Thúc Thúc Yêu Nghiệt

Chương 63: Dì Trương cảnh cáo



“Anh nhanh đi thôi.” Liễu Uyển Nhi đẩy Tô Lực Hằng,trời ạ,bọn họ tại sao ngủ dậy trễ thế này,lỡ như dì Trương tới đây gọi cô dậy thấy hắn ở trong phòng cô,vậy thì toàn bộ xong.

“Cần gì gấp gáp.” Tô Lực Hằng dĩ nhiên biết cô đang lo lắng việc gì,nhưng từ sau hắn quyết định công khai chuyện của bọn họ,hắn căn bản không lo bị bắt gặp.

“Không được,anh đi mau.”

Cuối cùng đuổi được đại phiền toái đi,Liễu Uyển Nhi đang muốn đánh răng rửa mặt,chợt nghe dì Trương mụ gọi.

Liễu Uyển Nhi trong lòng lộp bộp rơi xuống,may mắn hắn đã đi rồi.

Nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình,mở cửa để cho dì Trương đi vào.

“Tiểu Tiểu,tại sao hôm nay cháu dậy trễ thế?”Dì Trương đánh giá cô.

Không biết phải có tật giật mình hay không,Liễu Uyển Nhi cảm thấy ánh mắt dì Trương mang theo đánh giá nhìn cô.

“Ừ ~ tối hôm qua cháu nói chuyện với Tiểu Do hơi trễ.” Liễu Uyển Nhi cúi đầu tìm lý do qua loa tắc trách.

Cô không phải đứa bé biết nói láo,mà giờ khắc này nét mặt của cô đã nói rõ tất cả,trong lòng dì Trương càng thêm lo lắng,bởi vì mới vừa rồi bà nhìn thấy Tô Lực Hằng quần áo không ngay ngắn rời khỏi phòng con bé.

Bỗng nhiên nhìn lướt qua cổ áo Liễu Uyển Nhi để hở,trước ngực con bé có dấu đỏ bắt mắt,khiến lòng dì Trương rơi xuống đáy cốc.

“Tắm rửa nhanh rồi xuống lầu.” Giờ phút này trong đầu dì Trương trống rỗng,cứng ngắn nói ra mấy chữ,có chút khó khăn rời khỏi phòng Liễu Uyển Nhi.

Thấy dì Trương đi khỏi,Liễu Uyển Nhi thở dài một hơi.

Trong phòng khách,tâm trạng dì Trương rốt cục bình tĩnh lại,sau khi nhìn Liễu Uyển Nhi cùng Tử Quyên rời đi,bà nhìn sang Tô Lực Hằng nói: “Lực Hằng,đến thư phòng đi,dì có chuyện cần nói.”

Tô Lực Hằng bắt đầu chú ý tới dì Trương trầm mặc nãy giờ,mà giờ khắc vẽ mặt bà tĩnh táo đến khiến hắn phải cảnh giác.

Trong thư phòng.

“Lực Hằng,cậu biết Tiểu Tiểu là cháu ruột của cậu không?”

Lời này vừa nói ra,Tô Lực Hằng lập tức hiểu nên thẳng thắn nói tất cả.

“Cô ấy không phải cháu gái tôi.”

Dì Trương cho rằng hắn xử trí theo tình cảm,đau lòng nói: “Lực Hằng,đối mặt thực tế đi,con bé là cháu ruột của cậu,các người không thể tiếp tục.”

“Dì Trương,dì hãy nghe ta nói.” Tô Lực Hằng cười an ủi lên tiếng, “Tiểu Tiểu thật không phải cháu ruột ta,ta cũng không phải em ruột anh hai,ta chỉ là đứa bé được Tô gia nhận nuôi.”

“Đây,đây không phải do cậu thêu dệt ra chứ?” Dì Trương không thể tin đều mình nghe được,tất cả thật quá bất ngờ.

“Dì Trương,đây là sự thật.Thời điểm mẹ sinh anh trai đã sắp bốn mươi tuổi,mà ta nhỏ hơn anh trai mười lăm tuổi,dì cảm thấy một phụ nữ năm mươi tuổi sinh con xác suất được bao nhiêu?”

Thấy vẻ mặt khó tin của dì Trương,Tô Lực Hằng bất lực nói: “Chẳng lẽ dì thật muốn con đưa giấy chứng minh mình được Tô gia nhận nuôi dì mới tin sao?”

Thu lại tâm trạng bất an,thoáng cái trên mặt dì Trương nở ra nụ cười: “Nói như vậy,cậu cùng Tiểu Tiểu không phải loạn luân,thật sự quá tốt!”

Tô Lực Hằng cũng cười theo,xem ra dì Trương đã chấp nhận quan hệ của bọn họ.

“Bất quá Lực Hằng này.” nhưng ngay sau vẻ mặt dì Trương lại nghiêm túc, “Cậu đã ở chung với Tiểu Tiểu thì không thể qua lại cùng Tử Quyên hay cùng các người phụ nữ khác.”

“Dì Trương!” Tô Lực Hằng vô lực ngất trời liếc mắt sang,xem ra nhóc con đần kia đem chuyện cô bắt gặp mình và Tử Quyên nói cho dì Trương nghe,miệng thật đúng là lớn!

“Còn nữa Lực Hằng.” Hiện tại Tô Lực Hằng sợ chết dì Trương ba hồi ‘ bất quá ’, ‘ còn nữa’,chỉ nghe bà lại nói, “Tiểu Tiểu còn nhỏ,cậu tốt nhất không nên, ừ ~ không nên thường xuyên. . . . . . cậu hiểu chứ.”

Tô Lực Hằng dĩ nhiên hiểu ý dì Trương,tại sao bà lão sau khi biết lại bắt đầu can thiệp chuyện đó của hắn,hắn có chút hối hận mình nói rõ mọi chuyện,nếu như không bị bà ta phát hiện có lẽ hắn sẽ tự do hơn.

“Còn nữa Lực Hằng.”

Lại tới nữa,còn có gì nữa ? Tô Lực Hằng bất lực nhìn dì Trương,đợi chỉ thị tiếp theo của dì.

“Các ngươi đã ở cùng nhau,có phải chờ Tiểu Tiểu đủ tuổi sẽ tổ chức hôn sự hay không?”

Tô Lực Hằng vẻ mặt thoáng cái trở nên nghiêm túc,vừa bắt đầu đụng cô bởi vì chịu không được cô cứ để đàn ông hôn mình,sau khi đụng cô hắn phát hiện thích mùi vị của cô cũng không nỡ bỏ xuống.

Hắn đem cảm giác mình dành cho cô quy về thuần túy mê luyến thân thể,nhưng hắn không thể không thừa nhận, ngoài mê luyến ra còn có thêm một chút chút ít quan tâm,nhưng hắn cho rằng những thứ quan tâm kia vì dù sao cô cũng là con gái của đại ca.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới kết hôn cùng cô,hắn không muốn bị bất kỳ người phụ nữ nào trói chặt,huống chi cô lại là con gái anh hai đồng thời là cháu ngoại người kia,thân phận như vậy khiến hắn có chút mâu thuẫn.

“Lực Hằng,cậu. . . . . .” Hắn trầm tư khiến dì Trương mụ,hắn rốt cuộc xem Tiểu Tiểu là gì?

Suy nghĩ chốc lát,dì Trương nhìn thẳng vào mắt Tô Lực Hằng: “Lực Hằng,nếu như cậu không có tình cảm với Tiểu Tiểu,thì hãy sớm buông tay,dì không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn con bé.”

Tô Lực Hằng nhìn thấy trong mắt dì ngoài muốn bảo vệ còn có kiên định,hắn bỗng nhiên có chút nghi ngờ là nhân tố gì làm dì Trương quan tâm đến cô bé không cùng huyết thống đến thế?

Nghi vấn về dì Trương vẫn ẩn sâu trong lòng hắn,sau lưng chắc chắn giấu diếm một bí mật khổng lồ .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.