đánh giá.
Ngược lại nếu khúm núm sợ hãi, rút mình mong được yên ổn thì đương nhiên điểm đánh giá sẽ không cao.
Nói chung là gói gọn trong hai chữ: tìm chết.
Hoặc nói toạc ra là khuyến khích mọi người về chầu ông bà.
Việc này khiến Tông Cửu nhạy bén nhận ra có gì đó bất thường, thậm chí là có mùi âm mưu.
Tiếc là cậu không đọc hết bộ truyện, nếu không đã nắm hết mọi thứ trong lòng bàn tay.
Tông Cửu âm thầm thở dài, khẽ nghiêng đầu.
Bên cạnh đầu giường là một chiếc tủ sắt rách nát.
Qua ảnh phản chiếu lờ mờ trên từng mảng bong tróc của tủ sắt, cậu thấy rõ dáng vẻ hiện tại của mình.
Tóc màu trắng, mắt màu hồng nhạt, mặc quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng, hàng cúc trước người cài gọn gàng, tay chân nhợt nhạt gầy tong teo như hòa làm một thể với bức tường trắng bợt sau lưng, trông chẳng khác gì một con búp bê tinh xảo cỡ lớn.
Điểm duy nhất không thay đổi là chữ E màu xanh treo trước ngực cậu.
Nhìn một hồi, Tông Cửu lại khép mắt rồi bắt đầu soát thẻ căn cước trong đầu mình.
Thông tin trên thẻ căn cước cực kỳ ngắn gọn, hiển thị thiết lập thân phận của màn này là một thiếu niên bạch tạng mười bảy tuổi mắc bệnh tự kỷ.
Ngày thường hay im lặng ít nói, thời gian nhập viện là sáng hôm nay, đúng là trông giống hệt với truyện miêu tả, không khác tí nào.
Cậu im lặng, xác định xung quanh không có âm thanh nào khác mới xoay người bật dậy khỏi giường.
Rõ ràng là động tác cực kỳ uyển chuyển nhưng vì cơn choáng váng ập đến mà chân tay mất sức làm tay chân trở nên chậm chạp, lề mề một cách khó tả.
Cơ thể của cậu đã bị ai đó làm gì rồi.
Tông Cửu co cánh tay, ấn nhẹ vài chỗ rồi kết luận… Chừng sáu đến tám tiếng trước, cơ thể này đã dùng thuốc an thần, bây giờ trong máu vẫn còn tác dụng của thuốc chưa tan hết.
Cậu dùng sức siết chặt ngón tay, gượng gạo cầm lấy cốc nước trên bàn sắt.
Vốn dĩ tay của cậu đã rất khó dùng sức, sau khi hiệu lực của thuốc tăng thêm thì ngay cả cốc nước cũng không cầm nổi.
Bất đắc dĩ, Tông Cửu đành phải ghé qua xem xét.
Cốc nước là cốc inox thông thường, nếu nhìn kỹ sẽ thấy bên ngoài thành cốc phủ một lớp cặn dày, thoạt nhìn có vẻ đã dùng được mấy năm rồi.
Lật dưới đáy cốc nước sẽ thấy có khắc một dòng chữ màu đỏ như máu.
Bệnh viện Tâm thần thành phố XXX.
Bất chợt, thông báo của hệ thống lạnh lùng vang lên trong phòng bệnh chật hẹp và tồi tàn.
[Màn biểu diễn cá nhân đầu tiên của thực tập sinh kinh dị đã mở màn, vào phân cảnh thứ mười ba: Bệnh viện tâm thần]
[Nhiệm vụ chính: Sống sót trong ba ngày.
Nhiệm vụ phụ: Tìm ra thẻ khác biệt với thẻ căn cước của người khác trong lần biểu diễn cá nhân này]
[Nhiệm vụ chính thất bại sẽ bị loại.
Nhiệm vụ phụ là nhiệm vụ không bắt buộc, nếu thành công thì hệ số đánh giá cấp bậc sẽ được nhân đôi, nếu thất bại cũng không sợ bị ảnh hưởng.]
[Lưu ý, camera toàn cảnh 360° không góc chết ở mọi hướng đã được bật, tất cả thực tập sinh đã vào trạng thái phát sóng trực tiếp toàn bộ hành trình]
Trong phút chốc, phòng phát sóng trực tiếp còn đang tối om đột nhiên sáng lên, mấy chữ “Thực tập sinh kinh dị” cỡ lớn hiện lên ở chính giữa rất bắt mắt.
Đám Người sống sót trông ngóng bên ngoài hồi lâu lập tức reo hò, chen chúc vào trong.
Không thể trách sự nhiệt tình của họ, bởi vì đây là lần đầu tiên vòng lặp vô hạn tổ chức cuộc thu giải trí gần gũi với quần chúng.
Bọn họ vừa vào đã lao nhanh đến phòng phát sóng trực tiếp của những thực tập sinh xếp hạng top đầu, tép riu cấp E như Tông Cửu thì chả ai rảnh để ý tới.
Tông Cửu nhìn số người trong phòng phát sóng trực tiếp của mình vẫn dừng lại ở số 0 đành rút lui khỏi ý thức, ngước mắt quan sát xung quanh.
Căn phòng vỏn vẹn chỉ rộng vài mét vuông, một chiếc giường sắt, một cái tủ sắt, một cái cốc sắt, tất cả đều đã hoen rỉ, vừa đơn điệu vừa cũ nát, trông hoang tàn vô cùng.
Hiển nhiên, chỗ này chỉ cung cấp nơi nghỉ nơi cho bệnh nhân tâm thần chứ không cung cấp các chức năng tắm gội rửa mặt.
Ngay phía trước giường sắt là một cái cửa cũng bằng sắt nốt.
Trên cửa sắt bám đầy từng mảng rỉ màu vàng sẫm sắp bị tróc ra, không có gắn khóa, cũng không có tay nắm cửa, chỉ có một ô cửa sổ kính trên cửa sắt đối diện với đầu giường.
Bác sĩ hay y tá thăm khám có thể dễ dàng theo dõi tình trạng bệnh nhân từ bên ngoài.
Nguyên nhân trên cửa không có tay nắm cửa và khóa là vì hai thứ này đều gắn bên ngoài để người ở trong không thể tự mở cửa.
Bệnh nhân không có nhân quyền, đặc biệt là bệnh nhân tâm thần.
Ngoài chuyện đó ra, điều duy nhất khiến Tông Cửu quan tâm chính là những con số dày đặc trên bức tường kia.
Đúng lúc này, bên ngoài cánh cửa cũ kỹ có tiếng mở khóa răng rắc.
Tiếp đó cửa sắt méo mó bị mở ra dễ dàng.
“Kẽo kẹt…”
Gió lạnh lùa vào từ sâu trong hành lang.
Một người phụ nữ mang nét mặt lạnh lùng bước vào, ngoại hình cô ả bình thường, mặc đồng phục y tá màu trắng hơi ố vàng.
Khi ánh mắt cô ta lướt qua vẻ mặt tươi cười của Tông Cửu, loại lạnh lùng và xa cách sâu tận xương tủy vẫn không có bất cứ dấu hiệu giảm bớt nào.
Ánh nhìn ấy không giống như đang nhìn một người, mà giống như đang nhìn một món đồ.
Cô ta lạnh lùng nói: “Số 12, đã đến giờ ăn tối.
Nhà ăn trên lầu, tự lên đi.”
Tông Cửu cũng không nói gì, tận tâm đóng vai một thanh niên tự kỷ.
Y tá cũng mặc kệ cậu, đi mở cửa cho người khác ở phòng bên cạnh rồi nói một câu tương tự, phần mở đầu chỉ đổi thành ‘số 13’.
Nói xong cũng không chờ người ta trả lời, đã quay người cầm đèn trên tay xuống lầu bên dưới.
Hành lang rất tối, tối đến mức hầu như không thể nhìn thấy bên dưới có gì.
Mặc dù có một ngọn đèn nhỏ chiếu sáng nhưng vẫn khó có thể soi rõ bóng tối sâu thẳm nơi góc cầu thang, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy cửa sắt ố vàng rỉ sét, cầu thang sứt sẹo nhỏ nước tí tách.
Tông Cửu cong môi, không chần chừ lâu, thậm chí còn không nhìn sang phòng bệnh số 14 bên cạnh mà đi thẳng lên cầu thang.
Bất ngờ là tuy phòng bệnh tàn tạ đâu đâu cũng bẩn thỉu, nhưng nhà ăn lại sạch sẽ khó hiểu.
Gạch men sứ màu xanh nhạt lát đều bốn phía và trên sàn, tất cả mọi người lần lượt cầm khay sắt xếp hàng mua cơm trước cửa sổ, bầu không khí trang nghiêm mang đến cho người ta cảm giác áp lực lạnh lẽo.
Trong nhà ăn đã có không ít người ngồi rải rác, trên người bọn họ đều mặc đồng phục bệnh nhân y hệt Tông Cửu.
Rất dễ để phân biệt đâu là thực tập sinh kinh dị, bởi vì cấp bậc của mỗi thực tập sinh đều được treo ngay ngắn trước ngực.
Hiển nhiên là ngoài thực tập sinh, những NPC khác không thể nhìn thấy huy hiệu này.
Có lẽ đây là thời điểm thúc đẩy mạch truyện, hầu hết những người trong nhà ăn đều là bệnh nhân treo huy hiệu.
Trước lúc Tông Cửu bước vào, bầu không khí ở nhà ăn dường như hơi quái lạ.
Khi cậu vừa bước vào, đã thu hút hầu hết ánh mắt ở đây.
Chàng trai tóc trắng mặc quần áo bệnh nhân bước đi chậm rãi, từng sợi tóc dài màu trắng xõa xuống bờ vai như ánh trăng trên bầu trời đêm rũ lấy, tỏa vầng hào quang bàng bạc trong trẻo lạnh lùng trong phòng bệnh mờ tối.
Khuôn mặt sắc sảo của cậu thoáng hiện thoáng ẩn qua khe hở của mái tóc, như chàng trai xinh đẹp Adonis mà nữ thần tình yêu và sắc đẹp Aphrodite chung tình nhất trong thần thoại Hy Lạp cổ đại, mang theo sức hút phi giới tính đủ khiến người ta rung động cả tâm hồn, cho dù không làm gì cũng dễ dàng trở thành tâm điểm trong mắt mọi người.
Phòng trực tiếp kinh dị cũng bùng nổ, khán giả trong phòng trực tiếp của các thực tập sinh khác cũng hú hét.
[Trời đựu! Đây mới là người thực sự đến tham gia tuyển chọn nè, ui cái giá trị nhan sắc này, đúng là tuyệt cú mèo, còn đẹp hơn cả Thánh Tử, trời ạ…!]
[Tui liếm liếm liếm, má nó tui liếm muốn xỉu luôn! Thế nào là xinh đẹp nghiêng thùng đổ thúng, hôm nay tui đã hiểu rồi!]
[Aaaaaaaa tui chấm trúng khuôn mặt này rồi! Anh trai này ở phòng phát sóng trực tiếp nào thế, tui tới ngay đây!]
Đương nhiên, trong mấy comment ca tụng nhan sắc dày đặt này, vẫn có một số bình luận trái chiều.
[Làm ơn, đây không phải là cuộc thi tuyển chọn giải trí ngoài đời thực mà cần ngoại hình ưa nhìn, biết hát biết nhảy là có thể debut.
Đây là kế hoạch thực tập sinh kinh dị trong thế giới vô hạn, có nhan sắc thôi thì làm được cái quần gì.]
[Đúng đó, một newbie cấp E nhìn vừa yếu đuối vừa ẻo lả, chắc cái nịch là không sống sót qua màn đầu tiên, xóe!]
[Vẻ ngoài xinh đẹp thôi đâu làm bên cơm cháo, màn này không chỉ có boss Gia Cát mà còn có boss Thánh Tử, xem bọn họ không mlem hơn à?]
“Là một người mới cấp E.”
Trên chiếc bàn dài khác, Hạ Kiến Lam đang quan sát, bỗng quay sang lần nữa, “Xem ra mặt mũi cũng đẹp đó.”
Tần Dã dùng đôi đũa sắp bị mòn gắp cọng rau héo trong khay sắt, vẻ mặt đầy bất ngờ, “Mày còn có tâm trạng này à, chi bằng đi quan sát Gia Cát Ám và Vincent còn hơn.”
“Vincent đâu thèm lên nhà ăn, chắc là muốn chiếm thời cơ.”
Hạ Kiến Lam lẳng lặng quét mắt qua hàng ghế sau, “Gia Cát Ám vẫn ngồi ở chỗ đó.”
Bọn họ là người cũ, Tần Dã đã trải qua mười phó bản, được xếp cấp A, mặc dù Hạ Kiến Lam là cấp B nhưng cũng thuộc top đầu ở cấp B, chỉ cách cấp A mấy cái tên.
“Đã có hai cấp S, ba cấp A, và hơn mười người mới ở các cấp E và F.”
Hạ Kiến Lam không nói hết, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Các phó bản trong vòng lặp tuần hoàn được chia độ khó theo cấp bậc, càng ít người thì độ khó của phó bản càng thấp, nếu độ khó càng cao thì số người cũng sẽ tăng lên.
“… So với Vincent, tao càng quan tâm tới Gia Cát Ám hơn.”
Tần Dã ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua đám đông rơi vào người cuối cùng.
Người đàn ông đẹp trai với mái tóc đen rối tung đang ngồi yên ở đó, vẻ mặt anh ta lạnh lùng, nhìn từ xa giống một bức tranh cổ điển đang từ từ tỏa sáng.
Điểm khác biệt duy nhất chính là cấp S vô cùng bắt mắt nên trên huy hiệu của anh ta có một số 3 nho nhỏ.
Trong số hàng chục nghìn thực tập sinh kinh dị, chỉ có mười người thuộc cấp S.
Bọn họ ngồi trên ngai vàng cao nhất trong studio nhìn xuống muôn người.
Gia Cát Ám cũng là một thực tập sinh cấp S, xếp No.3 trong đánh giá ban đầu của hệ thống chủ.
Trong những Người sống sót của vòng lặp tuần hoàn cũng có không ít những tên tuổi lớn, kẻ đáng sợ nhất trong đó, chỉ cần nói tên cũng khiến người ta e sợ.
Tên tuổi của Gia Cát Ám cũng là một trong những nhân vật lớn này, hắn dùng mưu trí có một không hai, khôn ngoan quỷ quyệt, có thể nói là tính toán không lộ chút sơ hở khiến người ta không dám coi thường.
Hạ Kiến Lam biết rõ.
Nếu “thực tập sinh khác” được nhắc đến trong nhiệm vụ ngẫu nhiên là Gia Cát Ám, sợ rằng bọn họ không có sức chống chọi.
Gã nghĩ ngợi một lát, đúng là không tìm ra cách nào để phản kháng.
“Nếu không phải là nhiệm vụ cần thiết thì thất bại cũng chẳng sao, trước hết cứ đề phòng đã.
Chúng ta không nên hắn, nếu không thì hết đường trốn.”
Đề phòng luôn luôn là đúng.
Quan trọng nhất là hai người bọn họ chỉ có một A một B nên không dám đi trêu boss cấp S.
Cấp S đó nha, top 10 của hàng chục nghìn thực tập sinh kinh dị đó!
Lùi mười ngàn bước, nếu buộc phải khiêu khích một người cấp S ngoài cái vị No.1 kia, thì thà rằng trêu vào tám người khác còn hơn là kẻ có thủ đoạn thần quỷ khó lường này.
Không chỉ bọn họ, bầu không khí giữa những thực tập sinh cũ khác cũng rất quái dị.
Gốc rễ của mọi vấn đề, vẫn nằm trong nhiệm vụ ngẫu nhiên do hệ thống chủ đưa ra.
Trong lịch sử vòng lặp tuần hoàn chưa từng xuất hiện tình huống thế này, những phó bản mà bọn họ trải qua là phó bản mô hình theo team, cộng với phần thưởng hỗ trợ người mới, thậm chí tình huống hai team gặp nhau trong phó bản cũng hiếm, xung đột với nhau lại càng ít.
Dù sao luật thép của vòng lặp tuần hoàn là loài người mãi mãi khuất phục dưới ma quỷ, nếu tăng thêm một luật thép giết hại lẫn nhau, e là đám người sống sót chẳng còn lại bao nhiêu.
Tuy vậy, nhiệm vụ này lại phá vỡ giới hạn, thậm chí từ lúc tuyên bố quy tắc đó các thực tập sinh kinh dị đã biết tương lai sẽ có ngày tự giết hại lẫn nhau.
Nhưng trước hết là phải tìm cách sống sót cho đến lúc ấy đã, tạm thời không cần nghĩ nhiều.
Sau khi nhìn chiếc muôi vớt của bà bán cơm múa vài đường cơ bản xong, Tông Cửu bưng khay sắt đến một góc, yên lặng bắt đầu ăn cơm một mình.
Cơm ở đây không tính là ngon nhưng không phải không nuốt được, dòm bằng mắt thường cũng thấy bệnh viện này đối xử với các bệnh nhân tâm thần rất qua loa, chẳng qua có cơm ăn còn tốt hơn nhịn đói.
Hiệu lực của thuốc còn sót lại trong cơ thể bắt đầu giảm dần, dây thần kinh được khôi phục, tình trạng cứng ngắc của đôi tay đã khá hơn xíu, tuy nhiên động tác vẫn còn chậm và thiếu tự nhiên.
Tông Cửu đã ngó lơ điều này từ lâu.
Mặc dù đã trải qua vô số cuộc phẫu thuật lớn nhỏ sau vụ tai nạn, nhưng tay cậu vẫn không thể khôi phục mức độ hoạt động như người bình thường.
Lúc tệ nhất thì cử động xíu cũng khó khăn, nhưng nhờ kiên trì tập luyện nên tốt xấu gì hiện tại cậu vẫn tự chăm sóc bản thân được.
Ánh đèn lạnh lẽo không chút nhiệt độ chiếu xuống từ trần nhà ăn, hình ảnh phản chiếu trên bàn sắt khắc họa hai con ngươi màu hồng nhạt của chàng thanh niên.
Cho đến hiện tại, cốt truyện đã có nhiều thay đổi nhưng nhìn chung vẫn nằm trong phạm vi hiểu biết của Tông Cửu.
Chẳng qua không bao lâu nữa, nó sẽ vượt quá tầm hiểu biết của cậu.
Bởi vì còn chưa đầy hai tiếng, nguyên chủ sẽ mất mạng trong cốt truyện!.