Ở một nơi góc tối hẻo vắng, Quách Minh đứng bên ngoài nhìn vào trận đấu diễn ra trên sân với thái độ hửng hờ, kể cả việc Lăng Hải có thắng tuyệt đối hay Thủy Linh thông minh thế nào đều không quan trọng đối với cậu lúc này.
Chỉ khi hai đứa trẻ tiếp theo bước lên sàn đấu, đôi mắt của Quách Minh mới bắt đầu dõi theo hình bóng của chúng,… à không, chỉ là thân hình nhỏ bé của Tiểu Đóa mà thôi.
Đứa nhỏ cũng giống như có cảm ứng gì đấy, quay ngược lại nhìn về phía Quách Minh, đôi mắt ấy đã hóa thành long nhãn trong chớp mắt.
Sau đấy lập tức trở về bình thường khi nhìn Chí Sinh, Tiểu Đóa hưng phấn nói chuyện.
“Lần đầu tiên chúng ta đấu với nhau nhỉ? Thật thú vị phải không?”
“Ừm, cùng thi đấu hết sức nào”
Gật đầu đáp ứng với Tiểu Đóa, dù Chí Sinh cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt có phần không đúng lắm, nhưng nói thật thì cậu vẫn không tìm ra điểm không đúng ở chỗ nào.
Kể cả Tiểu Mộc và Minh Viễn, hai người có mối quan hệ mật thiết đối với Tiểu Đóa đều nhận ra, họ thử cố câu thông, nhưng thái độ của con bé tốt lắm, vẫn vui tươi như bình thường.
Thật quỷ dị, giống như chỉ là vài giây nhất thời, con bé trở thành người khác mà thôi, còn lại Tiểu Đóa vẫn là Tiểu Đóa vậy.
Không hiểu sao đột nhiên mọi người chợt nhớ về dự cảm không lành mà con bé từng nói hồi trước, cộng thêm Quách Minh trở nên quỷ dị biến mất, thái độ Chí Sinh có phần nghiêm trọng, cậu muốn tìm ra đáp án ở trận đấu này.
“Bách hoa khống, Vạn hoa dạo chơi”
Những cánh hoa tung bay trên trời như những vị tiên tử đang múa lượn, chúng bao phủ khắp mọi nơi để vây khốn Tiểu Đóa bên trong.
Đối với đòn này của Chí Sinh, Tiểu Mộc chỉ đơn giản mỉm cười mà khoanh tay nhìn mà thôi, hành động đáng đánh đòn này của cô gợi nên sự chú ý của nhiều người.
Kể cả Chí Sinh cũng nhận ra có gì đấy không đúng, cơ mà đợi đến khi cậu nhận ra thì đã muộn, toàn bộ những cánh hoa giống như thay đổi quỹ đạo, hướng lại phía chủ nhân của nó mà tấn công.
“Linh hồn khống chế”
Thay vì nhắm vào chủ nhân của những cánh hoa này, Tiểu Đóa đã dùng một lượng lớn năng lượng khóa lại Bách hoa khống của Chí Sinh, điều khiển chúng phản đòn.
Vạn vật đều có linh, đặc biệt là thực vật thì càng dễ dàng xuất hiện, khống chế chúng là khả năng của cô, không có gì đặc biệt.
Chiêu thức này của Chí Sinh xem như vô dụng rồi.
“Chết tiệt..!!!”
Bàn tay vặn lại đem các cánh hoa cưỡng chế thu hồi, bởi vì chiêu thức của Tiểu Đóa thật quỷ dị, cả tu vi cũng cực kỳ mơ hồ, Chí Sinh không dám nói chắc con bé trước mặt mạnh đến mức độ nào.
Chỉ biết rằng nhỏ không tầm thường, là người đã giúp cho Quách Minh đem hệ thống bắt lại, đem một cái giả thần đùa giỡn, tưởng rằng Tiểu Đóa là yếu đuối vô dụng liền sai lầm hoàn toàn.
Trong số bảy người Quách Minh, bỏ qua Alivia và Mole, có lẽ Tiểu Đóa mới chính là tồn tại bí ẩn và khủng bố nhất, năng lượng từ linh hồn!
“Bách hoa khống: Nở rộ!”
Nếu chiêu thức khống chế trở nên vô dụng, vậy thì gây ra sát thương thôi, Chí Sinh trực tiếp bắn về phía Tiểu Đóa một chưởng, nhưng rồi nó lại vụt qua người của cô.
Đâm xuyên qua cơ thể của Tiểu Đóa, hay có thể nói là ảo ảnh do Tiểu Đóa tạo ra, chỉ có thể nói là cái ảo ảnh này quá mức chân thật!
“Chuyện gì vừa diễn ra….?”
“Chí Sinh hình như đâm xuyên qua Tiểu Đóa”
“Điều này thật sự bình thường sao? ai đó mau giải thích đi chứ?”
…
Mọi người bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, còn riêng Chí Sinh chỉ cảm thấy đầu mình đau nhức, dù không bị điều khiển nhưng cứ như thể ai đó đang cầm búa kìm gõ đầu bản thân banh ra.
Điều này hiển nhiên không phải vấn đề bình thường, rõ ràng là thành quả của Tiểu Đóa, con bé đấy chỉ đứng đấy giơ hai ngón tay hình chữ V tỏ vẻ mình thật thoải mái.
“Tiểu Sinh thật là ngốc”
Lắc đầu nhẹ nhàng, Tiểu Đóa cảm thấy trận đấu có thể kết thúc được rồi, cô đang muốn thổi bay Chí Sinh rời đi, đột nhiên cả người khựng lại.
Chí Sinh chỉ cảm thấy cảm giác quỷ dị lại lần nữa dấy lên, nụ cười trên môi của Tiểu Đóa dần trở nên biến chất.
Sương mù dày đặc xuất hiện, bàn tay của Tiểu Đóa xuất hiện thật gần, thật vặn vẹo chạm vào đầu cậu, đôi long nhãn như nhìn thấy mọi ảo ảnh, bản chất của Chí Sinh lộ ra trước mặt cô.
Những bí mật ẩn giấu bên trong Chí Sinh dần được moi ra, cậu đã tiếp tục sống như một đứa trẻ sau sự tha thứ của Alivia và Mole, sau khi được Quách Minh và Tiểu Đóa giải phóng.
Đó là khi Chí Sinh không cảm thấy tội lỗi, nhưng nếu cậu ta nhớ ra toàn bộ những ký ức dơ bẩn của chính mình thì sao?
Ahhhh~ thật là muốn biết đi mà!
“Tiểu Đóa, mau dừng tay”
Minh Viễn cùng Tiểu Mộc lập tức hô to, hai người vận dụng năng lượng can thiệp vào trận đấu bên dưới, tốc độ thật nhanh.
Vốn còn đứng ở phía trên quan sát, Mole đã dồn hết sức của một Ma thú cấp chín đỉnh phong đấm mạnh vào nơi Tiểu Đóa đứng, nhưng con bé hoàn toàn không ảnh hưởng gì lùi về sau.
“Tiểu Sinh, con có sao không?”
Ôm lấy đứa trẻ nhỏ vào trong lòng, Alivia thật lo lắng hỏi thăm Chí Sinh, mọi thứ đã rời đi thật xa quỹ đạo vốn có của họ.
Mối liên kết bền vững dần bị xé nát, một sức mạnh đã can thiệp vào bên trong, Mặc Lam phản bội Dương Ninh Ninh? Quách Minh cùng Tiểu Mộc chối bỏ gia đình của mình?
Sự giận dữ công tâm khiến cho Alivia nỗi giận, thật nhiều đóa hoa hướng dương mọc lên giống với chiêu thức Quách Minh từng dùng, nhưng lần này là hàng thật giá thật Tinh linh sức mạnh.
Cô biết rằng Tiểu Đóa thật sự sẽ không như vậy, cô biết rằng nếu là Tiểu Đóa thì con bé sẽ không làm hại Chí Sinh, nhưng mà….
“Hừ!”
Quách Chiến nhảy xuống can thiệp vào trận đấu, ông mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng không thể để mọi chuyện hỗn loạn như vậy, chiêu này của Alivia có thể gây thương tổn tới rất nhiều người dân bình thường.
Một kiếm chạm xuống đất, tấm khiên khổng lồ và hơi thở hùng vĩ đè nặng lên Alivia, tia sáng của cô va chạm vào tấm khiến của Quách Chiến một cách mãnh liệt, hai bên giằng co một chặp liền kết thúc với thất bại hoàn toàn của Alivia.
“Dừng tay đi Alivia, chúng ta cần quan tâm Tiểu Sinh trước”
“…… Cái này… ừm”
Mole vội vàng cản lại vợ mình, anh biết rằng nếu tiếp tục can thiệp vào trận đấu sẽ không ổn cho lắm, hơn nữa Chí Sinh còn không biết tình hình ra sao.
Thằng bé ngay sau khi bị Tiểu Đóa chạm vào đầu liền ngất xỉu, giống như thật đau đớn, ngất xỉu lập tức.
Bọn Minh Viễn tuy dừng tay kịp thời, nhưng thực lực lộ ra lại khiến người khác sợ hãi, Quách Chiến cũng không tính trực tiếp xé mặt ở đây, trung tâm quốc gia mà đánh nhau, kẻ bị thiệt sẽ chỉ có thể là bọn ông.
Liếc mắt qua phía trọng tài, ông ta đang muốn phán định Chí Sinh thua cuộc, đột nhiên.
“Tôi bỏ cuộc”
Giống hệt với câu nói của Quách Minh, Tiểu Đóa quỷ dị nhảy xuống sân đấu và rời đi, trước khi biến mất, cô còn thầm thì.