Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần

Chương 47: Lẩm bẩm tự nói



Trong giấc mộng Liễu Uyển Nhi đứng một mình ở nơi băng tuyết ngập trời.

Cô gọi tên Vu Thiểu Đình nhưng làm sao cũng tìm không được bóng người của hắn,nước mắt rớt xuống lập tức biến thành băng châu.

Lạnh quá,nàng không phải chết rét ở đây chứ?

Đúng lúc này cha mẹ ruột của cô xuất hiện,trong tay còn cầm một cái áo khoác ấm,mỉm cười ngoắc tay về phía cô.

Liễu Uyển Nhi vui vẻ chạy tới đang muốn ôm bọn họ nhưng bóng người dịu hiền đột nhiên biến mất cho nên cô bắt đầu điên cuồng tìm kiếm.

Vu Thiểu Đình gọi điện thoại cho phụ tá dặn dò một số chuyện công ty.

Mới trở lại phòng bệnh đã thấy cô đang nằm mộng không ngừng lắc đầu,trong miệng lẩm bẩm tự nói.

“Tiểu Tiểu,em làm sao vậy?”

Vu Thiểu Đình vội vàng đi tới đầu giường,cầm tay cô.

“Cha,mẹ,các người đang ở đâu? Mau ra đây gặp Uyển Nhi,Uyển Nhi rất nhớ các người.”

Cô đang nói cái gì? Ai là Uyển Nhi? Vu Thiểu Đình hoàn toàn không hiểu nổi.

“Tiểu Tiểu,em mau tỉnh lại.”

Khi hắn gọi người trên giường rốt cục mở mắt.

“Anh Thiểu Đình,em…?” Cô cảm giác trong lòng vô cùng đau khổ,tại sao phải như vậy?

“Em mới vừa rồi nằm ác mộng.” Nhớ tới việc cô lẩm bẩm nói Vu Thiểu Đình hỏi”Em gọi một người tên Uyển Nhi,có thể nói anh biết đó là ai không?”

Liễu Uyển Nhi trong lòng kinh ngạc,cô nhất định nằm mơ không cẩn thận để lộ tên mình.

“Tiểu Tiểu?” Vu Thiểu Đình nhìn cô bối rối,càng thấy kỳ quái.

Liễu Uyển Nhi trầm mặc,cô sẽ lấy người đàn ông này,đem cả cuộc đời mình giao cho hắn,có lẽ nên nói thật quá khứ của mình cho hắn biết.

Nhưng sau khi biết hắn sẽ nghĩ thế nào? Xem cô như quái vật sao?

Cắn môi không xác định nhìn về phía Vu Thiểu Đình.

Cô không nói làm Thiểu Đình khẩn trương,cô rốt cuộc gặp chuyện gì?

“Anh Thiểu Đình,nếu như ngày nào đó anh biết em không phải Tô Tiểu Tiểu,anh sẽ đối xử em thế nào?” Liễu Uyển Nhi thử thăm dò nói.

“Đồ ngốc,em tại sao không phải Tô Tiểu Tiểu.” Vu Thiểu Đình cảm thấy cô càng nói càng kỳ lạ.

“Anh trả lời em,nếu như em không phải là Tô Tiểu Tiểu,anh có đối tốt với em như bây giờ không?” Liễu Uyển Nhi kiên trì hỏi.

Vu Thiểu Đình cười nhạt: “Bất luận em biến thành người nào,anh vĩnh viễn yêu em.”

Liễu Uyển Nhi yên tâm.

“Anh Thiểu Đình,tiếp theo bất luận ngươi anh được cái gì,anh cũng phải tin em nói thật.”

Cô nghiêm túc như thế hắn chưa từng thấy qua, chẳng lẽ cô đã giấu chuyện gì mà hắn không biết? Vu Thiểu Đình nghiêm túc gật đầu.

“Thật ra em đến từ một nơi rất xa. . .

Liễu Uyển Nhi càng nói Vu Thiểu Đình càng sợ,chuyện huyền diệu khó giải thích này làm sao có thể là sự thật,hắn không khỏi hoài nghi cô đem cảnh trong mộng tưởng lầm xảy ra ở hiện thực.

Liễu Uyển Nhi nói nhìn mặt Vu Thiểu Đình không chút thay đổi,sợ hãi hỏi: “Anh sợ em lắm sao?”

Không phải sợ mà căn bản không tin!

“Tiểu Tiểu,anh thấy em quá mệt mỏi,nghỉ ngơi trước một chút đi.”

“Anh Thiểu Đình,lời em nói đều là thật,xin tin em.” Liễu Uyển Nhi vội vàng nói,hắn tại sao không tin cô.

“Được,được,anh tin em.”

Hắn trả lời có lệ Liễu Uyển Nhi có chút phát điên,cô phải chứng minh lời mình thế nào đây.

“Em không phải mất trí nhớ,mà căn bản không phải Tô Tiểu Tiểu,người mất trí nhớ sẽ không ngay cả cuộc sống bình thường cũng quên!”

Liễu Uyển Nhi nắm tay hắn,mỗi một chữ mỗi một câu đều dùng sức nói.

Vu Thiểu Đình bỗng nhiên nhớ lời nói việc làm mấy năm qua của cô,một góc trong tim bắt đầu có chút buông lỏng.

Chẳng lẻ lời cô nói là sự thật?

Nhưng chuyện này quá khó hiểu đi,trong đầu hắn một mảnh hỗn loạn.

“Anh Thiểu Đình,anh sợ?” Nhìn mặt hắn bỗng nhiên cứng ngắc,Liễu Uyển Nhi nói không khẩn trương là giả .

Thấy hắn vẫn không nói bàn tay nắm chặt buông lỏng ra,Liễu Uyển Nhi cúi đầu xuống thấp,hắn cuối cùng vẫn không thể đón nhận cô,cô là quái vật,một quái vật tự dưng đến nơi này.

Nước mắt tích lũy tại viền mắt,càng để lâu càng nhiều,rốt cục không nhịn được nhỏ xuống trên chăn bông màu trắng.

Vu Thiểu Đình rốt cục phát hiện cô khác thường,trong lòng lộp bộp rơi xuống,lập tức nắm lấy cánh tay đang từ từ rút khỏi.

“Tiểu Tiểu,không,Uyển Nhi,cám ơn em đã thẳng thắng với anh.”

Lời hắn nói lập tức xua tan buồn bã trong lòng Liễu Uyển Nhi,hắn tin cô,chuyện này rất quan trọng với cô,bởi vì trên thế giới này rốt cục có người chịu chấp nhận cô là Liễu Uyển Nhi mà không phải Tô Tiểu Tiểu.

“Anh Thiểu Đình.” Giọng nói khó nén kích động.

Nhìn người trước mặt Vu Thiểu Đình suy nghĩ cẩn thận,thật ra thì bất luận là Liễu Uyển Nhi hay Tô Tiểu Tiểu cũng chỉ là một cái tên mà thôi,người hắn thật quan tâm chính là cô.

“Uyển Nhi,sau này ở trước mặt người ngoài anh sẽ gọi em là Tiểu Tiểu,để tránh làm cho người ta nghi ngờ.”

“Được.” Liễu Uyển Nhi gật đầu,bỗng nhiên cô nghĩ đến một người “Chuyện này em không muốn cho ông ngoại biết.”

Vu Thiểu Đình gật đầu đồng suy nghĩ của cô,không thể để Lâm Cẩm Quyền biết thật ra cháu ngoại ông đã rời đi,đây tuyệt đối là một đả kích lớn với người đã mất đi con gái.

Nắm chặt tay lẫn nhau,sóng gió vườn hoa coi như đã qua nhưng giây phút yên tĩnh này có thể kéo dài bao lâu?

Khoảng cách đến lễ cưới càng ngày càng gần,ngày này Vu Thiểu Đình cùng Liễu Uyển Nhi đi tới tiệm thử áo cưới.

Đẩy ra cửa phòng thử áo,Liễu Uyển Nhi mặc áo cưới màu trắng,đỏ mặt thẹn thùng nhìn chú rễ tương lai.

“Anh Thiểu Đình~”

Vu Thiểu Đình phát hiện mình một khắc đó trái tim hắn ngưng đập,qua một hồi mới ngập ngừng mở miệng: “Uyển Nhi em thật đẹp.”

Cô giống như một Thiên Sứ rơi xuống bên cạnh xuống,mà mấy ngày nữa bọn có thể dắt tay đi vào lễ đường,cảm giác như vậy thật thật hạnh phúc,hạnh phúc đến hắn có chút lo sợ

“Uyển Nhi,em lấy anh đúng không?”Lời vừa ra khỏi miệng đột nhiên cảm giác được mình có chút ngu nhưng vẫn muốn xác định với cô.

Lời hắn nói khiến Liễu Uyển Nhi không khỏi mỉm cười,mở to hai mắt: “Em còn phải suy nghĩ.”

Sửng sốt một chút,phát hiện nét nghịch ngợm trên mặt cô,Vu Thiểu Đình cười hắn đã quá khẩn trương rồi.

Bỗng nhiên điện thoại di động vang lên,Vu Thiểu Đình bấm số nghe.

Chưa nói hai câu đã tắt điện thoại,miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với Liễu Uyển Nhi: “Uyển Nhi,công ty có chút việc anh sẽ lập tức trở lại.”

“Công việc quan trọng hơn,anh đi trước đi.”

Nhẹ hôn xuống má cô,Vu Thiểu Đình vội vã rời đi.

Nhìn bóng lưng của hắn Liễu Uyển Nhi không khỏi lo lắng,vừa rồi hắn nghe điện thoại sắc mặt rất tệ,công ty nhất định xảy ra chuyện gì,hy vọng có thể thuận lợi giải quyết.

Lúc này bỗng nhiên cảm giác có một ánh mắt đang nhìn mình,Liễu Uyển Nhi quay đầu tìm kiếm,cách cô không tới năm thước có một cậu nhóc khoảng chừng bốn năm tuổi đang nghiêng đầu nhìn cô,trên mặt mang theo nụ cười ngây thơ.

Đáng yêu đến Liễu Uyển Nhi quên mất đi lo lắng trong lòng,mỉm cười nhìn cậu bé.

“Chị ơi,chị có thể chơi với em?” Cậu nhóc mở miệng nói,giọng nói hết sức non nớt.

Gật đầu,không biết tại sao Liễu Uyển Nhi đột nhiên cảm giác cậu nhóc này cười không có ý tốt,để cô nhớ tới một người.

Nhận được cho phép,cậu nhóc vui vẻ chạy về phía Liễu Uyển Nhi,đôi mắt to tròn thủy chung ngó chừng người chị nó cảm thấy rất xinh đẹp.

Nhìn nó đi tới mình bên cạnh,phát hiện người nó chỉ cao đến bắp đùi mình,Liễu Uyển Nhi xoa đầu nhỏ hỏi: “Em muốn chơi gì đây?”

“Em muốn chơi trốn tìm.” Tiếng nói vừa dứt chỉ thấy cậu nhóc chui vào trong làn váy Liễu Uyển Nhi,nắm bắp đùi của cô xoay quanh vòng.

“Cậu bé,em mau ra đây.”

Liễu Uyển Nhi lập tức luống cuống,cô không muốn chơi trò này.

Tay muốn nhấc lên làn váy lại để xuống,đây là trường hợp công cộng cô không thể nâng váy lên cao,nhưng cậu nhóc không để ý cô gào thét, xoay quanh dưới váy cưới.

Liễu Uyển Nhi cố gắng muốn bắt tiểu quỷ nghịch ngợm dưới váy,nhưng hành động của nó thật sự quá nhanh,cô hoàn toàn bị nó cuốn theo.

Liễu Uyển Nhi chảy mồ hôi.

Bỗng nhiên trong mắt cô xuất hiện một đôi giày da màu đen,ngay sau đó một bàn tay lớn đưa vào trong váy cô.

Rất nhanh tiểu quỷ nghịch ngợm bị bắt ra ngoài.

Ngẩng đầu nhìn tay chủ nhân,là hắn!

Liễu Uyển Nhi người trong nháy mắt cứng ngắc.

Tô Lực Hằng kéo tiểu quỷ gây sự đi,nheo mắt nói: “Tiểu quỷ,sau này không thể tùy tiện chui vào váy nữ sinh,nghe hiểu không hả?”

“Ghét!Chú buông ra!” Ttứ chi ngắn nhỏ dùng sức đập,nhưng làm sao cũng thoát khỏi Tô Lực Hằng.

Thả nó xuống mặt đất: “Đi tìm mẹ đi,không cho phép nghịch ngợm nữa.”

Cậu nhóc làm mặt quỷ trêu Tô Lực Hằng rồi quay đầu bỏ chạy.

Chạy đến một nửa giống như nghĩ ra chuyện gì,ngừng lại,quay đầu nhìn Liễu Uyển Nhi hô: “Chị hơi,hoa trên quần nhỏ của chị rất đẹp.”

Liễu Uyển Nhi mặt thoáng cái đỏ hồng,tại đây có thật nhiều người mà bị nói bên trong đẹp,đúng là mắc cở chết người.

Tô Lực Hằng nghe vậy hai mắt bốc lửa,sắc tiểu quỷ này,tại sao hắn là chú,còn cô ấy là chị,phải đánh!

Cậu nhóc vừa tiếp xúc ánh mắt tràn ngập lửa giận của hắn,không dám tiếp tục dừng lại nhanh như chớp chạy mất dạng.

Tiểu ác ma cuối cùng đã đi.

Nhưng Liễu Uyển Nhi phát hiện ánh mắt đại ác ma còn đang nhìn chằm chằm vào cô đây.

Haizz,hôm nay ra cửa cô không xem hoàng lịch rồi.

Tô Lực Hằng nhìn cô gái trước mắt.

Thật ra hành trình mỗi ngày của cô đều có người báo cáo cho hắn,hôm nay biết được cô cùng Vu Thiểu Đình tới thử áo cưới,lòngcủa hắn phát điên,cô thật muốn lấy người đàn ông khác? Hắn không cho phép!

Cho nên hắn tới đây,ngay từ lúc cô mặc áo cưới ra khỏi phòng thử áo hắn đã an vị trốn tại một góc không xa.

Nhìn cô mặc áo cưới xinh đẹp khiến hắn tức giận,bởi vì … áo cưới này dành cho người đàn ông khác xem.

Lập tức gọi điện thoại nói đám đàn em tạo chút phiền toái cho Ngạo Thông dụ Vu Thiểu Đình đi.

Áo cưới trắng tôn lên làn da mềm mại của cô,còn có khí chất cao nhã.

Nhưng Tô Lực Hằng nhìn thế nào cũng không vừa mắt,bật thốt lời xem thường.

“Khó coi chết đi được,chưa từng thấy áo cưới thất bại ,giống như màn treo.”

Lời hắn làm Liễu Uyển Nhi có chút lúng túng,móng tay kháp vào nhau che dấu lúng túng,cô chọn áo cưới tệ thế sao?

Lại nghe Tô Lực Hằng nói: “Đúng là thật khó nhìn giống như gắn vào một hóa đơn tiền thịt,tiểu thư cô định mặc nó đi ăn trưa hay tham gia dạ tiệc?”

Giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh,đả kích này thật quá lớn,thì ra trang phục bết bát như thế,tại sao anh Thiểu Đình không nói với cô?

“Đổi nó nhanh!” Tô Lực Hằng ra lệnh,kéo tay cô đi đến phòng thử áo.

“Em.” Liễu Uyển Nhi muốn thoát khỏi tay hắn,ai ngờ người đã bị hắn kéo vào phòng thử áo.

“Anh đi ra ngoài đi.” Phòng thử áo không lớn,hắn chen vào trở nên đặc biệt chật chội,cảm nhận được nhiệt độ người hắn điều này khiến cô khẩn trương.

Tô Lực Hằng căn bản không để ý tới lời cô,bàn tay đưa ra sau lưng kéo mạnh khóa kéo áo cưới.

Liễu Uyển Nhi cảm giác người chợt lạnh,áo cưới đã rơi xuống trên mặt đất,thế là cô chỉ mặt áo lót đứng trước mặt hắn.

Tô Lực Hằng hít thở căng thẳng,mặc dù ngày đó tại vườn hoa khách sạn từng kích tình,nhưng đây là lần đầu tiên thân thể cô lộ rõ trước mặt hắn trong suốt năm năm.

Cô thật đã trưởng thành,so với năm năm trước đầy đặn hơn,đường nét phái nữ càng thêm nổi trội,hắn có chút khống chế không được.

Liễu Uyển Nhi cảm thấy hắn nhích tới gần,thân thể theo bản năng lui về sau,rất nhanh bị hắn vây giữa vách tường và hắn.

Trán hắn đặt lên cô,cảm giác hơi thở nóng bỏng của hóng.

“Đừng lấy tên kia.” Ngữ điệu rất nhẹ mang theo một tia ẩn nhẫn,còn có một tia khí phách không cho phản kháng.

Nhắm mắt lại,hít sâu một hơi,sợ hãi nói ra hai chữ: “Không được ~”

Tin vui đã công bố,thiệp mừng đã phát ra,cô tuyệt đối không thể từ hôn .

Bỗng nhiên cảm giác cằm bị siết chặc,Liễu Uyển Nhi đau mở mắt.

“Em lặp lại lần nữa.” Trong giọng nói mang theo uy hiếp.

Từ hôn là hành động sai lầm cực kỳ nghiêm trọng,cho nên dù bị hắn bóp chết,cô cũng phải có thái độ kiên trì : “Không. . . . . .”

Môi lập tức truyền đến đau đớn.

Chết tiệt,cô dám lặp lại!

Đang lúc Tô Lực Hằng chuẩn bị trừng phạt cô bé lớn mật,bỗng nhiên truyền lên một tiếng cười non nớt.

“Xấu hổ,chơi hôn nhẹ.”

Là cậu nhóc vừa rồi,lúc này nó đã kéo rèm phòng thay đồ lên,chui đầu nhỏ vào nhìn Tô Lực Hằng cùng Liễu Uyển Nhi,tặc tặc cười.

“Trời ~”Mặt Liễu Uyển Nhi trong nháy mắt đỏ bừng,đôi tay không biết nên để lên mặt hay che thân thể.

“Tiểu quỷ!” Tô Lực Hằng thấp giọng quát,hắn nhất định phải đánh tên nhóc quỷ này,đưa tay muốn bắt.

Cậu nhóc thấy thế lập tức bỏ chạy,để lại tiếng cười khanh khách,giày vò thần kinh hai người trong phòng thử áo.

Vào giờ khắc này tất cả dục vọng cùng lửa giận không còn sót lại chút gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.