Ban đêm, Hướng Dương đã lâm vào giấc ngủ say, cây mắc cỡ bên trên giàn hoa đột nhiên phát sáng.
Ánh sáng lóe lên từ gốc đến ngọn, phiến lá thon dài cũng lấp lánh ánh sáng. Chỉ qua vài giây, ánh sáng biến mất, cây mắc cỡ cũng không thấy đâu, thay vào đó là một thiếu niên tóc ngắn gương mặt tinh xảo thân mình mảnh mai xuất hiện.
Giống như không quen với thân thể hiện tại, thiếu niên đi đứng có chút lảo đảo, nghiêng ngả. Thật vất vả mới đến được bên người Hướng Dương, ánh mắt thẹn thùng lại mang theo tò mò.
Vươn một ngón tay, tựa như ngày thường Hướng Dương trêu đùa mình, nhẹ nhàng đụng vào mặt hắn. Nhưng còn chưa có đụng tới đã vội vàng thu tay về, gương mặt cũng nhiễm một tầng ửng đỏ.
“Đừng có gấp…… Ta, ta đã trưởng thành.” Tựa hồ không biết kế tiếp nên làm cái gì, thiếu biến cúi xuống sát tai Hướng Dương nói một câu, rồi sau đó liền biến mất. Mà trên giàn hoa, cây mắc cỡ một lần nữa xuất hiện, có vẻ như càng thêm tươi tốt.