Chớp mắt đã một tháng trôi qua, Lạc Khê hoàn toàn quên mất sự thật đáng sợ nhi tử hắn không phải người, mỗi ngày đắm chìm trong sự ôn nhu của nhi tử. Thậm chí xuất phát từ tâm lý khoe khoang, thường xuyên mang nhi tử xuất hiện trước mặt người khác, từng chút từng chút để Lạc Miêu Miêu quen biết vòng bạn hữu của y.
Ở thời đại nhan khống này, Lạc Miêu Miêu lấy tư thái sét đánh không kịp bưng tai trở thành người được hoan nghênh nhất đám bạn hữu của Lạc Khê, thậm chí có người còn bỏ qua Lạc Khê mà đơn độc mời Lạc Miêu Miêu đi ra ngoài du lịch.
Này, mẹ nó thật là quá phận!
Lạc Khê căm phẫn dùng di động của Lạc Miêu Miêu cự tuyệt các loại lời mời, thuận tiện khuyên bảo, giáo dục Lạc Miêu Miêu một phen. Người bên ngoài bụng dạ khó lường, con trai, ngươi nhất định phải cẩn thận, không có việc gì thì đừng tiếp xúc với bọn họ, mặc kệ ai đến tìm người, nhớ rõ phải nói với a ba.
Lạc Miêu Miêu vẻ mặt trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ chính mình cũng rất tán đồng lời nói của Lạc Khê, tiện thể đem Lạc Khê ôm vào ngực cọ cọ gò má y.