Thực Vật Chiến Sủng Của Ta

Chương 1: Thực nhân thảo



Làm một trạch nam luôn sống cô lập chính mình, ngoại trừ lúc làm việc cần phải minh mẫn và đối xử thân thiện với mọi người ra, Quách Minh, một bác sĩ ngoại khoa có tính cách lười biếng liền danh dự tham gia vào đội ngũ xuyên không.

Cuộc sống của người bác sĩ thật sự rất cực khổ, nếu không phải đây là nguyện vọng cuối cùng trước khi qua đời của cha minh, Quách Minh đã không lựa chọn bước lên con đường gian khổ này.

Số lượng người được cậu cứu lấy mạng sống thật sự rất nhiều, được vinh danh là bác sĩ có tay nghề cao nhất của bệnh viện, lại phải nhận lấy tội thay cho một sự sai sót của đội ngủ nhân viên y tế.

Thành công bị đẩy tới đỉnh cao ngọn gió, một mình trơ trọi trước sự điên cuồng của người bệnh, dù đã đeo sẵn đôi giày thể thao để chạy trước, nhưng cậu vẫn y nguyên ăn một viên gạch từ xa ném vào.

Cái chết của Quách Minh là một sự thương tâm, mất mát lớn đối với bệnh viện, trước khi chết, cậu liền thề.

“Đậu má, nếu được sống thêm một lần nữa thì bố mày tuyệt đối sẽ không làm người nổi tiếng!”

Vậy đấy… Cho nên đến khi được sống lại với hình hài của một đứa trẻ, tái sinh trong một thế giới hoàn toàn xa lạ, lấy vũ lực làm vương đạo, Quách Minh liền bình thản không muốn đi theo con đường của các nhân vật chính xuyên không khác.

Võ sư? Pháp sư? Chúng quá mệt, cần phải tốn sức quá nhiều, quá nổi bật, đấy không phải là con đường dành cho cậu.

Thế cho nên là, một cậu bé chạc tầm mười tuổi, mái tóc đen thuần và cặp mắt màu nâu trong không quá bắt mắt liền lựa chọn nghề nghiệp Triệu hồi sư để có thể nhàn hạ nghỉ ngơi và có đám tiểu đệ hỗ trợ bảo vệ bản thân.

“Em lựa chọn Thực nhân thảo để ký kết khế ước!”

Đứng trước rất nhiều ma thú để lựa chọn, một khi Triệu thú sư ký kết khế ước với các ma thú, chúng sẽ trở thành chiến sủng của họ.

Làm con trai út của gia tộc Quách gia, phía trên cậu có anh trai Quách Thiên là thiên tài võ đạo, có chị gái Quách Tâm Vũ là thần đồng pháp thuật, là đứa con nhỏ nhất, ba mẹ cũng không có đặt quá nhiều nguyện vọng hay áp lực lên Quách Minh.

Nhưng mà lựa chọn một loại ma thú như Thực nhân thảo làm chiến thú? Điều này có ổn không đây, loài ma thú này có đầy rẩy ở khắp mọi nơi ngoài rừng sâu, lực chiến đấu yếu kém, dễ dàng bị khắc chế nguyên tố nữa.

Tuy thiên phú của Quách Minh không cao, nhưng cũng chưa đến mức độ này chứ? Có tổng cộng mười bậc thiên phú từ nhất cấp đến thập cấp, Quách Thiên và Quách Tâm Vũ liền có được thiên phú bậc sáu và bậc năm.

Còn em trai út của bọn họ chỉ có thiên phú bậc ba, đem ra so sánh với người bình thường còn tốt, nhưng để trong gia tộc lại không hề xuất sắc chút nào.

“Tiểu Minh, em có thể lựa chọn con Băng Khuyển này được hơn nè, có thực lực vừa mạnh vừa rất đáng yêu”

“Đúng đúng, nếu không thì lựa chọn Nguyệt Lang làm chiến thú cũng ổn hơn đấy, cực kỳ ngầu lòi luôn”

Hai anh chị thân mến của Quách Minh liền tích cực muốn thay đổi lựa chọn của đứa em trai nhỏ này, thật sự là lựa chọn này quá tệ.

Khốn kiếp, rốt cuộc thì đứa nào dám đem một con Thực nhân thảo ngu ngốc ra đây, chết tiệt, bị Tiểu Minh lựa trúng rồi thấy chưa, làm ơn đừng có ký khế ước với một con ma thú phế vật như vậy chứ?

Mọi người tích cực khuyên ngăn, nhưng Quách Minh lại vẫn khăng khăng lựa chọn của mình, bởi vì sao? tất nhiên là vì một ma thú cấp thấp ký khế ước vừa nhanh, vừa dễ khống chế, không sợ bị phản phệ hay đau khổ khi thành lập giao kèo với nó.

Đưa cánh tay ra trước, cắn nhẹ đầu ngón tay, điểm lên trên đầu của con Thực nhân thảo đã được khống chế cố định, vẽ ra một đồ án đơn giản bằng máu, kêu gọi triệu hồi lực đến để hoàn thành đồ án này.

“Khế ước ký kết thành công, từ giờ ngươi sẽ là chiến sủng của ta nhé!”

Cảm nhận được sự hân hoan của cây thực vật có cái miệng rộng trước mặt mình, Quách Minh liền vươn tay tới xoa xoa đầu nó.

Mỗi một Triệu hồi sư cấp một liền chỉ có một cơ hội duy nhất để ký khế ước với một chiến sủng, có tổng cộng bốn phân cấp nhỏ là thượng, trung, hạ, đỉnh phong cho mỗi một cấp.

Thăng lên cấp hai sẽ có thêm một danh ngạch cho số lượng chiến thú ký kết khế ước, điều này được quyết định bởi linh hồn có đủ mạnh mẽ để tạo ra khế ước hay không, bởi vì trọng tải của một khế ước là rất nặng, khi từ bỏ giao kèo với chiến sủng của mình thì cũng phải nhận phản phệ khá lớn.

Có được chiến sủng đầu tiên, việc đầu tiên của Quách Minh làm là ăn mừng cho ngày hôm nay, cậu đã từ bỏ việc trở nên nổi bật, điều mà cậu muốn chỉ đơn giản là được ăn ngon và sống thoải mái qua ngày mà thôi.

Hai anh chị của Quách Minh liền thở dài với thái độ thản nhiên của cậu, bọn họ cũng từ bỏ việc cố gắng kéo Quách Minh lên con đường cường giả.

“Thôi thì chúng ta cần phải bảo vệ đứa em trai bé bỏng này vậy!”

Quách Thiên hết cách đành phải trưng một khuôn mặt cười miễn cưỡng nhìn em gái Quách Tâm Vũ.

Hướng tầm nhìn về những ma thú có sức mạnh và thiên phú cao hơn, Quách Tâm Vũ cũng hiểu được là thằng bé này rất lười, cơ mà lười tới mức độ này thì…

“Thôi đành vậy, chỉ mong Quách Minh có thể sống được bình an”

Lắc lắc đầu, bọn họ liền trở lại luyện tập, mười năm, sống trong thân thể của một đứa trẻ đã giúp cho Quách Minh dần dần thấu hiểu mục tiêu của mình.

Đó chính là tận hưởng hết mình và đi ngao du khắp nơi, nếu như gặp phải cường giả thì cứ việc cúi chào mà thôi, cũng chẳng phải điều gì đáng xấu hổ cả.

Có Quách gia chống lưng cho bản thân, coi như có người muốn hãm hại Quách Minh cũng phải suy nghĩ cho thật kỹ.

Hơn nữa, nếu có thật sự đánh chủ ý lên gia tộc bọn họ, người nên quan tâm đầu tiên hẳn là Quách Thiên và Quách Tâm Vũ thì đúng hơn.

Bọn họ mới là trụ cột của gia tộc này, là tương lai của Quách gia, các trưởng lão và phụ mẫu của cậu đều rất là trong cậy vào hai người này.

“Nè, Thực nhân thảo, cái tên này dài quá, ta gọi ngươi là Tiểu Mộc nhé?”

Đang cắn một quả táo đỏ ngọt và cầm trên tay cuốn sách nói về các loại thảo dược trên thế giới này, Quách Minh đột nhiên hỏi.

Thực nhân thảo nghi hoặc không hiểu chủ nhân của mình nói gì, trí tuệ của nó rất thấp, chỉ có thể lắc lư qua lại chọc cho chủ nhân vui mà thôi.

Nhìn biểu cảm ngốc manh thế này, chỉ là một cái cây thôi nhưng mà lại có thể đáng yêu đến vậy, Quách Minh liền ôm nó cười đùa.

“Haha, ngươi thật khờ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.