Võng Du Thực Vật Sư

Chương 152: Không thể buông tha



Đội ngũ này chưa kịp tiếp cận mấy người Diệp Trần, đã bị công kích mãnh liệt như vậy, cả sáu người đần mặt, ai ngờ được mấy tên này lại khó chơi đến thế chứ?

Nhưng chiến đấu chỉ vừa mới bắt đầu, sau Lưu Tinh Vũ Tiễn của Pháp Hào, là “Mưa tên” của Vô Danh, Dạ Sắc Nữ Vương lại tiếp tục bồi thêm Hư Không Ba Văn, gần như ngay lập tức, hai người bị nhốt lúc trước đã nằm trên mặt đất.

- Vãi, biến thái quá! Té mau!

Bị mấy người Diệp Trần lấy thế “lôi dình vạn quân” trong nháy mắt giết chết hai người, bốn ngời còn lại nào dám ham chiến, trong lòng thầm than xui xẻo, mang theo ba người còn lại lập tức chạy về phía sau.

Nhưng Diệp Trần và Nhất Thế Yêu Nhiêu cũng đã chuẩn bị từ trước, Diệp Trần tung ra một gốc Lục bình thảo đuổi theo, Nhất Thế Yêu Nhiêu thì trực tiếp là một chiêu Trùng Phong, tiếp đó là Ảnh trảm, 1 kiếm chém vào một người.

- Giết bà nương này trước!

Bốn người vốn đang định bỏ chạy, nhưng lại thấy Nhất Thế Yêu Nhiêu cách quá xa đội ngũ, một thân một mình lao tới, liền thay đổi chủ ý, muốn giết nàng để báo thù cho bạn.

Bốn người quần công nữ nhân này, không quá hai giấy có thể miễn phí mời nàng về thành.

Xoát, xoát xoát…

Bốn người động tác dũng mãnh, mỗi người một kiếm chém vào trên thân Nhất Thế Yêu Nhiêu, nhưng khi thấy thương tổn hiện lên, cả lũ ngơ ngác, không còn gì để nói.

- Cái bà nội con gấu! Là Khô Lâu Sáo Trang!

Một người trong đội ngũ cuối cùng cũng nhận ra một thân trang bị của Nhất Thế Yêu Nhiêu là Khô Lâu Sáo Trang vô cùng hiếm thấy. Trang bị đầy đủ Khô Lâu Sáo Trang tuy rằng chỉ thêm kỹ năng bị động “ Thấu cốt”, nhưng thuộc tính gia tăng thì cũng không phải bàn, khiến cho bộ sáo trang này còn cao hơn một chút so với Hoàng Kim trang bình thường.

Người chơi có thể mang một bộ Hoàng Kim Trang, tuyệt đối không phải là thứ mà người chơi thích dây vào đâu.

- Đen vãi…! Rút mau!

Nhìn thấy địch nhân trang bị tốt như vậy, trong chốc lát không thể giết được nàng, cả bốn người trong lòng chán nản.

Bỗng, một gốc cây kỳ quái to lớn, mọc lên ở giữa bốn người và Nhất Thế Yêu Nhiêu. Lưu Liên Tạc Đạn Thụ xuất hiện, rất nhiều Lưu Liên Tạc Đạn rơi xuống như mưa, trên đầu cả bốn người hiện lên hàng dãy thương tổn chỉ số. Cả bốn người kinh hãi, vội vàng muốn lùi lại.

- Bát Hoang Liệt Diễm!

Ngay lúc đó, Nhất Thế Yêu Nhiêu đã thay xong vũ khí trong ba lo- Hoàng Kim Liệt Diễm Kiếm, nàng lập tức sử dụng kỹ năng kèm theo.

Hoàng Kim Liệt Diễm kiếm cắm trên mặt đất, tám đạo hỏa diễm từ trên mặt đất nhanh chóng lan ra bốn phía., mà trong đó có bốn đạo lao thẳng vào bốn người.

Dưới sự công kích của Lưu Liên Tạc Đạn Thụ và Bát Hoang Liệt Diễm, HP của bốn người đã gần tới đáy, khổ nỗi, phúc bất song hành, họa vô dơn chí, Khô Lâu Cung trong tay Pháp Hào vừa động, “ Mưa tên” lại xuất hiện.

Biết phải nói thế nào nhỉ? À, bốn người chết không nhắm mắt!

Từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, tổng cộng không quá 10 giây thời gian ( Mợ gõ mất gần 15 phút), Toàn đội đã bị tiêu diệt.

Nghĩ lại, sáu người đều im lặng không biết nói gì!

Đội ngũ của bọn họ chủ yếu là cận chiến chức nghiệp, thực lực thuộc dạng trung bình khá, tuy rằng không dám nói bất bại trong tràng đấu loại này, nhưng cho dù chết thế nào cũng chưa bao giờ thảm hại như lúc này.

Mấy tên biến thái này từ đâu mọc ra vậy?

Sáu người đều buồn bực trong lòng.

Những người tới tham gia đấu loại ngày một nhiều hơn, nhưng đối với những người thường xuyên tham gia, tất nhiên sẽ xuất hiện một số mối quan hệ, một khi có đội ngũ nào lợi hai xuất hiện, bọn họ đều có thể có chút thông tin, nhưng bọn họ đối với mấy người này hoàn toàn lạ lẫm, xem gia mới tham dự lần đầu.

Nghĩ tới đây, mấy người lại càng than xui xẻo, đen vê lờ đen luôn, tỷ lệ nhỏ như vậy mà họ vẫn gặp phải.

- Ok, giết thêm 12 mạng nữa là xong!

Mấy người Diệp Trần cũng không hề để ý đến sáu người này, mà chọn đại một phương hướng trong quặng mỏ đi tới.

Chẳng mấy chốc, sáu người đi tới một ngã ba, tại đây họ lại gặp một đội ngũ khác.

Khi chạm mặt, cả hai đội ngũ đều ngẩn người.

Chẳng biết có phải là oan gia ngõ hẹp hay không, Hắc Ám Bàng Hoàng cùng với Diệp Trần đã gặp mặt nhau nhanh như vậy?

- Ha Ha, Yêu Nhiêu hội trưởng, thật trùng hợp!
Hắc Ám Bàng Hoàng cười nói với Nhất Thế Yêu Nhiêu.
- Bản đồ rộng như vậy mà có thể gặp được nhau, không biết nàng có muốn cùng nhau hành động, tiện bề chiếu cố nhau hơn?

- Không cần đâu, bản đồ quặng mỏ này rất nhỏ, cùng nhau hành động chỉ khiến người khác dễ dàng công kích mà thôi!

Nhất Thế Yêu Nhiêu chưa kịp trả lời, Diệp Trần đã lập tức cự tuyệt.

- Cũng được, vậy ta đi bên này, các ngươi cẩn thận một chút, bản đồ âm u thế này, có gì ký quái xuất hiện cũng không phải là chuyện hiếm đâu.

Hắc Ám Bàng Hoàng không để ý tới hành động cúa Diệp Trần, chỉ cười, rồi mang đội ngũ của hắn đi về phương hướng khác.

- Lão đại, gia hỏa này có địch ý với ngươi!

Pháp Hào nhìn theo thân ảnh của Hắc Ám Bàng Hoàng, nhỏ giọng nói.

- Đương nhiên, không có mới là lạ, ta đang suy nghĩ không biết có nên đánh lén bọn họ, đỡ phải lo lắng về sau!

Diệp Trần nghiêm túc nói.

- Uy, ngươi muốn hãm hại ta đúng không?
Nhất Thế Yêu Nhiêu trừng mắt nói, nếu Diệp Trần làm chuyện như vậy, nàng chẳng phải sẽ biến thành một người vong ân phụ nghĩa?

- Ha ha, đỉ giỡn chút thôi!
Diệp Trần gượng cười.

Tử Cảm Lãm ở bên cạnh nãy giờ không nói gì, nghe thấy lời Diệp Trần, không nhìn được khẽ liếc hắn một cái, gia hỏa này, vẻ mặt ban nãy nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn lại còn.

Tử Cảm Lãm không hề nhìn lầm, trong lòng Diệp Trần lúc này đang cân nhắc tìm phương pháp có thể giết chết Hắc Ám Bàng Hoàng kia.

- Quên đi, đi tìm giết nốt mấy người cho xong nào!

Bất quá, nghĩ thì nghĩ vậy thôi, hắn thật sự cũng chưa tìm ra được phương pháp, bèn dẫn đội ngũ đi về hướng còn lại.

Thêm một đoạn, mấy người Diệp Trần lại thấy có người xuất hiện.

Hơn nữa lại còn xuất hiện hai đội ngũ đang chiến đâu. Hiện tại trên mặt đất đã nằm xuống ba người của cùng một đội ngũ, còn lại chin người đang chiến đấu, thực lực của đội ngũ còn lại thoạt nhìn không đến nỗi nào, cơ hồ giết đội bên kia đến không có lực hoàn thủ, nếu mấy người Diệp Trần đến muộn hơn một chút, không chừng chiến đấu đã kết thúc rồi.

- Vận khí không tệ!

Gặp một lúc tận 9 người, giết xong, chỉ cần thêm ba người nữa là hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ tự động truyền tống bọn hắn ra ngoài, rồi lập tức có thể đi khiêu chiên Vinh Dự Chi Tháp.

Sáu người vội vàng chạy qua, tiếp cận gần hơn một chút, Diệp Trần có chút kinh ngạc khi phát hiện, đội ngũ chiếm thượng phong kia không ngờ toàn bộ đều là thích khách.

Đội ngũ toàn bộ là thích khách, khi khiêu chiến Vinh Dự Chi Tháp rất khó lấy được thành tích tốt, nhưng trong tràng đấu loại lại không hề hiếm thấy.

Bởi vì những đội ngũ bình thường muốn có thành tích tốt khi khiêu chiến Vinh Dự Chi Tháp, gần như không tổ đội với người chơi thích khách, cho nên những người chơi thích khách thường tập trung tổ đội với nhau.

Sau người thích khách một tổ, tuy rằng ít khi đạt được thành tích cao khi khiêu chiến Vinh Dự Chi Tháp, nhưng trong vòng đấu loại lại giết người rất lợi hại, chỉ cần không gặp phải đội ngũ có cảm giác quá cao, mấy tổ đội thích khách tinh khiết này cơ hồ đều có thể dễ dàng đạt được tư cách khiêu chiến Vinh Dự Chi Tháp.

Đội ngũ khác đụng phải tổ đội thích khách này, bình thường đều hết to rằng xui xẻo, nhưng mấy người Diệp Trần lại hét to rằng thật may mắn!

Đội ngũ này vừa mới rời khỏi trạng thái tiềm hành, giết được ba người của đối phương, nhất thời không thể trở lại trạng thái tiềm hành, có thể nói là “mời anh xơi” rồi.

Thích khách công cao, phòng thấp, hơn nữa lại còn máu giấy, lấy năng lực cường hãn của đội ngũ Diệp Trần, mỗi người phát ra một kỹ năng, sáu người này rất có thể bị toàn diệt. 

Nhưng khi đến gần, Diệp Trần bỗng nhìn thấy một thân anh quen thuộc.

Tên này không là là thích khách của Thương Dăng sao? Lúc trước bị Diệp Trần phản sát cho n lần, sau khi rời khỏi Thương Dăng, rồi lại làm bảo tiêu thất bại Hoa Tiền Nguyệt Hạ à?

Diệp Trần vừa thấy người chơi này, trong lòng vui vẻ, bỗng nãy ra một chủ ý xấu xa.

Đen đủi như vậy, chỉ có Dạ Phong Lưu đồng học mà thôi.

Trước kia, làm bảo tiêu cho Hoa Tiền Nguyệt Hạ, Dạ Phong Lưu tất nhiên là hắn hối hận không thôi, nhưng công việc đó thật sự rất tốt, sau này muốn kiếm được một công việc như vậy nữa cũng đâu phải dễ dàng gì? Từ lúc đó Dạ Phong Lưu cũng bắt đầu nhận ra, vận đen của hắn hình như đã kết thúc rồi, hắn may mắn nhạn liền được 2 nhiệm vụ thế giới có khen thưởng vô cùng phong phú. Làm xong 2 nhiệm vụ này, cấp bậc của hắn tăng lên điên cuồng không nói, còn chiếm được một kiện Hoàng kim trang có thuộc tính khá tốt, hắn bán đi được hơn 1 vạn kim tệ, hóa đơn trong hiện thực cuối cùng cũng tạm thời được giải quyết.

Không nợ nhẹ người, Dạ Phong Lưu tâm tình sung sướng, bắt đầu nghĩ tới những ngày gian khổ lúc trước, bèn muốn tăng lên thực lực của chính mình, sau đó giết người cướp của bán lấy tiền, để khỏi phải bị các hóa đơn tiền nợ trong hiện thực thúc giục nữa.

Mà muốn tăng lên thực lực, đối với cấp bậc hiện tại của hắn, không cách nào nhanh bằng đi bằng có được một cái Huân Chương Khiêu chiến cả. Vì vậy Dạ Phong Lưu muốn cùng mấy người lập một tổ đội khiêu chiến Vinh Dự Chi Tháp, dù sao nơi này dù sớm hay muộn, hắn cũng phải khiêu chiến mà thôi.

Nhưng đội ngũ bình thường sẽ không bao giờ tổ đội cùng với một thích khách lạ lẫm cả, những người Dạ Phong Lưu quen biết cơ hồ đều là thích khách, nghĩ tới nghĩ lui, hắn không còn cách nào, đành tổ đội một đội ngũ thích khách tinh khiết tiến vào.

Bọn họ đều có kinh nghiệm PK hơn người, kỹ thuật cũng không tệ, sau khi vào, rất nhanh đã gặp được một đội ngũ khác, hơn nữa còn chuẩn bị tiêu diệt được toàn bộ đối phương.

Nhưng cái mụ nội nó chớ, tại thời điểm trọng yếu như thế này, tại sao lại xuất hiện tên kia ở đây chứ?

Nhìn thấy Diệp Trần từ xa hùng hổ chảy tới, Dạ Phong Lưu khóc không ra nước mắt.

Chắc chắc là hệ thống muốn hắn bị gia hỏa này tiếp tục ngược đãi, cho nên mới cho hắn tiếp nhận hai cái nhiệm vụ thăng cấp nhanh chóng đến vậy, bằng không cấp bậc hắn thấp hơn một chút làm sao có thể gặp được gia hỏa này cơ chứ?

Trong nháy mắt, Dạ Phong Lưu hoài nghi may mắn trước đây của mình liệu có phải là do ăn ở không ra gì hay không!!!

“ ***, chết thì chết, dù sao ông cũng không phải chết lần đầu tiên!”

Sau đó, Dạ Phong Lưu liều mạng nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.