Thực Vật Chiến Sủng Của Ta

Chương 125: Tội lỗi quá khứ (1)



Trong khi Chí Sinh ngất xỉu, cặp đôi Tiểu Đóa và Quách Minh biến mất, dù ở trong trạng thái cực kỳ khó chịu, cuộc thi lựa chọn các thành viên vẫn tiếp tục diễn ra, tuy nhiên với một lực lượng trọng tài đông đúc để bảo vệ an toàn các học viên.

Quách Tâm Vũ đấu với Đạt Na, cô có phần lơ là và mất tập trung khi suy nghĩ về em trai mình, dù thằng bé lúc trước biểu hiện thật kỳ lạ, nhưng cô tuyệt đối sẽ không nghĩ xấu về đứa nhỏ.

Mặc dù có phần hơi chật vật, cuối cùng Quách Tâm Vũ vẫn xoay xở chiến thắng được đối thủ của mình, lọt vào vòng trong.

Sau đợt Lăng Duệ bị thương, thái độ của Lăng Hải đối với hai anh em nhà Quách gia trở nên thật lạnh nhạt và xa lạ.

Nàng công chúa vẫn chưa tỉnh giấc, rõ ràng là Lăng Duệ đã được chữa trị vết thương bên ngoài hoàn toàn khôi phục, nhưng tinh thần lại không tỉnh táo.

Hoàn cảnh của cô giống hệt với Chí Sinh, hai người đều bị chìm sâu vào một giấc mộng dài, nơi đấy là địa ngục đang không ngừng kéo chân họ xuống vũng bùn.

Các trận đấu tiếp theo ở Bảng B không có kết quả gì đáng ngạc nhiên, chỉ ngoại trừ một điều chính là Quách Thiên bị đánh bại.

Kẻ đánh bại anh ấy chính là Băng Giác, thiếu gia của Băng gia, người mà nhóm Quách Minh để ý đến lúc trước.

Thực lực của đứa nhỏ này rất mạnh, sở hữu năng lực của đất mẹ, Thổ hệ nguyên tố của Băng Giác đem kiếm thuật của Quách Thiên phong ấn hoàn toàn.

Loại nguyên tố này hiển nhiên không phải chủ đạo nguyên tố của Băng gia, nhưng lại được Băng Giác sử dụng đến thật điêu luyện.

Hẳn là cậu ta đã nhận được một truyền thừa nào đó, hoặc thiên phú của đối phương thật mạnh mẽ ở nguyên tố này, trận đấu với Quách Thiên đã làm cho Băng Giác nhận được rất nhiều sự chú ý.

Nếu là ngày thường, hẳn là nhóm Minh Viễn sẽ thú vị tán thưởng tụi nhóc thể hiện không tệ, bất quá bây giờ bọn họ đều đã tản ra.

Minh Viễn đi theo Tiểu Mộc để tìm Tiểu Đóa, Mole và Alivia lại ở bên trong trọ chăm sóc cho Tiểu sinh còn đang ngất xỉu.

“Tiểu Sinh liệu có ổn không….”

Đã hai ngày trôi qua, vẫn không có một chút dấu hiệu khởi sắc nào ở thằng bé, đây là điềm báo không hề tốt tý nào.

Cảm nhận mà Tiểu Đóa dự báo hồi trước đã xuất hiện, lần này đến lượt Alivia, Mole lẫn Tiểu Mộc đều nhận ra, với dự cảm của một ma thú cấp cao, một hồi giông bão đang tới.

“Đừng lo, thằng bé là con của chúng ta, tất nhiên là nó sẽ rất kiên cường, vết thương bên ngoài đều đã hồi phục, vấn đề bây giờ chính là linh hồn bên trong, dấu hiệu này hẳn là giống với một trong bốn đại địa vực của Tinh linh thánh địa, yên tâm đi, Tiểu Sinh sẽ vượt qua”

“…. Ừm”

Mole thật săn sóc an ủi cho Alivia, trong khi thực chất anh cũng lo lắng không kém gì cô, cả hai mất ăn mất ngủ mấy ngày, liên tục vận dụng năng lượng truyền vào trong người thằng bé.

- -----------------------------------

Bên trong giấc ngủ sâu của thế giới linh hồn, một đứa nhỏ đang chật vật thở dốc với cặp mắt kinh hoàng nhìn về phía trước.

Tại một nơi xa lạ, khắp nơi được bao phủ bởi màu đen vô tận, một cái gì đó nhớp nháp xuất hiện bao phủ xung quanh cả bầu trời.

Một tấm gương trong suốt hiện ra, phản chiếu qua hình bóng đấy, một Chí Sinh hoàn hảo đang nở nụ cười đưa hai tay bóp lấy cổ mình nhìn về chính chủ.

Thực tại và trong gương, hai người giống nhau như đúc, đều đau khổ ho khan vì cổ họng bóp nghẹt, bất quá một bên đang cười, một bên lại tím tái mệt nhọc.

“Ng… ngươi là … ai?”

Vẫn là câu hỏi này, câu hỏi được lặp đi lặp lại bởi Chí Sinh thật sự, trong suốt hai ngày qua, cậu đã liên tục lặp đi lặp lại đúng một câu.

Tuy nhiên phản chiếu qua tấm gương, hình bóng của cậu lại chỉ quỷ dị mỉm cười tự tra tấn chính mình.

Đáng lý ra Chí Sinh hẳn phải quen với những cơn đau như thế này rồi, nhưng không hiểu sao cậu vẫn cảm thấy thật khổ sở.

Thỉnh thoảng cậu nhìn thấy những hình ảnh xa lạ, một anh chàng xa lạ, khuôn mặt ngây ngô có chút trẻ con hồn nhiên đang luyện tập chiến đấu.

Đối phương giống như đang tự nói chuyện một mình, lâu lâu lại thỉnh thoảng nhìn đi đâu đó và im lặng trong phút chốc, cứ như tại chốn hư không đó, một ai đấy đang thật sự tồn tại.

“Ọe….”

Sự khó chịu lại dâng lên đến tột cùng, bụng của Chí Sinh sôi trào lên cảm giác khó chịu, cậu kiệt sức nôn hết những gì trong bụng mình.

Bất quá hai ngày dài liên tục bị tra tấn, cổ họng của Chí Sinh đã sớm không phun được cái gì nữa, thứ rơi xuống chỉ là chút dịch nhầy, mồ hôi, lẫn nước mắt của cậu.

Cứ mỗi khi nhìn thấy hình bóng của người con trai xa lạ kia, không hiểu sao Chí Sinh cảm giác thật khó chịu.

Giống như một bí mật gì đó bị che dấu được moi ra, hơn nữa còn là cưỡng chế từ trong đầu cậu moi ra.

Đuối sức ngưỡng mặt lên, hai mắt đã trở nên không tiêu cự nhìn vào chính mình chật vật trong sương, Chí Sinh ảo ảnh hai tay chống đất từng bước bò tới.

Cánh tay ấy vừa vươn ra khỏi tấm gương, không còn bắt chước hành động của Chí Sinh thật sự nữa, hình dạng của đối phương liền thay đổi.

“Ngươi!”

…..

“Không”

…..

“Nhớ ta sao?????”

Đột nhiên áp sát thẳng người của Chí Sinh, khuôn mặt của người con trai xa lạ hiện ra rõ rệt trước mặt cậu, đây chính là thân ảnh của Trạch Dương, con rối mà cậu của trước kia từng lợi dụng một cách triệt để.

So sánh với bất cứ điều gì, thậm chí là có là ma quỷ hay ghê tởm quái vật có bu lấy người cậu, Chí Sinh đều sẽ không cảm thấy khổ sợ hay sợ hãi gì, chỉ riêng gương mặt này….

Dù rằng không nhớ, dù rằng không có gì đặc biệt, nhưng cậu lại đang run rẩy đến bần bật, cái cảm giác tội lỗi xông lên khiến Chí Sinh muốn chết đi ngay lập tức.

Bàn tay của Trạch Dương đưa tới, chạm vào cằm của Chí Sinh, kéo gương mặt của đứa nhỏ lên để cặp mắt của cả hai giao nhau.

Như một con chuột nhỏ yếu ớt sắp chết không thể tự vệ, hai mắt Chí Sinh liên tục khóc, miệng thì lẫm bẫm câu nói

“Xin lỗi….”

“Xin lỗi……..”

“Xin lỗi….”

Mặc cho Chí Sinh có đáng thương thế nào, Trạch Dương cũng không buông bỏ, giống như thề phải khiến cho đứa trẻ trước mặt nhớ lại anh mới chịu buông tha.

Gương mặt đấy đang mỉm cười thật hồn nhiên, như lúc mới đầu anh ta và hệ thống gặp nhau, trước khi Trạch Dương hoàn toàn đi lạc lối.

Hình dạng đấy mới là điểm chí mạng gây tổn thương cho Chí Sinh, thằng bé muốn ngất đi lại ngất không được, bởi vì cậu ta vốn dĩ đã ngất xỉu ở thực tại.

Alivia nắm lấy tay cậu đặt lên trán mình cầu nguyện, làm ơn… một ai đó hãy cứu lấy đứa trẻ của bọn họ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.