Vách núi xảy ra hiện lượng đá lỡ, rất nhiều tảng đá bị đánh nứt ra và đổ xập xuống, tình cảnh muốn nói bao nhiêu khủng bố liền bấy nhiêu khủng bố.
Nhiệt độ xung quanh môi trường nóng lên, đứng ở đằng xa, đôi mắt lạnh lùng của Mặc Lam như nuốt chửng tất cả.
Từng bước đi để lại áp lực thật lớn lên khăp nơi, hình ảnh con rồng màu ngọc bích hiện lên uốn lượn khắp nơi, mang khí chất của phương đông thần thoại, huyền bí mà cao ngạo.
Có vài nét tương tự với Ảo Long của Quách Minh, nhưng lại khác biệt về bản chất, rồng của cậu là tây phương long, với cơ thể khổng lồ khoa trương về sức mạnh thể chất, đôi cánh có thể che cả một vùng trời.
Phủ đầy bởi màn sương màu tím, Quách Minh thật may mắn khi mình vẫn có thể trốn tránh khỏi màn bạo kích vừa rồi, đồng thời cậu cũng tin tưởng kẻ thù tuyệt không dừng lại tại đó.
Ngay tại thời khắc nguy hiểm vừa rồi, đứa trẻ đã nhanh nhạy bắt chước khả năng của đám sư tử mình vừa chiến đấu, tạo ra một khoảng trống chân không đẩy lùi ngọn lửa từ Mặc Lam.
Đây không phải một chiêu thức thường được xài, bởi vì rất dễ phản dame đồng thời thiếu không khí cũng là một bất lợi lớn.
“Điên mất thôi, rốt cuộc là ta gặp cái quái quỷ gì đây”
Lấy tay che đi mũi mình, đôi mắt màu nâu vẫn luôn khóa chặt cái tia sáng lóe qua giữa màn khói dày đặc trước người.
Cặp con ngươi đỏ đậm đang di chuyển để tìm cậu, không hiểu sao trong trường hợp này Quách Minh lại nhớ về một người.
Liệu có phải là anh ta hay không? Nếu đúng là người đó… vậy thì đối phương ở tầng năm để làm gì?
Không biết nên làm gì, bây giờ cậu có thể hoàn toàn ẩn núp và né tránh khỏi sự truy đuổi của Mặc Lam được rồi.
Nhưng như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian, Tiểu Mộc và Tiểu Viễn đang chờ bản thân, Quách Minh không thể chần chừ thêm được nữa.
Đánh cuộc thôi, từ khi đến thế giới này, đã không biết bao nhiêu lần cậu phải thảy những con xúc xắc của định mệnh rồi nhỉ?
“Con chuột nhắt lém lỉnh kia, ngươi còn sống hay không đây ta?”
Vung vung thanh kiếm của mình trên tay, Mặc Lam vừa nói vừa thiêu cháy toàn bộ vùng Vực sâu địa ngục tại tầng năm này.
Tên điên, hoàn toàn điên mẹ nó rồi.
Nơi này thuộc về quyền quản lý cao tầng của Tháp chọc trời đó, chỉ vì một mình cậu, thế mà muốn chống đối với mọi người sao, nếu vậy thì bản thân cũng bị dồn vào đường phải phản kháng rồi, hắn đang triệt tất cả đường lui của cậu.
Khoan, chờ một chút, đối phương rất có thể chính là cao tầng chẳng hạn, như vậy không phải bản thân đá phải thiết bản rồi sao?
Đứng dậy, Quách Minh bước ra phía trước mà không còn che dấu gì cả, chờ đợi để mặt đối mặt với Mặc Lam.
Cách nhau một lớp ngăn cản, cả hai phát hiện lẫn nhau, nhưng ở đằng sau, có cái gì thì trời mới biết.
“Ồ, ra rồi sao? Từ bỏ quyết định bỏ trốn ư?”
Thú vị nhìn, nói thật giờ này Mặc Lam hoàn toàn có thể chém một chém tiêu diệt người đằng trước, nhưng mà đã lâu rồi mới tìm thấy một kẻ vậy mà xoay anh như một tên ngốc như lúc nãy được.
Ma pháp trận hiện lên, thật nhiều, đây là chênh lệch thực lực mang tới cách biệt sao?
Aaaaa~
Thiệt đúng là nóng máu mà, một năm trôi qua bản thân đã cấp tốc mạnh lên rất nhiều, thế nhưng xem ra vẫn chưa đủ rồi.
“Không phải chính ngươi đã buộc ta ra đây sao? Quý ngài Thanh long!”
“Thanh long? À… hiểu rồi”
Đột nhiên bị đặt cho một cái biệt danh, Mặc Lam ngạc nhiên tự hỏi quay đầu nhìn lại, con rồng đằng sau lưng anh thật đúng là giống một trong tứ đại thần thú thật.
Thanh long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.
Đây là tên của tứ tượng đại biểu cho quyền lực, tượng trưng cho sức mạnh và thân phận cao quý, kể ra cái biệt danh này cũng không quá tệ.
“Thế rồi, ngươi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để chờ ta rồi ư?”
Nhìn về phía trước, Mặc Lam vừa nói vừa bước tới, lớp khói mù dần dần bị xóa tan, ma pháp trận xoay tròn lấp lánh giữa thiên khung.
Nuốt một ngụm nước miếng, nếu là người bình thường sợ rằng đã sớm từ bỏ hoặc sớm quỳ cầu xin tha thứ.
Tuy vậy nhưng Quách Minh đang cười, cậu cười thật tươi, không phải vì kế hoạch của cậu hoàn hảo thế nào, mà là bản thân phải giữ trấn định trước mọi trường hợp.
Thở một hơi nhẹ nhàng, đưa bàn tay ra phía trước, tiếng long ngâm vang lên giữa vùng đất tăm tối.
Ảo long cùng Thanh long, song long cất tiếng, tranh bá thiên hạ.
RỐNGGGGGGGGGGGGGGGG!!!
Uy thanh đem mọi thứ thổi bay, đồng thời trận đấu bắt đầu diễn ra, hơn mười bảy đường kiếm chém tung phía trước, nhưng Quách Minh lại quỷ dị biến mất như không tồn tại.
Một số tấm gương hiện ra tại một số góc nhất định đột nhiên phát sáng, xoay chuyển luân hồi, đem đòn tấn công làm lệch đi và chệch hướng, sau đấy hội tụ ngược lại nơi mà Mặc Lam đang đứng.
“Gậy ông đập lưng ông?”
Lấy đòn tấn công của anh để tấn công chính anh, Mặc Lam ngạc nhiên, sau đấy tiếp tục vung kiếm đỡ lấy chiêu thức của mình.
Đang chạy trốn, bỗng nhiên Quách Minh cảm giác thật nguy hiểm, cảm giác cái chết đến rất cận kề, dự cảm này thật chính xác, không, phải nói là cái chết đến với cậu như điểu hiển nhiên.
Nếu tiếp tục đi trên con đường cũ mà cậu vạch ra, mũi tên của kẻ săn mồi sẽ giết cậu, vậy nên…
XOẸT!
Đường kiếm chém ra chặt đôi người của Quách Minh, nhưng ngay sau đó thân xác bé nhỏ biến mất như một ảo ảnh.
Mặc Lam một lần nữa đánh hụt, rõ ràng anh đã tính toán rất kỹ, thế mà…
“Cái quái gì vậy?”
Nhíu mày suy tư, tiếp tục vung kiếm chém về phía Quách Minh, đứa nhỏ liên tục né tránh, chết tiệt… cậu vừa mới thoát hiểm trong gang tất.
Lúc nãy nếu không phải bản thân Quách Minh thay đổi quỹ đạo di chuyển một cách hỗn loạn, sợ rằng bây giờ cậu đã làm một xác bị phanh thây.
Tên này, vậy mà nhìn thấy và tính được lối đi của cậu sao? Không đùa đấy chứ?
Thật đúng là quái vật!
Thật đúng là quái vật!
Câu này đồng thời xuất hiện trong đầu của cả hai, đồng thời khiến bọn họ khẩn trương hơn, Mặc Lam bỗng nhiên thấy hơi lóe lên một chút, một cái gì đó chói mắt xuất hiện.
Hội tụ của ánh sáng đã tạo nên một chuỗi đòn tấn công hỗn loạn tập trung tại trên cao, sau đó tất cả cùng lúc dội xuống đem con Thanh Long ở giữa khóa lại.
“Thời gian phản công đã tới”
Miệng phun ra một ngụm máu, trở thành con mồi lâu đến vậy, mọi chuẩn bị đã xong xuôi, tới lúc phải cho tên khốn kia ăn một đòn đau mới được.
Hình ảnh Ảo Long xuất hiện, đây là tuyệt chiêu mạnh nhất của cậu, đến cả Dương Ninh Ninh còn nói rằng nếu ra đòn này thật bất ngờ, đến cả cô còn phải đơ mình trong giây lát.
Vậy nên Quách Minh liền nắm chặt lòng bàn tay đối với Mặc Lam đưa ra lá bài tẩy sau cùng.
“Đa chiều mộng cảnh!”
Ánh sáng chợt lóe lên, cơ thể Mặc Lam bị đông cứng, ôi ôi, đừng đùa chớ, vậy mà bản thân lại bị chơi khăm đến hai lần sao?