Chương 22
Editor: Viên Đường
---
Buổi tối, Kiều Nhuế cùng một nhóm đồng nghiệp đi ăn sinh nhật của người đồng nghiệp kia.
Trên bàn, Kiều Nhuế cứ thất thần, thậm chí đồng nghiệp gọi mãi nàng cũng không phản ứng, thế là cô ấy phải đẩy nàng một cái.
"Hả?" Vẻ mặt Kiều Nhuế mờ mịt, "Sao thế?"
"Nói cô đấy." Đồng nghiệp sách một tiếng, "Hôm nay cô sao thế, cứ thất thần mãi thôi, hay là cô có tâm sự? Nói ra cho nhẹ lòng đi."
"Không có không có." Kiều Nhuế xua xua tay, tùy ý lấy một cái cớ. "Chắc tại trời nóng quá thôi."
Nói xong, nàng còn lấy dây buộc tóc ra, sau đó gom tóc lại rồi buộc thành một cái đuôi ngựa, ra vẻ hứng thú nói, "Mọi người đang nói chuyện gì thế?"
"Nói về cô đấy." Người đồng nghiệp đáp, "Hai ngày trước cô ăn cơm trưa với Tiểu Trần đúng không?"
Mấy người đồng nghiệp khác làm mặt quỷ rồi nói, "Nghe hấp dẫn thế."
Kiều Nhuế không khỏi trợn mắt, "Làm ơn đi, tôi không biết nên ăn gì, vừa lúc cậu ta đang định đi ăn nên mới tiện đường đi cùng thôi, đừng nói bậy."
"Được rồi được rồi." Người đồng nghiệp chuyển đề tài sang người khác, châm chọc nói, "Cuối tuần trước tôi có xem vòng bạn bè của Tiểu Lệ ấy, có phải cô ở chung với bạn trai không?"
"Đúng vậy." Tiểu Lệ có chút ngượng ngùng, "Dù sao cuối năm chúng tôi cũng sẽ đính hôn."
"Oà~~~~~~" Trên bàn đều là nữ cả, một nửa còn là những người phụ nữ đã kết hôn, sau một hồi nói chuyện phiếm, họ bát quái hỏi, "Thế phương diện sinh hoạt kia thì thế nào?"
"Cũng, cũng chắp vá vậy thôi."
"Xem ra là không hài hoà rồi~" Một người đồng nghiệp đã kết hôn cười nói, "Nói thật thì mỗi lần tôi và chồng làm chuyện kia ấy, thì có hơi khó chịu, tôi mới hứng lên thì hắn đã xong việc rồi."
"Này, không phải chứ." Một người đồng nghiệp khác tuỳ tiện nói, "Cái kia không nhỏ đã tốt lắm rồi."
"Thế chồng cô có làm cho cô lên không?"
"Một lần á, tuyệt lắm ấy."
"Tôi nghe nói có người cả đời không lên quá một lần đó."
Đề tài dần dần đi xa hơn, những người phụ nữ đã kết hôn bắt đầu oán giận chồng không săn sóc, không cầm cự lâu được, những người chưa lập gia đình thì vừa ngượng ngùng vừa tò mò hỏi.
Suy nghĩ của Kiều Nhuế đã sớm phiêu bạt đi nơi khác.
Nàng chợt nhớ đến phản ứng của Hứa Nhu Gia vào tối hôm qua, hẳn là... thoả mãn nhỉ?
Càng nghĩ thì vành tai nàng càng nóng ran, lại cảm thấy suy nghĩ của mình không đúng đắn, bèn vội vàng giấu đầu lòi đuôi uống một hớp nước.
"Khụ khụ." Kết cục của việc phân tâm là bị sặc.
Nàng ho khan, đến mức cả lỗ tai đều đỏ ửng, người đồng nghiệp bên cạnh thấy thế bèn vội vàng cầm khăn giấy rồi săn sóc đưa cho nàng. Ngoài miệng còn oán trách, "Cô ấy, uống nước chanh còn để sặc..." Chưa kịp dứt lời thì dấu hôn đỏ ửng lúc ẩn lúc hiện bên dưới cổ áo của Kiều Nhuế đã lọt vào mắt cô, ngay lập tức im lặng, trên môi nở một nụ cười đấy ẩn ý. Sau đó cô lén lút ra hiệu với những người còn lại rồi chỉ chỉ vào cổ của nàng.
Những người khác đã hiểu được ám chỉ, lập tức châm chọc, "Kiều Nhuế nè, hôm qua tan tầm xong cô làm gì á?"
"Đâu có làm gì đâu." Kiều Nhuế xoa xoa khoé miệng, khó hiểu nói, "Thì... ăn cơm với bạn thôi."
"Sau khi ăn cơm thì làm gì?"
Sau khi ăn xong?
"..." Kiều Nhuế im bặt.
Mọi người cười vang, "Đừng giả bộ nữa, cái đuôi nhỏ của cô lộ ra cả rồi."
Kiều Nhuế lộ ra vẻ mặt nghi hoặc. Người đồng nghiệp bên cạnh thấy thế bèn đưa một cái gương cho nàng, sau đó lại chỉ chỉ vào cần cổ của mình.
Kiều Nhuế ngờ vực nhận lấy, cho đến khi nhìn thấy dấu vết trên cổ mới hít một hơi khí lạnh, ban ngày vì có tóc che nên nàng cũng không để ý đến nó. Hiện tại, đối mặt với ánh mắt đầy ẩn ý của mọi người, Kiều Nhuế ngượng đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Đồng nghiệp xua xua tay, "Ai da, đều là người trưởng thành cả, ngại ngùng cái gì chứ."
Kiều Nhuế lập tức trở thành trung tâm của cuộc trò chuyện.
Đồng nghiệp nhướng mày, "Có lên không?"
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Kiều Nhuế yên lặng dựng thẳng ba ngón tay.
"Ba lần? !" Mọi người kinh hô.
Kiều Nhuế căng da đầu gật đầu.
Một người đồng nghiệp nữ đã kết hôn dùng ánh mắt đầy hâm mộ nhìn nàng: "Bạn trai của cô thật lợi hại."
Kiều Nhuế: "..."
... Coi như mấy người này đang khen nàng nhỉ.
Thật vất vả mới kết thúc bữa tiệc, Kiều Nhuế lê cái thân xác mỏi mệt về nhà, cổ họng có chút khát bèn mở tủ lạnh ra tìm nước khoáng.
Khi ngón tay chạm vào bình nước thì động tác của nàng chững lại, Kiều Nhuế nhìn thấy chiếc bánh su kem mà hôm qua mình đã mang về. Vốn dĩ định bảo Hứa Nhu Gia đem về ăn, cuối cùng nàng lại quên béng mất.
Nàng cầm lấy chiếc bánh su kem, trong mắt có chút do dự. Bánh su kem phải ăn trong ngày mới ngon nhất, nếu để qua hôm sau thì hương vị sẽ không còn ngon, để đến ngày thứ ba thì sẽ hỏng.
Nghĩ đến lời của Hứa Nhu Gia trước khi rời đi, nàng cắn cắn môi, sau đó mở cái túi nhỏ lấy bánh ra. Bởi vì mới ăn no, vậy nên vị bánh bơ thơm ngọt giờ lại có chút ghê rợn với nàng, thế nhưng nàng vẫn ăn hết chiếc bánh. Sau đó nàng vội rót uống mấy ngụm nước khoáng, chất lỏng lạnh lẽo chảy theo cổ họng xuống dạ dày, mang theo cảm giác lành lạnh.
Thế nhưng những thứ này chẳng đủ để xua tan sự phiền muộn của Kiều Nhuế.
Vốn dĩ nàng là một người sống rất nghiêm túc về tình cảm, bằng không nàng cũng sẽ không duy trì cuộc sống hơn hai mươi năm không muốn chắp vá trong chuyện tình cảm.
Nàng bắt đầu hồi tưởng từ lúc mình gặp Hứa Nhu Gia đến bây giờ, cũng bắt đầu ý thức được tình cảm của đối phương.
Thực ra, lúc sáng khi nàng nói muốn "chịu trách nhiệm" thì cũng chưa suy nghĩ nhiều, vậy nên Hứa Nhu Gia mới bảo nàng hãy suy nghĩ thật kỹ, điều này cũng chứng minh cô rất thận trọng với chuyện tình cảm này. Nhưng Kiều Nhuế chưa xác định được tình cảm của mình với Hứa Nhu Gia, nàng cũng sợ rằng nếu mình không rõ ràng thì sẽ xúc phạm cô.
Thêm một điều khiến nàng do dự, đó là sự chênh lệch của nàng và cô quá lớn.
Thật lâu sau đó, trong không khí xuất hiện một hơi thở dài như có như không.
. . .
Mấy ngày sau, Kiều Nhuế vẫn không đáp lại Hứa Nhu Gia, nàng nhìn lịch sử trò chuyện của hai người, vẫn đang dừng lại ở câu hỏi nàng đã suy nghĩ chưa của Hứa Nhu Gia.
Nàng không trả lời, cũng không dám trả lời
Kiều Nhuế có chút hoảng hốt, sau khi tan tầm nàng vốn định đến nhà hàng của Minh Nam, thế nhưng chẳng biết thế nào lại đến quán bar lúc trước.
Lần cuối nàng đến đây chính là mùa đông năm trước, khi đó nàng và Hứa Nhu Gia đã chụp ảnh chung ở đây, sau khi về nhà nàng còn đưa áo khoác của mình cho Hứa Nhu Gia.
Kiều Nhuế do dự một lúc, cuối cùng vẫn bước vào.
Hôm nay quán khá vắng người, cô ca sĩ ở trên sân khấu vẫn đang biểu diễn một bài dân ca, tiếng hát trầm thấp len lỏi đến từng góc nhỏ của quán.
Kiều Nhuế cũng chẳng hứng thú mấy, lại còn đi một mình, thế nên nàng tìm một vị trí gần quầy bar để ngồi, sau đó lại tuỳ tiện gọi vài món một người ăn cùng một ly cocktail có độ rượu thấp.
Bỗng nhiên nàng thấy một bóng hình quen thuộc, nàng ngẩng đầu, là một người đàn ông đang nói chuyện với ai đó. Nàng nhớ người này là chủ quán bar, khi hai người tới đây thì anh ta còn hát tặng Hứa Nhu Gia bài 《 Tình yêu bất đắc dĩ 》.
Có lẽ là ánh mắt của nàng quá lộ liễu nên anh ta cũng quay đầu nhìn nàng, sau đó lại đuổi khéo người kia rồi sang chỗ nàng.
"Chào cô, tôi là chủ quán ở đây." Anh ta nói ra thân phận của mình vì sợ bị hiểu nhầm là người xấu.
Kiều Nhuế hơi gật đầu, ánh mắt không lộ ra cảm xúc gì, nàng nhấp một ngụm rượu.
Chủ quán cười cười: "Tôi có nhớ cô, lúc trước cô đến đây cùng Nhu Gia phải không?"
Nghe được tên của Hứa Nhu Gia, trong mắt Kiều Nhuế có chút gợn sóng, nàng nhìn về phía chủ quán, "Anh là?"
Nàng không hỏi thân phận của anh ta, mà đang hỏi quan hệ của anh ta với Hứa Nhu Gia.
"Tôi là bạn của cô ấy." Chủ quán nói, "Bạn bè đơn thuần."
Lúc này Kiều Nhuế mới buông ly rượu, trong lòng cũng có chút hứng thú thì lại nghe chủ quán nói: "Cô đến một mình thôi sao? Hay là tôi gọi Nhu Gia qua nhé, tôi nhớ mấy ngày nay cô ấy đang rảnh."
"Đừng!" Kiều Nhuế lập tức nói, "Đừng nói cho cô ấy."
Hiện tại nàng chẳng biết nên nói gì với Hứa Nhu Gia, chỉ sợ gặp nhau sẽ cảm thấy xấu hổ.
"Được rồi." Chủ quán buông điện thoại, "Tôi thấy hình như cô đang uống rượu giải sầu, vừa lúc tôi cũng rảnh, hay là chúng ta tâm sự đi."
Chủ quán cười hì hì: "Có phải là chuyện tình cảm có vấn đề hay không?"
"Sao anh biết?"
Anh ta sờ sờ mấy cọng râu trên cằm, bày ra vẻ triết lý: "Những người uống rượu giải sầu thì đều vì một chữ "tình" cả, không phải chuyện tình cảm thì là vì tình bạn hoặc tình thân."
"Cũng đúng." Kiều Nhuế trầm ngâm, "Nhưng tôi không muốn nói về chuyện của mình lắm."
Chủ quán nhướng mày, "Thế nói về Nhu Gia nhé? Tôi rất tò mò hai người quen nhau thế nào? Ngày thường cũng không nghe cô ấy nhắc đến."
"Do bạn bè giới thiệu rồi quen thôi." Kiều Nhuế đáp, "Thế bình thường cô ấy hay nói về ai."
"Bình thường không nhắc đến ai cả, thế nhưng mấy tháng nay..." Chủ quán lại vuốt râu, nói: "Cô ấy nói bản thân đã có người trong lòng, cũng chả biết từ đâu ra."
"..." Kiều Nhuế cố gắng bày ra vẻ bình tĩnh, bâng quơ hỏi: "Tôi biết người trong lòng của cô ấy là ai, mà cô ấy nói gì về người đó?"
Chủ quán nghĩ nếu người bạn này biết cả người trong lòng của cô thì xem ra là bạn cực thân rồi, thế là anh ta không giấu giếm mà nói thẳng: "Thực ra chúng tôi chỉ đi uống rồi nhắc qua vài lần thôi, cô ấy nói người đó quá khô khan, không hiểu phong tình."
"Chậc, tôi không hiểu nổi, loại trai thẳng này có gì tốt chứ." Chủ quán chậc một tiếng, "Chỉ cần cô ấy ngoắc ngoắc tay là đã có hàng đống niên hạ chó săn chó sữa đến vây quanh rồi mà."
"Cô ấy có nhiều người theo đuổi vậy sao?"
"Ai mà không yêu bạch phú mỹ chứ? Nhưng cô ấy từ chối cả, chúng tôi khuyên cô ấy cứ thử xem sao, thế nhưng cô ấy đáp thà thiếu chứ không ẩu."
Chủ quán nói xong thì ca sĩ trên sân khấu cũng xuống nghỉ ngơi, người kia đưa ghi-ta cho chủ quán. Anh ta cầm cây đàn rồi gảy gảy vài cái, sau đó mìm cười: "Nếu cô là bạn của Nhu Gia thì cũng là bạn của tôi rồi, giờ coi như chúng ta chính thức làm quen đi, tôi tặng cô một bài làm quà gặp mặt nhé, cô muốn nghe bài gì?"
Kiều Nhuế nhìn cây ghi-ta kia, nàng cắn cắn môi, đáp: "Tình yêu bất đắc dĩ."
Giai điệu và lời ca của bài hát bắt đầu vang lên.
"Chỉ sợ anh sẽ yêu em mất
Không dám để bản thân lại gần em
Sợ anh không có gì để trao cho em
Yêu em thật sự cần rất nhiều dũng khí
Chỉ sợ anh sẽ yêu em mất
Có thể có ngày anh sẽ không kìm lòng được nữa
Âm thầm nhớ nhung, cũng âm thầm đau khổ
Yêu em là tình cảm bất đắc dĩ của anh..."
Kiều Nhuế lẳng lặng nghe ca từ, đột dưng nàng có chút hoảng hốt, sau đó nàng ngửa đầu, uống cạn ly rượu. Miệng lẩm bẩm, "Làm gì có ai bất đắc dĩ mà rơi vào lưới tình chứ, chỉ là cái cớ biện hộ cho sự yếu đuối của mình mà thôi."