Thực Vật Chiến Sủng Của Ta

Chương 98: Con về rồi



Tìm hiểu thông tin khái quát về vấn đề của Học viện, tạm thời mấy lão cáo già bên này phải tập trung vào cuộc thi nên sẽ không để ý quá nhiều tới bọn cậu.

Quách Minh thở phào nhẹ nhõm, trước hết là tập trung với đám Minh Viễn rồi quyết định trở về Thành Tích Vân, nơi mà Quách gia đống đô.

Việc thuê phòng vẫn cần phải chuẩn bị tốt, hơn nữa đã đặt là phải đặt dài hạn, thời gian tiếp theo sẽ có một lượng lớn người đổ ầm về thủ đô sớm thôi, cần làm tốt công tác chuẩn bị, từ cái gọi là phân chia quyền lợi từ tầng sáu, đủ để thấy nhiều người coi trọng nó đến thế nào rồi.

Nếu Quách Minh muốn thì cậu có thể tham gia, tuy nhiên có một vài vấn đề, đó là Tiểu Sinh và Tiểu Đóa giống như làm không được, bọn họ là ma thú, không phải con người, điều này không hợp lệ.

Nhưng nếu để bọn họ chiến đấu với vai trò là Chiến sủng của Quách Minh, như vậy lại khiến bản thân quá mức gây chú ý, cho nên… thôi vẫn là để chuyện này cho anh chị xử lý vậy.

“Trở về, trở về rồi kìa, cậu chủ”

Đóa nhi vội vả chạy tới bán manh cầu cưng chiều, Quách Minh thuận tiện xoa đầu con bé và trở về phòng, tiện thể đối với Đóa nhi nói.

“Tiếp đến khi vào bên trong học viện không cần gọi ta là cậu chủ, trực tiếp kêu Minh ca là được, hai đứa sẽ tiến vào với thân phận là con người chứ không phải chiến sủng của ta”

“Vâng~”

Cái hiểu cái không gật đầu, thấy vậy Quách Minh liền yên tâm, bọn trẻ có lẽ còn nhiều điều nông nổi bất đồng, nhưng đã hứa với cậu điều gì đều sẽ thật tốt chấp hành.

Kể cả Chí Sinh cũng thành thật chấp nhận, so với cậu chủ này kia, thằng bé càng thích gọi là Minh ca hơn.

Giải quyết xong lũ trẻ, để bọn nhỏ tự mình chơi đùa rồi lập tức giải thích tình hình với nhóm Minh Viễn.

Mọi người không có ý kiến gì liền trực tiếp đặt phòng thuê, sau đấy liền bắt xe ngựa trở về quê nhà của Quách Minh.

Đã lâu không được gặp lại ba mẹ, điều này khiến cho người dù đã trưởng thành như Quách Minh vẫn cảm thấy hơi xúc động và bối rối.

Một năm trôi qua, liệu họ có nhớ đến cậu không? Liệu họ có trách móc đứa con nhỏ bất hiếu này?

Chặng đường từ Bình Minh thủ đô tới Thành Tích Vân so với từ tầng năm Tháp chọc trời đi xuống chẳng đáng bao nhiêu, cam giác như cái chớp mắt là đã đến trước cổng của Quách gia rồi.

Rời khỏi xe ngựa, đi đến trước cổng nhà mình, tự nhiên Quách Minh cảm thấy có phần rụt rè khó hiểu.

“Quách Minh thiếu gia?”

Đột nhiên giọng nói của người giữ cổng vang lên khiến sự lo lắng bất chợt của cậu liền tắt, vội vàng nhìn lên liền thấy người vừa mới nói.

Là người hầu hồi trước của gia tộc, xem ra vẫn còn làm ở đây, còn nhớ đến bản thân, thật may quá…

“Cậu chủ, ngài có thôi cái biểu cảm như mười năm mới về nhà một lần vậy đi”

Minh Viễn nhịn không được lại gần khinh thường cậu chủ, hiếm lắm mới thấy một mặt thất thố của Quách Minh.

Kể cả Alivia và Mole đều ngạc nhiên cực kỳ, đây gọi là thứ cảm xúc chân thật khi đối mặt với người thân sao, bỗng chốc họ cảm thấy đứa nhỏ này cũng thật gần gũi và bình dị chứ không quá cao vời nữa.

Từng người một bước xuống xe thật nghiêm túc đứng phía sau Mĩnh Viễn, Quách Minh ho nhẹ ngượng ngùng tiến vào, phân công Minh Viễn chăm sóc cho mấy người Tiểu Mộc rồi tự mình đi tới chỗ ba mẹ.

Nơi cậu bước qua, người hầu nhìn thấy liền ngạc nhiên và bất ngờ hết sức, cậu chủ nhỏ rời đi lâu ngày đã trở lại rồi.

“Tộc trưởng, về vấn đề kinh doanh năm nay….”

“Ở Đan dược các gần đây xuất hiện một số loại đan dược cấp cao, có nên thu mua để cho hai thiếu gia tiểu thư bổ sung thực lực không?”

“Chúng ta cần phải xuất hành sớm để tới Học viện, bên đấy không thể để cho Tiểu Thiên và Tiểu Vũ bị ức hiếp được”

“Ừm, mấy người các ngươi nói xong chưa, bình tĩnh, chúng ta có lo lắng cũng không được gì đâu, vấn đề này quốc gia cực kỳ coi trọng thậm chí hơn cả Quách gia ta, đan dược gì mà bọn nhỏ không được đút rồi, mấy người các ngươi lắm lời thật đấy”

Giống như bên đấy đang họp hành về vấn đề gia tộc cũng như cuộc thi tuyển chọn, Quách Minh ở xa còn nghe được giọng ba mình, ông cực kỳ khỏe mạnh, nhất là cái âm tuyến dữ dội kia.

Đập bàn thật mạnh liền chấn áp bầy cún nhỏ ở dưới run rẩy, thân là Chiến thần, coi như sống ở một vùng đất nhỏ cũng không thể che lấp hào quang.

Lão mẹ ở bên cạnh chỉ cười cười uống trà lắng nghe mà thôi, bà không quá am hiểu chuyện này, nhưng lại thích được nghe ngóng tin tức về con của mình, những niềm tự hào của bà.

Đợi cho đến khi cơn sóng dữ qua đi, tiếng “cộc cộc” gõ cửa nhẹ vang lên, mọi người tập trung tầm nhìn hết về phía phát ra âm thanh.

“Là ai, có biết lúc này là giờ nào không?”

Quách Chiến vừa nói, coi như Quách Minh cũng phải sợ hãi thật nhiều, chưa tu luyện nhiều thì chưa biết, gặp gỡ đủ loại quái vật và như Ninh Ninh và Mặc Lam, kể cả Alivia cùng Mole nữa, cậu mới biết ba mình mạnh đến cỡ nào.

Cái này… hẳn còn phải mạnh hơn cả cấp chín đi, …nói không chừng còn là cấp mười, vậy mà lại ở đây chăm lo việc gia tộc… cứ thấy quái quái sao ấy…

“Là.. là con, baba”

Khẽ đẩy cửa ra, gương mặt nhỏ bé quen thuộc của Quách Minh liền đập vào toàn bộ tầm mắt mọi người.

Ai nấy đều kinh ngạc vô cùng, đứa nhỏ đi du ngoạn hơn một năm giờ mới chịu ló mặt trở về, mặc dù có viết thư đàng hoàng nhưng lo lắng vẫn không bớt được, có nhiều lần Quách Chiến phái người đón Quách Minh về nhà mà tìm không ra.

Chả ai ngờ tới việc cậu lại xông vào Tháp chọc trời, hơn nữa còn lên tít mấy tầng cao nhất, thách ai nghĩ được đến chuyện này đấy.

“Tiểu Minh, con về rồi!”

Linh San không hề giữ hình tượng vội vã nhào tới ôm lấy đứa con út của mình, bà thật yêu thương và xoa đầu thằng bé.

Dù có hơi mất hình tượng nhưng Quách Minh vẫn để yên cho bà ôm ấp, lỗi của bản thân khi đã khiến người nhà phải lo lắng đến vậy.

Quách Chiến cũng đứng dậy, tiến tới gần thằng bé, trong khi Quách Minh còn đang tươi cười vươn tay ra muốn ôm lấy ba mình thì…

“CỐP”

“AWWWW”

Một cú đấm mạnh mẽ như muốn gõ nát cái đầu của mình, Quách Minh đau đớn gào khóc quằn quại điên cuồng, dáng vẻ chật vật không thể tả.

Còn chưa kịp kể khổ thì đã nghe thấy giọng ổng mắng rồi, tuy nhiên bên trong đấy vẫn nghe ra được phần yêu thương lo lắng từ người đàn ông thiết huyết lớn tuổi này.

“Mày còn biết đường về à, đi gì mà đi hẳn một năm trời, có biết mọi người lo cho con lắm không?”

“Con xin lỗi…”

Thành thật nhận sai cầu xin sự khoan hồng giảm nhẹ tội với ba mình, cậu không muốn bị ăn đập một lần nữa đâu.

Nhưng đột nhiên cả người bị ôm lấy bởi cơ thể rắn chắc của người đàn ông trước mặt, hơi vụng về, lại đầy ân cần nói.

“Trở về là tốt rồi”

Nghe vậy, Quách Minh không khỏi cảm động, sau đấy cậu cũng ôm ba mình thật chặt

“Con về rồi”

Về nhà, thật là tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.