“Hằng.” Liễu Uyển Nhi tựa đầu vào trong ngực hắn, “Anh Thiểu Đình rất quan trọng với em.”
“Ừ.”
Cô muốn nói gì? Không lẽ cô muốn đổi ý trở lại trong ngực Vu Thiểu Đình? Nghĩ cũng đừng nghĩ,đã yêu hắn thì không thể thay đổi!
“Anh cũng biết,em và anh Thiểu Đình từng có một đoạn tình cảm mặc dù đoạn
tình cảm này đã kết thúc nhưng anh ấy vĩnh viễn chiếm một địa vị không
giống vậy, em hi vọng anh cho em qua lại với anh ấy.”
Thì ra như vậy,cô đã thẳng thắng như thế,nếu như hắn còn phản đối bọn họ gặp mặt cũng quá keo kiệt.
“Anh làm sao ngăn cản hai người ,hắn ngoại trừ là anh Thiểu Đình tốt của em,cũng là anh em tốt của anh.”
Nghe xong lời Tô Lực Hằng,quả nhiên Liễu Uyển Nhi rất vui vẻ.
“Cám ơn anh,Hằng.”
Kích động ngẩng đầu lên,hôn lên môi hắn một cái.
Trong lòng Tô Lực Hằng nở một đóa hoa thật lớn.
“Thêm một lần!” Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn.
“Không.” Liễu Uyển Nhi đỏ mặt lắc đầu, lập tức nói, “Chúng ta đi thăm anh Thiểu Đình đi.”
“Được!” Hiện tại tâm trạng hắn tốt không gì sánh được,cô nói gì cũng có thể.
Đi tới phòng Vu Thiểu Đình,tâm trạng thật tốt của Tô Lực Hằng dần dần biến mất.
Nhìn Liễu Uyển Nhi ân cần bưng nước rồi thay khăn giấy cho Vu Thiểu Đình,căn bản quên sự có mặt của hắn,Tô Lực Hằng hết sức khó chịu.
Đao Nhân phát hiện hắn khác thường,đi tới bên cạnh hắn nhẹ giọng nói: “Đại ca,có cần em bảo Tiểu Tiểu dừng lại.”
Hắn mới hứa không ngăn cản bọn họ lui tới,hiện tại nếu như lôi cô đi,vậy sau này lời hắn nói làm sao có thể tin.
“Không cần,tôi là người đàn ông có khí độ.”
Vung vung tay lên Tô Lực Hằng nặn ra một nụ cười bình tĩnh.
Thật sự có khí độ? Sắc mặt tại sao khó coi như vậy,Đao Nhân đổ mồ hôi ròng ròng.
Lúc này trong phòng xảy ra một chuyện kiến Tô Lực Hằng lập tức trừng lớn hai mắt.
Chết tiệt,bàn tay nhóc con của hắn đang đặt đâu nha,lại dám trực tiếp đưa vào trong chăn xoa bóp cho Vu Thiểu Đình .
Trời ơi,hãy làm cho hai mắt hắn mù đi,để không nhìn cảnh này!
Tô Lực Hằng cũng không nhịn nổi nữa,hít sâu một hơi nhìn sang Đao Nhân
nói: “Đao Nhân,cậu nói với Tiểu Tiểu một tiếng,đầu anh đau,anh về phòng
trước.”
Nhìn đại ca trừng đến con ngươi sắp lòi ra,Đao Nhân không biết hắn đau đầu hay mắt đau.
Liễu Uyển Nhi vừa nghe nói Tô Lực Hằng nhức đầu,liền lập tức rời khỏi phòng Vu Thiểu Đình.
Đẩy cửa phòng ra nhìn thấy người đàn ông trên giường đang nằm đưa lưng về phía mình.
“Hằng,đầu anh rất đau sao?” Liễu Uyển Nhi gấp gáp hỏi.
“Ừ.” Một tiếng hừ nhẹ,không quay đầu nhìn cô.
Trời ạ,hắn lại khó chịu mà cô một chút cảm giác cũng không có.
“Em đi gọi bác sĩ Đao.”
Liễu Uyển Nhi đang muốn rời đi,lại bị một loại sức mạnh ôm lên giường,thoáng cái rơi vào trong ngực Tô Lực Hằng.
“Đừng động! Nằm im để anh ôm.”
Liễu Uyển Nhi nghe theo nằm trong ngực hắn,chỉ là có chút không hiểu,hắn không phải đang nhức đầu sao?
Tô Lực Hằng lẳng lặng ôm cô,lòng rốt cuộc không còn chua nữa,làm người đàn ông có khí độ thực sự không dễ dàng.
Mấy ngày sau
Thư phòng
“Đại ca,sự cố lần này không phải đột nhiên có.” Vu Thiểu Đình.
Hắn cũng chú ý tới,chẳng qua mấy ngày nay lo dưỡng thương nên tạm thời gác việc này qua một bên.
“Khinh Vân ,bên cậu có phát hiện việc gì không?”
Khinh Vân lắc đầu nói: “Đối phương đương nhiên chuẩn bị chu đáo,hiện trường không có để lại dấu vết nào.”
“Ta hoài nghi Thích Vĩnh Thịnh còn chưa chết.”
Tô Lực Hằng vừa nói xong,Khinh Vân lập tức đáp trả: “Làm sao có thể,em tận mắt thấy hắn đi vào hiện trường bạo tạc .”
“Chỉ cần không có thi thể tất cả đều có thể,Thích gia có thế lực lớn,người nối nghiệp của bọn họ cũng sẽ không tầm thường.”
Lời Tô Lực Hằng làm Khinh Vân không thể phủ nhận,có lẽ hắn thật quá sơ suất.
Lúc này Tô Lực Hằng cầm lấy giấy cùng bút trên bàn,viết lên trên mấy chữ cho Vu Thiểu Đình cùng Khinh Vân.
“Ta hoài nghi chuyện lần do nội gian trong bang làm.”
Nhìn chữ trên giấy hai người cũng kinh ngạc bọn họ cũng cảm thấy chuyện này
hẳn do trong ngoài tiếp ứng mới làm được,nếu không làm sao biết rõ thời
gian của bọn họ,chuyến đường cùng an bài xe,nhưng là người nào?
Nhìn vẻ mặt khó có thể tin của bọn họ,Tô Lực Hằng thản nhiên nói: “Mau liên lạc cùng mọi người điều tra Thích Vĩnh Thịnh.”
Thật ra thì hắn hoài nghi người này đã không phải chuyện một hai ngày,sự cố
lần này chẳng qua càng thêm chứng thật suy đoán của hắn thôi.
“Đại
ca,vậy chúng ta hiện tại có cần bàn phương pháp xử lý?” Vu Thiểu Đình lo lắng nếu như người này thật là nội gian,có lần nữa nguy hại an toàn mọi người trong nhà.
“Yên lặng theo dõi tình hình,nếu như bây giờ chúng
ta đả thảo kinh xà sẽ chỉ làm Thích Vĩnh Thịnh vứt bỏ người này,đến lúc
đó biết đâu nhiều nguy hiểm hơn ẩn núp bên người chúng ta,việc này lại
càng không có lợi.”
Tô Lực Hằng lại nói: “Chuyện này trước không nên để người thứ tư biết.”
Hắn lo lắng không biết bên ngoài có bao nhiêu tai họa đang chờ mình,nhiều người biết chỉ thêm một phần nguy hiểm.
Vu Thiểu Đình cùng Khinh Vân gật đầu,giờ khắc này bất luận ở nhà hay ở ngoài,bọn họ cũng sẽ thêm một phần cảnh giác.
“Khinh Vân,cậu ra ngoài trước,tôi có việc muốn nói với Thiểu Đình.”
“Dạ”
Sau khi Khinh Vân đi, trong thư phòng chỉ còn lại có hai người Tô Lực Hằng cùng Vu Thiểu Đình .
“Thiểu Đình,cám ơn cậu đã cứu tôi và Tiểu Tiểu.”
Lời cám ơn này hắn đã sớm muốn nói.
“Đây là chuyện tôi phải làm .” Vu Thiểu Đình.
Tô Lực Hằng trầm lặng chốc lát sau đứng dậy nhìn vào mắt Vu Thiểu Đình:
“Mặc dù cậu đã cứu ta,nhưng ta sẽ không vì vậy đem Tiểu Tiểu tặng cho
cậu.”
Đây là mục đích hắn bảo Vu Thiểu Đình ở lại,hắn muốn cho cậu
nhóc hiểu được,Tô Tiểu Tiểu đã là người phụ nữ của hắn,vĩnh viễn không
liên quan đến Vu Thiểu Đình,cho dù thiếu cậu ta một mạng,hắn cũng sẽ
không dùng phụ nữ của mình đổi lại ân tình.
“Chuyện em và Tiểu Tiểu đã qua.” Nói thật lạnh nhạt nhưng chỉ có Vu Thiểu Đình mới rõ trong lòng mình đang đau đớn.
Một khắc ra khỏi thư phòng,Vu Thiểu Đình trong lòng thở dài một hơi,có lẽ
hắn còn thiếu phần mạnh mẽ nên mới thua trong cuộc tranh đấu tình yêu
này.
Có lẽ thật nên buông xuống.
Bên trong thư phòng,Tô Lực Hằng
im lặng thật ra thì trong lòng hắn cũng cất dấu một phần áy náy với
Thiểu Đình,vì mình đã đoạt đi người yêu của hắn,nhưng tình yêu vốn ích
kỷ .
Bảo hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha.
Vu Thiểu Đình bất tri bất giác đi tới đình viện,ngắm nhìn bốn phía có
rất nhiều kỷ niệm tốt đẹp giữa hắn và Tiểu Tiểu,mà chút ít hồi ức lại
làm hắn có loại cảm giác hít thở không thông,hắn phải đi khỏi nơi đây.
Không lái xe,một mình một người không có mục đích đi trên đường cái.
Đi thật lâu,đi tới mệt mỏi mới dừng lại mới phát hiện mình không mang ví tiền,không mang điện thoại di động.
Sờ vào túi có chừng mấy đồng tiền xu,hắn làm sao về nhà đi?
Lúc này phía trước có một chiếc xe lái đến,hắn muốn về Tô gia liền không chút do dự đi tới.
Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ,Vu Thiểu Đình lại rơi vào trầm tư.
“Tiên sinh,phiền ngài để xuống.” Lúc này một giọng nữ thanh thứ truyền vào lỗ tai Vu Thiểu Đình.
Đây là một cô bé nhỏ gầy,cột tóc kiểu đuôi ngựa,tuổi nhìn qua cũng gần bằng với Tiểu Tiểu,trên mặt bắt mắt nhất chính là cặp mắt to kia,thật tròn
còn đen bóng, con ngươi quay chuyển lộ một tia giảo hoạt.
Cô ấy muốn ngồi vị trí bên cạnh mình sao? Lần đầu tiên ngồi xe bus Vu Thiểu Đình có chút sững sờ không biết phản ứng.
Trời,chú này không phải ngốc đấy chứ,trong lòng cô bé nghĩ thầm.
“Tiên sinh,phiền toái ngài nhích ra,tôi muốn ngồi bên trong.” Cô lại nói thêm một lần.
Vu Thiểu Đình rốt cục kịp phản ứng,vội vàng nghiêng người để cô ngồi gần cửa sổ.
Cô bé thật giống như rất mệt,ngồi xuống không bao lâu lại bắt đầu lim dim.
Lần đầu tiên ngồi cùng một cô gái xa lạ,Vu Thiểu Đình đặc biệt chú ý
cô,nhìn dáng vẻ cô cố nén buồn ngủ, hắn cảm thấy có mấy phần đáng yêu.
Không giống nhau chính là cô bé không chống được ngủ thiếp đi,cổ tinh tế tựa
hồ chịu không nổi sức nặng của đầu,không lâu sau đầu cô bé dựa vào bên
vai Vu Thiểu Đình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cọ sát qua lại trên vai Vu Thiểu Đình,chép miệng,ngủ rất ngon.
Lúc này xe quẹo cua,ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ xe,rọi vào mặt cô bé.
Ánh mặt trời chói mắt khiến cô nhíu mày.
Vu Thiểu Đình vươn tay che trước mặt cô bé,bàn tay lớn che ánh nắng rọi vào cô,cô bé rốt cuộc thả lỏng chân mày.
Vu Thiểu Đình khẽ mỉm cười.
Nhìn lướt qua bàn tay bị ánh nắng chiếu vào,hắn cũng không biết mình tại sao có thể làm chuyện này,có lẽ bởi vì tuổi cô bé này gần bằng với Tiểu
Tiểu sao.
Cảm giác tốt đẹp kéo dài chưa đến hai phút đã kết thúc.
Vu Thiểu Đình bỗng nhiên cảm giác trên vai có chút dính dáp,quay đầu nhìn xuống,cô bé nằm mơ bắt đầu chảy nước miếng.
Chất lỏng không màu dọc theo khóe miệng mắt thấy sắp chảy xuống vai hắn,cô
bé bỗng nhiên ngậm miệng lại,nuốt một nửa nước miếng chảy ra ngoài vào
trong bụng.
A~ thật buồn nôn,cái gì đáng yêu,cái gì xinh đẹp,lúc này tất cả biến mất trên người cô.
Nước miếng bị cô nuốt vào một chút,vừa nhỏ giọt trên vai Thiểu Đình,cứ thế
lặp lại nhiều lần Vu Thiểu Đình thật sự chịu không được.
Vươn ra ngón trỏ nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay cô bé, không có phản ứng.
“Cô,tỉnh lại đi.” Nhẹ giọng gọi cô.
“Đừng nói.” Cô bé lẩm bẩm nói.
Chỉ thấy cô bé nhúc nhích thân thể,hai tay lục lọi ôm lấy cánh tay Vu Thiểu Đình,đem nước miếng lau lên áo sơ mi trắng của Thiểu Đình tiếp tục mộng đẹp.
Trời ạ,sau khi về nhà hắn nhất định bỏ chiếc áo sơ mi này.
Lúc này một đôi vợ chồng già nua đi qua bên cạnh Vu Thiểu Đình.
“Bạn già,bà nhìn xem,hai người bọn họ thật ân ái.”
“Đúng vậy ,trẻ tuổi thật tốt .”
Ánh mắt hâm mộ của hai người già làm Thiểu Đình không biết làm sao,đông cứng gật đầu cùng bọn họ, đưa mắt nhìn bọn họ xuống xe.
Rồi quay đầu nhìn cô bé tựa trên vai mình,nước đọng bên khóe miệng đã chảy tràn lan,trời ạ, hắn sắp điên rồi.
Vu Thiểu Đình quyết định không khách khí nữa,trực tiếp lay động cô bé đến tỉnh mới thôi.
“Cô gái, tỉnh.”
Mơ mơ màng màng mở mắt,phát hiện một khuôn mặt xa lạ gần trong gang
tấc,mắt cô bé thoáng tỉnh táo,thân thể nhanh chóng giật lại kéo dài
khoảng cách với Vu Thiểu Đình.
“Anh,anh muốn làm gì? !” Cô bé nhích xa, “Nói cho anh biết, chồng tôi rất hung dữ !”
Vu Thiểu Đình liếc mắt nhìn cô một cái,một tiểu nha đầu chưa dứt sửa lại còn giả bộ có chồng.
“Nói chồng cô yên tâm,tôi không có hứng thú với nhóc con như cô.”
“Tin rằng anh cũng không dám!” Cô bé vươn ra quả đấm.
Hai người chiến tranh lạnh rốt cục trở lại bình thường.
Cô bé len lén liếc nhìn Vu Thiểu Đình bên cạnh,chú xấu xa này không những
nhìn mặt cô,còn mắng cô là nhóc con,chú chờ đi,bổn cô nương nhất định
cho chú chút giáo huấn.
Thật là một cô bé không có lễ phép,Vu Thiểu Đình nhíu mày,nhích người sang bên nhường đường cho cô.
Liếc Vu Thiểu Đình một cái,cô bé chen chúc qua người hắn.
Lúc này xe bỗng nhiên thắng gấp,cô bé mắt thấy sẽ phải ngã nhào.
Vu Thiểu Đình kịp thời đỡ lấy cô: “Cô không sao chứ?”
“Đừng giả vờ ăn đậu hủ!” Cô bé không cảm ơn,đứng vững liền đẩy tay Vu Thiểu Đình ra.
Nhìn cô vội vã xuống xe Vu Thiểu Đình không khỏi lắc đầu,nhóc con này không
những không lễ phép còn không có lương tâm,thật không biết cha mẹ cô ấy
làm dạy cô ấy.
Bỗng nhiên Vu Thiểu Đình cảm giác có cái gì khác thường, trên người thật giống như thiếu chút gì,đưa thay sờ sờ cổ của mình.
Không xong!Dây chuyền mẹ để lại cho hắn không thấy đâu .
Chẳng lẽ mới vừa rồi đỡ cô gái kia. . . . . .
Cô bé đã trộm dây chuyền của mình!
Không chút gì do dự, Vu Thiểu Đình theo cửa xe nhảy xuống