Võng Du Thực Vật Sư

Chương 153: Mượn đao giết người



Thấy Diệp Trần, Dạ Phong Lưu đã cảm thây bi kịch rồi, nhưng khi Diệp Trần thấy hắn, trong lòng đã có chủ ý xấu xa, vội vàng bảo đội ngũ : 
- Đừng giết đội ngũ thích khách, ta có việc tìm bọn họ, trước giết tạm ba người còn lại đã nói tiếp, đội ngũ thích khách nếu làm xằng bậy, giết cũng chả sao!

Mấy người Pháp Hào đang chuẩn bị xuất quần công kỹ năng, định một mẻ tiêu diệt cả 9 người, nghe thấy Diệp Trần nói vậy, tuy không hiểu lý do, nhưng cũng đều chuyển sang đơn thể công kích.

Cứ như vậy, ba người chơi còn lại kia chả khác nào bị 12 người công kích một lúc, vốn cũng chẳng còn bao nhiêu máu, trong nháy mắt lập tức về 0.

Sau khi giết 3 người kia, mấy người Pháp Hào không ra tay nữa nhìn bọn Dạ Phong Lưu.

Dạ Phong Lưu vốn đang chờ chết, lúc này thấy bọn Diệp Trần không ra tay bèn kỳ quái nhìn sang.

- Cooldown tiềm hành sắp hoàn tất, mọi người cẩn thận một chút, giết nốt đám người này, chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ!

Dạ Phong Lưu không ra tay, không đại biểu cho những người còn lại cũng vậy. Mấy người thấy hành động kỳ quái của bọn Diệp Trần, tuy rang hơi lạ, nhưng cũng không thèm nghĩ quá nhiều, mà tản ra, chuẩn bị xuất thủ tiêu diệt mấy người Diệp Trần.

- Đừng đừng, chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ đâu!

Dạ Phong Lưu nghe thấy vây, vội vàng ngăn cản.

Lúc trước, hắn đã nhìn thấy thương tổn của mấy người Pháp Hào gây ra, biết rằng ba tên này không phải dạng vừa đâu, mà Nhất Thế Yêu Nhiêu lại là một thân VND chiến sĩ, càng không rõ là yếu ở chỗ nào.

Lần trước, cả đám bọn họ đối phó mình Diệp Trần còn chả xong, lần này lại còn có cả đồng bọn, giờ mà lao qua, thuần túy là tìm hành mà ăn mà.

- Ha ha, huynh đệ, đừng vội ra tay, ta đang muốn nhờ ngươi hỗ trợ giết một người, chỉ cần ngươi đáp ứng, bất kể ngươi có thể giết hắn hay không, ân oán lúc trước của chúng ta coi như xóa bỏ, ngươi xem thế nào?

Diệp Trần cũng không muốn cùng những thích khách này động thủ, một khi khi động thủ chắc chắn là phải chết người, bèn vội vàng nói ra, đối tượng tất nhiên là Dạ Phong Lưu rồi.

- Thật sao?
Dạ Phong Lưu nghe thấy vậy, tức khắc động tâm rồi.

Dạ Phong Lưu không sợ chết, trong trò chơi, chết thêm vài lần cũng chả sao cả.

Nhưng không thể không nói rằng, gia hỏa Diệp Trần này đã tạo thành bóng ma trong lòng hắn, mỗi lần nhìn thấy Diệp Trần, hắn không nhịn được cảm thấy bi kịch trong lòng. Hiện tại nghe Diệp Trần nói xóa bỏ chuyện trước kia, Dạ Phong Lưu rất muốn như vậy, chỉ có trời mới biết từ nay về sau còn gặp gia hỏa này bao nhiêu lần, nếu mỗi lần gặp mà đều bị gia hỏa này hành con bà hạ, chắc hắn phát điên lên mất.

- Đương nhiên, ta và ngươi không có thù oán gì mà không thể hóa giải, giết ngươi ta cũng chẳng được chỗ tốt gì, sao ta phải lừa ngươi?

Diệp Trần hắc hắc cười nói.

Dạ Phong Lưu ngẫm lại cũng phải, người ta giết hắn cũng chỉ là thuận tay, không giết cũng chẳng sao cả.

- Được, vậy ngươi muốn ta giúp ngươi giết ai? Ngươi phải cho ta vị trí mới được, ta cũng không có bổn sự ở trong này có thể tìm người mà ngươi muốn giết đâu!

Dạ Phong Lưu trong nháy mắt đã ra quyết định, có thể giải quyết ân oán với tên này, cho dù nguy hiểm một chút cũng đáng giá, không phải nói đến bây giờ Diệp Trần nhờ hắn làm cho dù nguy hiểm hơn thì hắn cũng chỉ phải chết, hơn nữa không có bất luận tổn thất nào.

- Ha ha, huynh đệ sảng khoái lắm, vậy đi đường sau chúng ta, thấy một cái ngã ba, rẽ phải, mục tiêu là tổ đội 1 chiến sĩ, 1 mục sư, 1 cung thủ, 3 pháp sư, chiến sĩ là một người trung niên có khuôn mặt sáng lạng đó.

- Ok!
- Dạ Phong Lưu gật đầu, sau đó trong kênh đội ngũ nói.
- Các huynh đệ, giúp tiểu đệ một chút chuyện được không, đi giết tổ đội ở đằng kia, tiểu đệ cảm kích vô cùng!

- Vô sờ ti! Giết ai mà chả được! Mà Dạ Phong Lưu này, gia hỏa kia có quan hệ gì với người ? Tại sao ngươi phải giúp hắn giết người?

Mấy thích khách đều đáp ứng, đi theo Dạ Phong Lưu đi về phía người lại, nhanh chóng hướng về ngã ba chạy tới, đồng thời có người thắc mắc hỏi.

- Chắc các người đã nghe qua Thương Dăng công hội chứ?

Bị hỏi điều này, Dạ Phong Lưu liền cười khổ nói.

- Ta hình như từng nghe rồi thì phải, tổ chức này rất lợi hai, hình như còn không nhận người bình thường nữa cơ!

Có một thích khách suy nghĩ rồi nói, mấy người còn lại thì dỏng tai nghe.

- Kỳ thật trước kia ta từng là một thành viên của Thương Dăng, hơn nữa còn tiếp nhận nhiệm vụ ám sát Thực Vật Sư kia!

- Ngươi giết hắn, rồi bị hắn mang thù với ngươi?
Một thích khách vội vàng hỏi.

- Khụ khụ!
Dạ Phong Lưu nghe vậy ho sặc sụa.
- Nào có thể như vậy! Chúng ta ban đầu có mấy chục người đuổi giết hắn, nhưng hắn giết tới hơn một nửa. Chức nghiệp bình thường không thể nào tiếp cận được hắn, lúc sau ta cùng mấy thích khách nữa bèn tiếp tục ám sát hắn, nhưng kết quả ban đầu có mười thích khách, chẳng bao lâu chỉ còn ta và hai người nữa, hơn nữa mỗi lần ám sát đều bị hắn phản sát ngược lại!

Nhớ tới chuyện không hay trước kia, Dạ Phong Lưu cười khổ, thổn thức nói.

- Không phải chứ? Biến thái đến vậy sao?

Mấy người còn lại nghe thấy vậy hoảng hốt nói.

Khó trách Dạ Phong Lưu ban nãy ngăn cản bọn họ xuất thủ, bằng không chắc toàn bộ đã bị về thành miễn phí rồi.

….

Diệp Trần nhờ mấy người Dạ Phong Lưu giết Hắc Ám Bàng Hoàng, mà Hắc Ám Bàng Hoàng cũng liên hệ với bằng hữu trong quặng mỏ ngay sau khi rời khỏi mấy người Diệp Trần.

Lần này đi cùng với Hắc Ám Bàng Hoàng có trên 10 đội ngũ, Hắc Ám Bàng Hoàng liên hệ bọn hắn, xác định tọa độ, rồi tìm được một đội ngũ có khả năng đụng độ đội ngũ Diệp Trần vô cùng lớn.

- Sự tình xin kính nhờ lão Hổ huynh đệ!
Hắc Ám Bàng Hoàng cười nói.

- Đừng khách khí, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta, ta sẽ giúp ngươi xả giận!

Bên kia, một người có tên Bạo Lực Lão Hổ cười lớn trả lời.

- Được, vậy ta sẽ chờ tin tốt của ngươi!

Hắc Ám Bàng Hoàng chấm dứt liên lạc, trên mặt xuất hiện một chút đắc ý, thầm nghĩ. “ Xem ngươi có chết không, đội ngũ của Bạo Lực Lão Hổ không phải là người bình thường có thể đối phó!”

Đội ngũ của Bạo Lực Lão Hổ không phải là đội ngũ giống bình thường, mà chỉ có 1 mục sư, tất cả còn lại đều là triệu hoán sư.

Thời gian tiền kỳ, Triệu Hoán Sư không phải là chức nghiệp dễ lăn lộn, nhưng vẫn khá hơn Thực Vật Sư rất nhiều, xét về nhân số chắc chắn nhiều hơn Thực Vật Sư, mà Bạo Lực Lão Hổ quen biết khá nhiều Triệu Hoán Sư tạo thành một đội ngũ, mỗi người trong đó đều mang kỹ năng lợi hại, đội ngũ bình thường gặp phải bọn họ, đủ hành để ăn trong khá lâu.

- Phía trước có đội ngũ xuất hiện!

Sau khi Hắc Ám Bàng Hoàng chấm dứt liên lạc cùng Bạo Lực Lão Hổ, một lát sau, bỗng xuất hiện một đội ngũ phía trước.

Đây chỉ là một đội ngũ bình thường, mà đội ngũ của Hắc Ám Bàng Hoàng lại tinh anh của Hắc Dạ Tinh Quang công hội. Chẳng qua do nhân số quá ít, những tinh anh so với những tinh anh chân chính còn kém khá nhiều, nhưng cũng không phải những người chơi bình thường có thể so sánh.

Hai đội ngũ bắt đầu giao chiến, đội ngũ của Hắc Ám Bàng Hoàng rất nhanh chiếm thế thượng phong, qua một lát đã giết được 1 người.

Đối phương thiếu một người, khiến cho bọn họ càng chiếm ưu thế, trận đầu này rất nhanh đã tới hồi kết thúc.

Nhưng lúc này, Hắc Ám Bàng Hoàng đột nhiên thấy sau lưng tê rần.

Hắn bị choáng do “Tạc Kích” của thích khách!

Không chỉ có vậy, trong khoảnh khắc hắn bị choáng, 3 thích khách khác đồng thời xuất thủ với hắn.

Hắc Ám Bàng Hoàng tuy rằng trang bị không tệ, nhưng 4 người vây công, lại còn có 3 thích khách công cao nữa, 2-3s sau, hắn đã nằm trên mặt đất.

Nằm trên đất, Hắc Ám Bàng Hoàng buồn bực phát hiện, đội ngũ thích khách này không ngờ nhằm vào đội ngũ của hắn, rất nhanh hắn đã có bạn đi cùng.

Còn lại 4 người, đối mặt với 6 thích khách và 5 người chơi liên thủ, lại càng không thể chống đỡ, chốc lát bọn hắn đã bị đoàn diệt.

- Xui xẻo!

Đoàn diệt, bọn hắn có tiếp tục lưu lại cũng không có ý nghĩa, Hắc Ám Bàng Hoàng đành buồn bực lựa chọn hồi sinh.

Trong khi giao chiến bị một đội ngũ thích khách đánh lén, chỉ có thể tự trách bọn họ xui xẻo mà thôi.

- Bàng Hoàng huynh, người ngươi muốn giết ta gặp rồi, ta lâp tức giết bọn họ đây!

Bất quá, vừa phục sinh không lâu, Hắc Ám Bàng Hoàng nhận được tin tốt của Bạo Lực Lão Hổ. 

Nghe thấy vậy, tâm tình của hắn tốt lên không ít.
- Lão Hổ huynh, giết mạnh vào, hung hăng giết toàn bộ chúng cho ta!

- Ok!

Bạo Lực Lão Hổ đáp 1 tiếng, rồi không thấy nói gì nữa, chắc là bắt đầu giết người rồi.

Hắc Ám Bàng Hoàng thành thật chờ một lát, khi ước lượng chiến đấu đã kết thúc, hắn lại pm cho Bạo Lực Lão Hổ:
- Lão Hổ huynh thế nào rồi? Giết bọn hắn đẹp mắt chứ?

- Đoàn, đoàn diệt…!

Bên kia Bạo Lực Lão Hổ vã mồ hôi trả lời cho Hắc Ám Bàng Hoàng.

- Ha ha, diệt hay lắm, diệt hay lắm, không hổ là Lão Hổ huynh!
Hắc Ám Bàng Hoàng nghe vậy, tức khắc vô cùng sảng khoái.

- Hay cái con mợ ngươi! Là chúng ta bị đoàn diệt, ngươi tìm đâu ra đối thủ lợi hại như vậy, chúng ta không chống cự nổi 20s đã chết sạch sẽ rồi, ngươi không xỏ ta đấy chứ?

Bạo Lực Lão Hổ đang buồn bực, nghe Hắc Ám Bàng Hoàng cười vui vẻ tức khắc giận dữ mắng.

….

Tuy đội ngũ của Bạo Lực Lão Hổ triệu hồi rất nhiều quái vật mạnh : Tuyết Nhân, Hỏa Lang, Nham thạch cự nhân… Mấy người đều có kỹ năng triệu hồi không tệ, nhưng đáng tiếc bọn họ gặp phải đội ngũ của Diệp Trần.

Triều hồi đội ngũ này, thoạt nhìn vô cùng hung hãn, đội ngũ bình thường nhìn thấy da đầu đã tê dại rồi, nhưng mấy người Diệp Trần đều cảm thấy sảng khoái vô cùng, toàn bộ đều là cận chiến mục tiêu, quả thực là bia ngắm sống cho bọn họ mà!

Kỹ năng mấy người nện xuống, mấy triệu hoán thú trong có vẻ rất lợi hại, lập tức ngã xuống rầm rầm. Mấy tên Triệu Hoán Sư mắt trợn trừng, rồi quay người định chạy, nhưng Diệp Trần và Nhất Thế Yêu Nhiêu nhanh chóng áp sát, ngay sau đó là “ Và như thế em đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.