Thùng Sơn Tinh Màu Lục Bảo

Chương 7



Mấy ngày nay thùng sơn tinh nhỏ cực kỳ vui vẻ, Tân Nguyên là một người tốt, mỗi ngày đều dạy cậu rất nhiều tri thức về hội họa. Cậu có chút không muốn quay về nhà máy tái chế rồi.

Thùng sơn tinh nhỏ lắc đầu, không được, vẫn phải về nhà máy tái chế, làm thùng thì phải có mở đầu và kết thúc.

"Hôm nay chúng ta học về yếu tố cơ bản cấu thành mặt phẳng." Tân Nguyên vội làm xong công việc của mình, sau đó bắt đầu giảng bài cho Du Thất Đồng. Hắn phát hiện Du Thất Đồng cực kỳ có thiên phú ở phương diện hội họa, lúc vẽ tác phẩm của người khác có thể vẽ lại không sai biệt chút nào.

Nhưng mà một khi để cho cậu tự sáng tác....Tân Nguyên nhớ tới bức tranh ngày hôm qua.

Hắn thấy Du Thất Đồng cứ chỉ mô phỏng lại tác phẩm của người khác thì liền muốn nhìn thấy tác phẩm của chính cậu: "Du Thất Đồng, cậu tự vẽ một bức tranh đi."

"Tôi không phải là đang vẽ đây sao?" Thùng sơn tinh nhỏ chỉ chỉ sách tranh đang mở ở trên bàn, hoa văn với những đường nét ngoằn ngoèo phức tạp, thoạt nhìn có chút quen mắt, chẳng lẽ là 《Khu vườn bí mật》.

Tân Nguyên tiến tới nhìn bìa của sách tranh -- 《Mê cung trẻ em, người hùng à, cẩn thận vượt quái vật để giải cứu công chúa đi》.

"Ờm, ý của tôi là cậu nghĩ xem muốn vẽ cái gì thì vẽ cái đó, không cần dựa theo tranh của người khác." Tân Nguyên khép sách tranh mê cung lại, cái này mua lúc thiết kế cho một sản phẩm trẻ em, không ngờ lại bị Du Thất Đồng lục ra.

"A, được thôi." Nhưng mà vẽ cái gì bây giờ? hùng sơn tinh nhỏ dẩu miệng giá bút ở trên môi, đột nhiên cậu thấy Tân Nguyên đang dùng ngón tay chọc lên sách tranh để đi qua mê cung, có ý tưởng rồi, vậy thì vẽ Tân Nguyên đi!

Thùng sơn tinh nhỏ cầm bút, nhanh chóng phác họa thân hình của Tân Nguyên lên trên giấy, mỗi một bút đều chuẩn xác đúng chỗ, hoàn toàn không cần xóa hay là sửa.

Rất nhanh, một Tân Nguyên cúi đầu xem sách tranh trẻ em đã xuất hiện ở trên trang giấy, tuy rằng chỉ có hai màu trắng đen, nhưng nếu đưa cho một người bất kỳ nhìn thì đều có thể nhận ra, còn sinh động hơn so với ảnh đen trắng thời xưa.

Có lẽ là do gần đây bị thẩm mỹ của thùng sơn tinh nhỏ làm bực mình, trên mặt Tân Nguyên bị mọc lên mấy nốt mụn, tuy rằng đã che khuyết điểm nhưng vẫn có thể nhìn ra, thùng sơn tinh nhỏ vẫn vẽ nguyên mấy nốt mụn này lên.

Diện mạo của Tân Nguyên thật là đẹp mắt nha, dù là có mụn thì cũng vẫn đẹp lắm.

Không biết có phải gặp đề khó khi đi mê cung hay không mà Tân Nguyên đập bàn một cái.

Động tĩnh của Tân Nguyên khiến cho thùng sơn tinh nhỏ đang đắm chìm trong khuôn mặt đẹp trai của hắn hoàn hồn lại, mình thế này có phải vẫn là đang sao chép hay không nhỉ? Xem ra vẫn phải vẽ lại một bức khác thôi.

Thùng sơn tinh nhỏ quyết định lần này không nhìn Tân Nguyên nữa, dựa theo trí nhớ của mình mà vẽ tranh. ngôn tình tổng tài

Tân Nguyên sau khi điều khiển người hùng đi hết mê cung giải cứu công chúa thì cảm thấy tinh thần thoải mái dễ chịu, quay lại nhìn xem Du Thất Đồng vẽ tranh đến đâu rồi.

"Cậu đang vẽ cái gì đây? Heo Peppa à?" Tân Nguyên rối rắm nhìn cái thứ chẳng đâu ra đâu trên giấy vẽ. Nên đánh giá phong cách vẽ tranh này như thế nào bây giờ? Trừu tượng, dã thú?

"Tôi vẽ anh đó." Thùng sơn tinh nhỏ dịch bức tranh lại cho Tân Nguyên xem được kỹ hơn, còn ở bên cạnh giải thích.

"Anh xem, đây là mắt, cái mũi, cái miệng. Có phải rất đẹp trai hay không?" Thùng sơn tinh nhỏ nhìn nhìn bức tranh, lại nhìn nhìn Tân Nguyên. Tuy rằng bức tranh này có chút không giống, nhưng mà nhìn kỹ thì vẫn có thể nhận ra thôi.

Có đẹp trai không? Tân Nguyên cảm thấy mình không thể trả lời được câu hỏi này.

Diện mạo của bản thân khẳng định là rất đẹp trai, nhưng mà cái con heo Peppa này thì....

Tân Nguyên nhìn đôi mắt nhỏ khao khát được khen ngợi của Du Thất Đồng, cứng ngắc cười cười: "Đẹp trai."

Nhìn heo Peppa theo trường phái trừu tượng được trang hoàng ở trên tường, Tân Nguyên cảm thấy tạm thời vẫn là đừng nên cho Du Thất Đồng tự sáng tác thì hơn.

Vì thế lần này hắn đã chuẩn bị một ít tài liệu hội họa thực tế.

"Đầu tiên chúng ta sẽ học về kết cấu lặp lại và khác biệt. Lặp lại chính là phương pháp cấu thành của các hình ảnh lặp đi lặp lại ở trong tranh, đây là phương pháp đơn giản nhất để thể hiện cảm giác trật tự, kết cấu khác biệt thì phá vỡ quy luật này để hình thành điểm nhấn thị giác."

Tân Nguyên vừa giảng giải vừa cho Du Thất Đồng xem các tác phẩm liên quan để cậu có thể hiểu rõ hơn về cách thể hiện của cả hai.

"Nghe có hiểu không?" Tuy rằng Tân Nguyên luôn bị thẩm mỹ của Du Thất Đồng làm cho bực mình, nhưng vẫn rất luyến tiếc tài năng của cậu, vậy nên lúc giảng giải cũng rất kiên nhẫn tỉ mỉ.

"Ừm, nghe hiểu." Thùng sơn tinh nhỏ gật đầu thật mạnh, Tân Nguyên thật sự là một người tốt.

Thùng sơn tinh nhỏ bắt đầu xoắn xuýt đứng lên, mình phải làm thế nào để báo ân đây.

Có điều lúc này thùng sơn nhỏ vẫn quyết định hoàn thành nhiệm vụ mà Tân Nguyên để lại cho mình cái đã, thực hành kết cấu lặp lại và khác biệt trong tư liệu thực tế!

Thùng sơn tinh nhỏ nhìn tư liệu rồi chép lại lên giấy, lúc mạch suy nghĩ bị nghẽn còn dùng bút gõ gõ đầu mình. Khi sơn bị kết lại và không mở được nắp, cứ gõ hai cái là được rồi.

Tân Nguyên ngồi cách đó không xa cảm thấy Du Thất Đồng trắng trẻo sạch sẽ làm cái gì cũng cực kỳ đáng yêu. Cảm giác tim đập này kích thích tới ham muốn sáng tác vắng lặng đã lâu của hắn, cảm thấy ngứa tay kinh khủng nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nên vẽ cái gì mới được.

"Thất Đồng, cho tôi một từ bất kỳ đi." Tân Nguyên nói, hắn cảm thấy Du Thất Đồng tùy tiện cho hắn một từ thì hắn đều có thể tiến hành sáng tác được.

Về phần vì sao lại gọi là "Thất Đồng", tuy rằng rất giống đang chơi mạt chược*, nhưng mà Tân Nguyên cảm thấy gọi cả họ tên đầy đủ có vẻ có chút quá mức xa lạ.

* Cái này thì tui không biết cách chơi mạt chược nên cũng không hiểu.

"Thùng sơn." Thùng sơn tinh nhỏ còn đang đắm chìm trong việc sáng tác cho nên thuận miệng cho Tân Nguyên một từ mà cậu quen thuộc nhất.

Tân Nguyên ngay lập tức cảm thấy nhiệt huyết sáng tác của mình bị diệt trừ.

Thùng sơn là cái quỷ gì, lấy loại đồ này làm cơ sở thì sao có thể vẽ ra được một bức tranh tuyệt đẹp chứ.

Nhưng mà Tân Nguyên lại là một người hơi có chút chứng cưỡng chế và hơi cầu toàn, cảm thấy nếu đã nói muốn dùng từ mà Du Thất Đồng nói ra để vẽ tranh thì nhất định phải làm được.

Không phải chỉ là lấy thùng sơn làm nguyên tố thôi sao, mình nhất định có thể làm được.

Trong phòng làm việc, Tân Nguyên và Du Thất Đồng lại đang cùng nhau cố gắng vì nghệ thuật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.