Thúc Thúc Yêu Nghiệt

Chương 89: Dì Trương rất tức giận



“Tiểu Tiểu,thật xin lỗi,ngày hôm qua tôi không phải cố ý .” Tam Anh đưa mọi người ra phi cơ,chân thành tha thiết nói xin lỗi Liễu Uyển Nhi.

“Không sao,tôi bây giờ không phải rất tốt sao.” Cười cười nói.

Nghe vậy Tam Anh lập tức nở nụ cười: “Vậy chừng nào các người mới trở lại Langwiki?”

“Đúng vậy,các người chừng nào trở lại?” Inge cũng rất hi vọng gặp lại được bọn họ,hắn rất rất thích cô gái nhỏ của bạn tốt hắn .

Liễu Uyển Nhi đang do dự,biết tâm tư cô Tô Lực Hằng lập tức nhận vấn đề về phía mình “Rãnh rỗi chúng tôi sẽ trở lại.”

Hắn coi như đã lãnh giáo đủ nói mà không sợ chết của cô,không nên trước khi đi còn đắc tội với tất cả mọi người.

Vẫy tay từ biệt với bọn họ,Tô Lực Hằng mang theo Liễu Uyển Nhi bước lên phi cơ trở về nước .

Tô gia

Xe mới dừng lại,Liễu Uyển Nhi nhanh chóng xông ào vào phòng.

“Dì Trương,cháu đã trở về.”

Giọng cô khiến mặt dì Trương thoáng cái nở rộ màu sắc,nhưng nhưng ngay sau đó lại lập tức căng thẳng: “Cháu còn biết trở lại sao? Vì chơi ngay cả đi học cũng không!”

Nhìn lại Tô Lực Hằng cũng đi theo vào nhà,dì Trương sắc mặt càng thêm khó coi,vung tay chỉ đi vào phòng bếp,không thèm để ý hai người nữa.

Liễu Uyển Nhi nhất thời mặt ủ mày chê,dì Trương tức giận,làm sao bây giờ?

Tô Lực Hằng cười an ủi cô,ngay sau đó đi vào phòng bếp, ôm thắt lưng dì Trương : “Dì Trương tốt của ta,chúng ta sai rồi,dì đừng tức giận nữa.”

“Tránh ra!” Đưa tay đẩy ra Tô Lực Hằng,dì Trương lúc này quyết tâm không tha thứ hắn.

“Dì Trương,chúng tôi vừa mới trở về,dì cứ như vậy không chịu chấp nhận lời xin lỗi của tôi sao?”

Tin ngươi mới là lạ!Dì Trương liếc hắn một cái.

Thấy thế Tô Lực Hằng không thể làm gì khác đánh ra đòn sát thủ: “Nếu dì thật tức giận,vậy thì giống như còn bé đánh ta đi,muốn đánh tay hay đánh mông? Tùy dì chọn.”

Vừa nói vừa vươn tay gương mặt tỏ vẻ đáng thương nhìn dì Trương.

Qua một hồi,dì Trương mới thở dài nói: “Cậu đó, từ nhỏ đã nhanh mồm nhanh miện,thôi, sau này làm việc không thể không có chừng mực.”

Thấy dì Trương rốt cục không tức giận nữa,trong lòng Tô Lực Hằng thở phào nhẹ nhõm.

“Ơ,tay của cậu tại sao lại vậy?”Dì Trương lúc này mới phát hiện vết sẹo trên tay hắn.

“Không cẩn thận bị thương.” Tô Lực Hằng muốn rút tay,lại bị dì Trương nhanh chóng giữ lấy.

“Cậu đã lớn vậy,tại sao không biết thương tiếc mình.” Nhìn vết sẹo dử tợn ,vẻ mặt dì Trương đau lòng.

Đến cơm tối

Khi Liễu Uyển Nhi thấy Vu Thiểu Đình xuất hiện,trên mặt xuất hiện vui vẻ chạy đến hỏi thăm trước: “Anh Thiểu Đình,anh về hồi nào?”

“Anh về hơn mười ngày trước.” Đối mặt cô bé đã lâu không thấy,trên mặt Vu Thiểu Đình là nụ cười thản nhiên.

“Khụ!” Tiếng ho khan của Tô Lực Hằng khiến hai người vội vàng thu hồi tầm mắt.

“Lực Hằng,cậukhông nên quá keo kiệt.”

Dì Trương bưng súp đến tình cờ thấy được màn như vậy,không chút lưu tình trực tiếp trách hắn phá người ta.

“Ta nào có.” Tô Lực Hằng chột dạ phủ nhận,chỉ do thời gian bọn họ nhìn nhau quá lâu,hắn chỉ nhắc nhở một chút thôi mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.