Thúc Thúc Yêu Nghiệt

Chương 61: Là chú hay chị họ



“Nhà Lý Thư Đằng cũng không có,nhóc con đó rốt cuộc đi nơi nào?” Tô Lực Hằng nắm chặc tóc của mình.

Qua một hồi lâu mới ngẩng đầu: “Khinh Vân,bên Singapore có tin tức không? Mấy ban phái kia gần đây có hành động gì lạ thường không?” Nếu như tìm tất cả các nơi mà không thấy,vậy thì chỉ còn lại một khả năng .

“Tạm thời không có tin tức.”

Tô Lực Hằng tự dưng thở phào nhẹ nhõm,có lẽ không có tin tức còn tốt hơn,ít ra cho hắn một tia hy vọng bình an.

Lúc này chỉ thấy Tử Quyên vội vã đẩy ra cửa thư phòng: “Đại ca,có xe cảnh sát đến trước cửa.”

Tô Lực Hằng cảm thấy kỳ lạ,sau khi hắn về nước không có bất kỳ hành động,cảnh sát tại sao tìm tới cửa.

“Xuống lầu xem một chút.”

Đoàn người mới đến phòng khách đã thấy mấy cảnh sát đi vào cửa,mà người đi phía sau khiến con ngươi Tô Lực Hằng mở lớn hơn,nhanh chóng vọt tới,nắm chặt tay cô “Chết tiệt,cháu chạy đi đâu? !”

Liễu Uyển Nhi sợ hãi nhìn người đàn ông kích động trước mắt,mới một ngày không gặp,hắn tại sao biến thành thế này,cằm còn mọc râu,xấu muốn chết.

“Tiên sinh,vào trước rồi nói.”

Lúc này Tô Lực Hằng mới nhớ còn có cảnh sát ở đây,ngay sau đó điều chỉnh tâm trạng kích động của mình,nhưng bàn tay nắm Liễu Uyển Nhi vô luận thế nào cũng không buông lỏng.

Nhìn thấy Liễu Uyển Nhi về nhà dì Trương cũng kích động không thôi,vội vàng mời đám cảnh sát vào phòng khách,còn dùng trà Ô Long thượng đẳng đãi khách,vô cùng cảm ơn các người.

“Uyển Nhi,nhà em thật to.” Tiểu Do kích động hết nhìn đông tới nhìn tây.

Lúc này mọi người mới phát hiện còn có thêm một cô bé xa lạ trong nhà,mà Uyển Nhi trong miệng cô là ai? Chẳng lẽ là bạn học Tô Tiểu Tiểu? Lúc nào nhóc con này đã đổi tên rồi?

Sau khi cảnh sát giải thích,bọn người Tô Lực Hằng rốt cuộc biết,thì ra Liễu Uyển Nhi chạy trốn khỏi nhà.

Sau khi đưa cảnh sát đi,Tô Lực Hằng nhìn Tử Quyên nói: “Chăm sóc tốt vị tiểu thư Tiểu Do này.”

Giọng nói bình thản, mặt không chút thay đổi.

Tất cả mọi người khẩn trương chờ đợi hành động kế tiếp của hắn.

Chỉ thấy hắn bỗng nhiên kéo Liễu Uyển Nhi đi lên trên lầu,bước chân vừa nhanh vừa mạnh mẽ căn bản không để ý cô có theo kịp hay không.

Một cước đá văng cửa phòng,ném cô vào trong.

Một trận choáng váng,Liễu Uyển Nhi còn chưa đứng vững,nụ hôn bá đạo đã phủ xuống.

Tàn nhẫn cắn xé, mút vào,không khí trong miệng cô thoáng cái bị rút hết,Tô Lực Hằng rốt cục buông ra cô.

“Tại sao phải trốn khỏi nhà? !” Trên đỉnh đầu gầm lên tiếng giận dữ đinh tai nhức óc.

Liễu Uyển Nhi rụt lại cổ run rẩy,thật đáng sợ.

Giữ chặt cằm cô,ép cô nhìn thẳng vào mình: “Nói,nói cho anh biết nguyên nhân!”

“Em không muốn tiếp tục nữa.” Nhắm chặc hai mắt,lo lắng trong lòng rốt cục được nói rõ “Em sợ chuyện giữa hai chúng ta có một ngày bị người khác biết.”

Thì ra hắn đã khiến cô chịu áp lực lớn vậy,một loại áy náy trong lòng xông lên đầu,Tô Lực Hằng buông cô ra,ôm chặt vào trong ngực.

“Đồ ngốc,có anh ở đây,em sợ cái gì.”

Hắn nên sớm nói cho biết rõ chân tướng .

“Thật ra . . . . . .”

“Nếu anh ép em,em sẽ xuất gia làm ni cô!”

Tô Lực Hằng lời đến khóe miệng lại phải nuốt trở vào,vốn định nói cho cô biết thân thế của mình,kết quả lại nghe cô uy hiếp hắn.

Tốt,nhóc con này mới ra ngoài một ngày đã dám uy hiếp hắn!

Tất cả thương tiếc trong lòng thoáng cái hoàn toàn không còn,Tô Lực Hằng nheo con ngươi thu hút uy hiếp nói: “Chùa nào dám nhận em,anh sẽ đi phá hủy chùa đó!”

“Anh,anh. . . . . .” Liễu Uyển Nhi trợn mắt há hốc mồm,hắn tại sao có thể nói lời bất kính với bồ tát.

“Anh anh cái gì,nói cho em biết,sau này anh chẳng những đụng em còn muốn em sinh con cho anh!”

Lời vừa nói ra ngay cả Tô Lực Hằng cũng ngây ngẩn cả người,nhưng sau đó lại nghĩ,thật ra chủ ý này không tồi,đợi nhóc con này lớn thêm một chút,hắn sẽ để cô sinh con cho mình.

Liễu Uyển Nhi bị lời của hắn hù sợ,thoáng cái tránh thật xa,ôm chặt bụng mình mình,phòng bị theo dõi hắn.

Phản ứng của cô là sao?Nhóc con chết tiệt,ghét sinh con cho hắn vậy sao,đúng là tức chết hắn!

Tô Lực Hằng mở cửa bỏ đi.

‘ Ầm! ’ tiếng đóng cửa khổng lồ khiến Liễu Uyển Nhi sực tỉnh,hắn không phải muốn mình sinh con cho hắn chứ,không nên,đứa bé sinh ra gọi hắn là ông chú,hay là gọi mình chị họ?

Cô không mặt mũi sống trên cõi đời này,hay là chết đi.

Liễu Uyển Nhi đau khổ vọt tới vách tường.

“Ôi! Đau quá ~” Xoa cái trán đau nhói,nhìn lại vách tường cứng ngắc hay tạm thời không chết đã.

Trong thư phòng

Tô Lực Hằng: “Tra một chút bối cảnh của Tiểu Do.”

Khinh Vân gật đầu.

Tô Lực Hằng lại nói: “Đưa mấy anh em đi dẹp cửa hàng tóc kia.”

“Biết,em nhất định sẽ làm bọn họ sống không bằng chết.”

Khinh Vân nói xong nghiến răng nghiến lợi,dám khi dễ Tiểu Tiểu nhà bọn họ,chán sống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.