Thúc Thúc Yêu Nghiệt

Chương 57: Trốn khỏi nhà



Nhìn một nhóm lại một nhóm học sinh ra khỏi cửa trường nhưng không thấy bóng dáng Liễu Uyển Nhi,Tử Quyên trong lòng bắt đầu sốt ruột.

Qua một hồi lâu học sinh còn lại trong trường đã không nhiều lắm,Tử Quyên rốt cục không nhịn được chạy tới phòng học Liễu Uyển Nhi,chỉ thấy còn có hai học sinh đang quét dọn vệ sinh.

“Hai em có thấy Tô Tiểu Tiểu ?” Không có trong phòng học cũng không ra khỏi trường,cô bé đi đâu rồi?

“Tan học,cô ấy liền về.” Trong đó một nữ sinh trả lời.

Đi? Cô tại sao không có nhìn thấy cô ấy?Trong lòng càng thêm bất an,trời ạ,hi vọng cô đừng xảy ra chuyện gì.

Phòng ăn,thao trường,thư viện,sân vận động,phòng vệ sinh nữ. . . . . . Tất cả nơi có thể đi cô đều đi,nhưng vẫn không thấy xuất hiện bóng dáng người kia,vừa gọi điện thoại về nhà,được đáp án dĩ nhiên cô bé vẫn chưa trở về,đành chịu gọi điện cho Tô Lực Hằng.

“Đại ca,không thấy Tiểu Tiểu.”

“Cái gì? !” Không quan tâm người trong công ty đang báo cáo,Tô Lực Hằng vội vã ra khỏi phòng làm việc, “Tìm khắp trường học chưa?”

“Đã tìm hết,vẫn không thấy bóng dáng.” Tử Quyên tâm tính thiện lương,lỡ như Tiểu Tiểu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn,cô làm sao khai báo với đại ca.

“Lập tức gọi cho Khinh Vân,gọi các anh em ra ngoài tìm.” Suy nghĩ một chút Tô Lực Hằng đột nhiên cảm giác được không ổn, “Trước không nên động đến các đàn em,cô và Khinh Vân đi ra ngoài tìm,trọng điểm phải đến Lâm gia.”

Cúp điện thoại Tô Lực Hằng trong lòng lo sợ bất an,sở dĩ không lập tức phái đám anh em của hắn ra tìm,vì không muốn những tên bụng dạ khó lường chú ý,hắn không thể để cô chịu một chút nguy hiểm,hiện tại hắn hi vọng là người họ Lâm đưa cô đi.

Lúc này,phía sau trường học.

Liễu Uyển Nhi nhìn tường rào cao hơn mình,hết sức nhức đầu,nghĩ tới nghĩ lui cô quyết định bất cứ giá nào cũng thử một lần.

Trước tiên ném túi sách ra ngoài,kết quả sức quá yếu nên không thể ném túi sách ra ngoài.

Không sao,chờ mình leo lên,sẽ ném túi sách xuống.

Dời mấy cục đá lớn đến,đứng lên trên,kiễng chân,vẫn không đủ leo qua tường.

Đang ở Liễu Uyển Nhi không biết làm thế nào cho phải,một giọng nói đột nhiên truyền vào lỗ tai của cô: “Tiểu Tiểu,em đang làm gì?”

Là Lý Thư Đằng,nhìn thùng rác trong tay hắn,hẳn vừa quét dọn xong định đi đổ rác.

“Em,em . . . . .” Muốn nói cho hắn biết mình bỏ trốn khỏi nhà sao?

Thấy túi sách treo trên tường,Lý Thư Đằng hiểu : “Em muốn trốn đi?”

Gật đầu,bị đoán được.

“Cãi lộn với bạn trai hay chú mắng em sao?” Lý Thư Đằng nghĩ tới nghĩ lui chỉ nghĩ ra hai lý do này.

Lắc đầu,Liễu Uyển Nhi đánh chết cũng không nói giữa mình và Tô Lực Hằng có‘ gian tình ’.

“Có chuyện gì cũng nên về nhà nói rõ cùng mọi người.” Lý Thư Đằng khuyên nhủ.

Kiên quyết lắc đầu,cô không muốn trở về,cô muốn bắt đầu cuộc sống mới, cuộc sống bình thường!

Thấy cô kiên trì Lý Thư Đằng có chút bó tay,nhưng cũng không thể nhìn cô bỏ nhà ra đi,nghĩ thầm có nên báo với người nhà cô không.

Thật giống như biết hắn đang nghĩ gì,Liễu Uyển Nhi khẩn trương nói: “Anh không được gọi cho chú,nếu không em không để ý tới anh nữa.”

“Được rồi,anh không nói.” Vậy phải làm thế nào đây? Bỗng nhiên Lý Thư Đằng có chủ ý,”Nếu không em về nhà cùng anh.”

Liễu Uyển Nhi do dự,cô không muốn về nhà hắn nhưng tường này cao quá cô trèo ra không được,cho nên thỏa hiệp nói: “Anh sẽ đưa em về nhưng không thể để cho cha mẹ anh biết.”

Không để cho cha mẹ biết giấu một người sống trong nhà,ý kiến này hình như không tốt lắm? Nhưng thấy vẻ mặt cô như hắn không đồng ý cô sẽ không đi,Lý Thư Đằng gật đầu,cách là do người nghĩ để hắn thử xem sao.

Dưới sự giúp đở của Lý Thư Đằng,Liễu Uyển Nhi thành công vượt qua tường rào.

Đi tới nhà Lý Thư Đằng,vừa lúc cha của hắn còn chưa tan sỡ,Liễu Uyển Nhi thuận lợi trốn vào phòng của hắn.

Trong phòng ngủ bày đầy sách,Liễu Uyển Nhi nhìn trên bàn sách thấy được một tấm ảnh Lý Thư Đằng chụp cùng Tô Tiểu Tiểu.

Nhìn cô nhìn chăm chú vào hình,Lý Thư Đằng có chút ngượng ngừng giải thích: “Chưa rãnh cất đi.”

Lời của hắn làm Liễu Uyển Nhi đau lòng,nếu như ban đầu trở lại chính là Tô Tiểu Tiểu,vậy bọn họ hiện tại hẳn rất hạnh phúc .

“Thật xin lỗi.” Câu này nói xin lỗi là vì cô đoạt thân thể Tô Tiểu Tiểu.

“Không sao,tình cảm không thể miễn cưỡng.” Nghe vào lỗ tai Lý Thư Đằng,trở thành xin lỗi vì cô đã yêu người khác.

Lời của hắn càng khiến Liễu Uyển Nhi thấy áy náy.

Không muốn cô tự trách nữa, Lý Thư Đằng thay đổi chủ đề: “Em đói bụng chưa, có muốn ăn chút gì không?”

Bị hắn hỏi cô mới nhớ vừa rồi leo lên tường,giờ cô thật đói bụng.

Vui vẻ ăn bánh ngọt Lý Thư Đằng đem vào,Liễu Uyển Nhi căn bản không biết Tô Lực Hằng đang điên cuồng đi tìm cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.