Thực Xin Lỗi, Ta Yêu Ngươi

Chương 15



Một người đi dạo phố thật sự rất nhàm chán, huống chi là ở nước Mĩ này. Thành phố lạ lẫm , đường đi lạ lẫm, hơn nữa ngôn ngữ cũng không thông, Thu Hàn vừa nhìn thấy những người Mĩ kia trong nội tâm liền nhút nhát.

Nàng chỉ có thể đóng chặt miệng, một câu không nói, đi vào chỗ này, lại đi ra chỗ kia. Cứ như vậy đi dạo một buổi sáng, đợi đến khi bụng kêu gọi biểu tình thì mới phát giác đã gần đến giữa trưa.

Lúc này, Thu Hàn đang đứng tại trên đường trung tâm buôn bán Los Angeles, tại khu vực phồn hoa nhất, thấy được quán cà phê” Khiên thủ “(Dắt tay) này. Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh có thể chứng kiến bố trí lịch sự tao nhã ở bên trong cùng những người phục vụ mặc đồng phục màu lam nhạt.

Ở trên mép cửa phía trên cao viết hai cái thật to theo tiếng Trung ” Khiên thủ “(Dắt tay), thật là một tiếng gọi ấm áp. Giống như may mắn gặp một cây cỏ cứu mạng, nàng không chút do dự đi vào.

Quán cà phê bàn ghế rất khác biệt, làm thành bàn đu dây, trên mặt quấn đầy dây, đương nhiên, chúng nó đều không làm bằng nhựa.

Mới vừa định ngồi vào bàn đu dây, thì có một phục vụ sinh đi tới, dùng tiếng Anh hỏi nàng: “What can I help you?”

“I just want to have some coffee.” Thu Hàn trả lời, thực là vì chính mình nghe hiểu được còn có thể đáp lại được ra mà đắc ý.

“Certainly! What kind?”

Thu Hàn cầm qua bảng giá trong tay hắn , một chuỗi dài chữ cái tiếng Anh, nàng miễn cưỡng có thể nhận ra vài cái, cà phê Thổ Nhĩ Kỳ, Cabo Keno, cà phê kéo đến, cà phê đen, cà phê sữa, Lam Sơn, còn có cà phê đá.

“Cho ta đến một ly Lam Sơn a.”

“Ta nếu là ngươi thì sẽ uống cambuchino. Phía trên có một tầng chocolate, thích hợp nhất loại người nữ nhân ngọt ngào như ngươi.”

Thu Hàn quay đầu lại, chứng kiến một cô gái thanh nhã thanh lệ mặt trang phục sườn xám, tùy ý đứng ở một nơi, nổi bật lên cái cổ dài nhỏ đẹp của nàng. Ngoại trừ một chiếc nhẫn bạch kim đính kim cương màu tím nhạt , trên người đồ trang sức gì đều không mang. Nhưng mà, loại sự ưu nhã cùng xinh đẹp cổ điển đến làm cho người hít thở không thông.

“Mai tiểu thư...... A, không, Lâm thái thái, làm sao ngươi cũng ở nơi đây?” Nàng nhẹ giọng kêu lên.

Mai Như Tố ôn hòa nhìn Thu Hàn: “Ta là chủ nơi này, hoan nghênh Diệp tiểu thư ghé thăm.”

” Quán cà phê này là ngươi mở sao? Thật sự là thật trùng hợp!”

“Ngươi đại khái là không ăn cơm trưa a. Ngoại trừ cà phê, có thể ăn sandwich như thế nào?”

Thu Hàn tỏ vẻ đồng ý. Phục vụ sinh đi rồi, Mai Như Tố đến bên cạnh cái bàn của nàng ngồi xuống.

“Một người đi dạo phố? Hà Thư Hạo không có đi cùng ngươi sao?”

“Hắn hôm nay phải đi học, không thể lại xin nghỉ.” Thu Hàn nhìn nàng, “Vậy còn ngươi? Hôn sau ngày đầu tiên đã đi làm, không có đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật sao?”

Mai Như Tố cười lắc đầu: “Kết hôn quan trọng nhất là hai người cùng một chỗ, không cần quan tâm hình thức.”

Ánh mắt Thu Hàn rơi trên nhẫn kim cương của nàng, hỏi: “Đây là Lâm tiên sinh đưa cho ngươi a?”

Nàng nheo lại hai mắt, trên mặt hiện ra sương mù,che chắn thần thái: ” cái nhẫn kim cương này, hắn rất nhiều năm trước đưa ta, chỉ là của ta một mực không biết quý trọng.”

Thu Hàn mẫn cảm cảm thấy được, trong giọng nói Mai Như Tố lộ ra u buồn nhàn nhạt , so với u buồn càng lạnh nhạt hơn chính là khóe miệng nàng đang cười.

Hoa rơi không nói gì, người đạm mạc như cúc. Chính là đây ung dung không màng danh lợi, là nữ nhân thành thục mị lực càng hiện ra rõ ràng.

“Cũng may ta về sau đã lĩnh ngộ, không có cùng hạnh phúc gặp thoáng qua.” Thở dài giống như cười cười, Mai Như Tố hỏi: “Diệp tiểu thư, ngươi cùng Hà Thư Hạo tính toán khi nào thì kết hôn?”

Vô Ý chạm đến chuyện thương tâm của Thu Hàn, nàng thần sắc thương cảm: “Ai biết phải chờ tới ngày tháng năm nào.”

Ngẩng đầu, chứng kiến ánh mắt đối phương khác thường, nàng lại vội vàng an ủi mình, “Hai người chúng ta người cảm tình rất tốt, cũng không nhất định phải lập tức kết hôn.”

Mai Như Tố dựa vào thành ghế, cẩn thận nghiêm túc nhìn kỹ Diệp Thu Hàn, trong mắt có ý tứ giật mình hiểu được.

Cô gái này nhu thuận lanh lợi cùng khuôn khéo này làm cho nàng thiệt tình thương tiếc, vì vậy hay lời khuyên bảo:

“Ta đã cũng đã từng có ý nghĩ giống của ngươi, cho rằng yêu một người, không nhất định phải cùng hắn kết hôn. Một tờ hôn ước không cách nào thể hiện được cảm tình thâm hậu giữa chúng ta. Nhưng là kinh nghiệm về sau nói cho ta biết, đó là một lời nói dối lớn nhất. Bởi vì không có một người nào, không có một nam nhân nào không muốn cùng nữ nhân chính mình yêu vĩnh viễn ở cùng một chỗ! Nếu như nam nhân nói như vậy đối với ngươi, như vậy kết luận duy nhất chính là ngươi không còn là người mà trong lòng hắn muốn lấy nhất nữa.”

Thu Hàn thay đổi sắc mặt.

Mai Như Tố ngừng một chút, tìm kiếm lời nói phù hợp: “Những đạo lý này ta lúc ấy cũng không tin, khi ta hiểu được hết thảy tất cả thì mất đi là không chỉ là thời gian bên nhau, còn có sự tin tưởng. Bởi vì nữ nhân một khi biết rõ trong lòng của nàng nam nhân duy nhất yêu chính là cái kia, nàng vẫn là không còn một cái gì nữa , lại nữ nhân cao ngạo cũng sẽ hoài nghi mình, tâm kiên cường cũng sẽ bị áy náy nghiền nát.”

“Ngươi nói người nam nhân kia, không phải Lâm tiên sinh a?”

“Đương nhiên không phải.” Mai Như Tố thản nhiên nói “Hoàn toàn sự khác biệt, Duy Khải không nói yêu ta, lại là nam nhân nguyện ý lấy ta. Tuy nhiên ta lúc ấy không thương hắn, nhưng vẫn là gả cho hắn.”

Thu Hàn đắm chìm trong dư âm khiếp sợ, lẩm bẩm nói: “Ý của ngươi là...... Ngươi cùng Lâm tiên sinh......”

“Không sai, đây là lần kết hôn thứ hai của bọn ta.” Mai Như Tố thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ.

“Làm sao ngươi có loại dũng khí này, lần nữa đi vào hôn nhân?” Nàng nhịn không được mà hỏi.

“Kỳ thật, làm cô dâu xinh đẹp là mơ ước lớn nhất trong nội tâm mỗi người phụ nữ, không có nữ nhân nào không nghĩ muốn lập gia đình. Không nghĩ lập gia đình nữ nhân ấy chỉ có rất ít người, một loại là đối với cuộc sống đã thất vọng, một loại là đối với chính mình thất vọng. Khi ta đối với cuộc sống đều mất đi sự tin tưởng thì Duy Khải kịp thời xuất hiện, để cho ta rốt cục hiểu được cái gì là yêu.”

Mai Như Tố trong mắt dị thường sáng trong hai tay bao bọc lấy, nàng nói: “Cho nên, nếu như lần sau đụng phải Hà Thư Hạo, ta nhất định phải nói cho hắn biết, yêu nàng thì nên lấy nàng a. Bởi vì, cầu hôn là sự tôn kính lớn nhất của một người nam nhân đối với nữ nhân. Mà hôn nhân, là một kết cục tốt nhất cho nữ nhân.”

“Câu nói vàng ngọc này, hay là do ta chuyển lời lại là được rồi.” Lúc này, một giọng nam trầm thấp truyền tới .

Hai người đồng thời quay đầu lại, Lâm Duy Khải chính mỉm cười đứng ở sau lưng các nàng.

Mai Như Tố hơi ngửa đầu, cười: “Duy Khải, sao ngươi lại tới đây?”

“Tân hôn vui vẻ như thế này, ta sao cam lòng để cho kiều thê vắng vẻ được?” Lâm Duy Khải nháy mắt với nàng.

Thu Hàn chứng kiến, trên khuôn mặt trắng trẻo của Mai Như Tố thật hiếm thấy lại hiện lên hai đóa hoa đỏ ửng.

“Đừng làm rộn, ta cùng Diệp tiểu thư đang nói chuyện phiếm.” Mai Như Tố oán trách, nắm tay đấm nhẹ xuống hắn.

Lâm Duy Khải thừa cơ bắt lấy tay của vợ, giữ tại bàn tay không chịu buông lỏng chút nào.

“Không quan hệ, tiếp tục chuyện khi nãy đi, ta sẽ đợi.”

Thu Hàn thích thú nói: “Chúng ta nếu trò chuyện cả một buổi chiều?”

“Ta liền chờ các ngươi.”

“Nếu trò chuyện một ngày?”

Lâm Duy Khải cười rộ lên, bộ dạng nắm chắc thắng lợi trong tay: “Cả đời ta cũng chờ chứ còn sợ gì chờ đợi trong một ngày này?”

Nghe hắn nói như vậy, ngay cả Thu Hàn ở bên cạnh đều tim cũng đập thình thịch huống chi đang Mai Như Tố ở trong đó?

Nàng đứng người lên, hướng Thu Hàn gật đầu: “Thật có lỗi, chúng ta muốn đi, sau này còn gặp lại.”

“Bye bye!”

Không hề nghi ngờ, Mai Như Tố có một tâm hồn mỹ lệ làm cho thân là nữ nhân như Thu Hàn đều muốn đui mù con mắt, khó trách Lâm Duy Khải đối với nàng si mê như vậy.

Đài Loan đệ nhất cuồng nhân Lý Ngao đã từng nói qua, chỉ có nữ nhân xinh đẹp, mới xứng có tình yêu xinh đẹp . Như nàng tướng mạo thường thường như vậy, đại khái cũng chỉ có thể có được tình yêu bình thường a.

Đưa mắt nhìn thân ảnh bọn họ cùng rời đi,Thu Hàn hư không ngồi một mình một người uống cà phê, ăn sandwich, chính mình cũng cảm thấy thê lương.

Đã là buổi chiều, trong quán cà phê khách tới đã nhiều hơn, có không ít người thì thầm truyện trò.

Cúi đầu, nàng không yên lòng quấy cà phê, chất lỏng kia sớm đã làm lạnh, nổi lên dòng nước xoáy màu đen .

Không biết ngồi bao lâu, thời điểm tính tiền, phục vụ sinh lễ phép nói: “Ngài đi một mình lại có vị tiên sinh đã ký,hắn nói hắn mời khách.”

Nàng kỳ quái hỏi phục vụ sinh: “Vì cái gì, hắn biết ta sao?”

“Không rõ ràng lắm.” Phục vụ sinh bảo trì nụ cười ôn hòa.

“Vị tiên sinh kia đang ở đâu?”

“Vừa đi.”

Diệp Thu Hàn đưa tay cầm lấy túi trên bàn, liền xông ra ngoài.

Ra cửa tiệm, nàng vừa nhìn phía bên trái mình,trên lối đi bộ không có một người. Lại hướng nhìn sang bên phải, phía trước lại có bóng lưng nam nhân cao lớn , bóng dáng vội vàng di chuyển.

“Uy!” Nàng kêu, đuổi theo, “Tiên sinh, người chờ một chút!”

Lời ra khỏi miệng, mới phát hiện chính mình đang nói tiếng Trung, đang muốn đổi thành tiếng Anh thì người nọ đã ngừng lại, nhưng không quay đầu lại.

Xem ra, hắn nghe hiểu được tiếng Trung Quốc. Nàng tức giận thở hổn hển chạy đến phía sau hắn, tay tại trên lưng hắn vỗ: “Vị tiên sinh này......”

“Vị tiểu thư này, xin hỏi ngươi có chuyện gì?”

Phía trước nam nhân xoay người lại. Ngày mùa thu, hé ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng , hai con mắt thâm thúy , có chút mỉm cười.

“LEON, nguyên lai là ngươi?” Nàng rút tay về, kinh ngạc hỏi.

“Như thế nào, ngươi đang ở Los Angeles còn có người quen khác sao? Quen thuộc đến có thể vì ngươi thanh toán.”

“Trả thay ta, ngươi làm gì đến nỗi cũng không nói với ta một tiếng, lại len lén trốn đi như trộm? Muốn học Lôi Phong, làm chuyện tốt bất lưu danh a?” Thu Hàn ngữ khí như người muốn gây sự, nhưng trong lòng có chút mừng thầm.

Cái dung nhan đã quen thuộc này, làm cho tâm tình nàng thê lương bất lực , thoáng cái an định lại. Tha hương ngộ cố tri*, chính là loại cảm giác này a.(* Tại nơi đất khách gặp được bạn cũ)

Ánh mắt của hắn sáng ngời nhìn chằm chằm vào nàng: “Ngươi có vẻ đang trách ta?”

“Vô công bất thụ lộc*. Ta chưa bao giờ thích việc phải thiếu nợ ai, nếu không sẽ ngủ không yên.” Nàng mấp máy miệng, “Nói đi, ngươi muốn ta báo đáp như thế nào cho ngươi?”

*(không có công lao không nhận lộc)

“Báo đáp?” Hắn giống như cười mà không phải cười, “Thật sự, giả dối?”

“Ta là người còn có một ưu điểm, chính là chưa bao giờ nói láo.”

Tại trước mặt LEON, tình trạng của nàng quả thực khờ dại đến nông cạn , hơn nữa tràn đầy tự tin. Cùng Hà Thư Hạo một chỗ, ngược lại càng ngày càng có áp lực.

Loại tâm tình này, cũng chỉ từng có khi ở cùng một chỗ với Tô Lỗi. Nhưng lúc đó, nàng còn là tiểu cô nương không như bây giờ đã là một phụ nữ có một bụng đầy tâm sự , không thể so sánh nổi.

Đại khái bởi vì nàng đối với nam nhân trước mắt vừa anh tuấn vừa nhiều tiền này tâm không có chút ý đồ nào, mới có thể quân tử thẳng thắn vô tư như vậy. Nhân gia không phải nói, càng lo lắng thì càng bị loạn sao?

LEON nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi theo giúp ta đi dạo phố mua sắm, như thế nào?”

Gặp Thu Hàn mặt lộ vẻ do dự, hắn giải thích nói: “Ta mỗi tháng bay đến Los Angeles, lúc trở về tự nhiên muốn biếu cho cha mẹ, bằng hữu, thân thích chút quà tặng. Nhưng ta lại không biết mua đồ gì, hi vọng ngươi có thể đi theo giúp ta chọn mua quà tặng được không? Ta không có ý tứ khác, ngươi không nên hiểu lầm.”

“Ai hiểu lầm ngươi?” Nàng lại bị hắn khơi dậy lòngháo thắng, “Ngươi cho rằng ngươi thật sự là vạn người mê a.”

Không dễ dàng phát giác, LEON nhếch khóe miệng, phát ra một nụ cười giảo hoạt .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.