Lúc này, các bậc trưởng bối của nhà họ Thẩm lần lượt từ sảnh phụ đi ra, lời nói đột ngột của anh khiến Tạ Tiền Thiển suýt chút nữa cho rằng Thẩm Trí không phải đang nói chuyện với mình, thậm chí cô còn quay đầu sang nhìn Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc hoài nghi cúi người xuống, ghé vào bên tai Tạ Tiền Thiển nói nhỏ: "Đừng đi."
Mặc dù Tạ Tiền Thiển không phải người nhà họ Thẩm nhưng cô lớn lên trong nhà họ Thẩm, được dạy dỗ lễ nghi gia phong rất có nề nếp nên hiểu rõ phép lịch sự trên bàn ăn. Cô ngồi ở vị trí bên cạnh Thẩm Trí rõ ràng là không thích hợp lắm, đặc biệt là các bậc chú bác của nhà họ Thẩm đang ngẩng đầu liếc cô với ánh mắt dò xét không rõ.
Cô lập tức xua tay ngay và nói: "Không, tôi ngồi ở phía sau là được."
Thẩm Trí vẫn không nhúc nhích, ánh mắt có chút tối sầm lại, trong mắt hiện lên một tia áp bức không thể lay chuyển, trong nhà lập tức trở nên yên tĩnh.
Thế là Tạ Tiền Thiển phát hiện anh đang đứng mà không hề ngồi xuống nên mấy ông chú ông bác cũng không thể ngồi xuống. Sau đó, cô nhận ra rằng dường như cô chỉ còn cách đi về phía Thẩm Trí mà thôi.
Thẩm Ngọc nhìn Thẩm Trí chằm chặp với ánh mắt sắc bén, Thẩm Trí cũng không thèm đoái hoài đến anh ta mà điềm nhiên đi vào bàn ăn.
Thẩm Từ Khiêm búng tay áo sơ mi sáng màu, vô cùng thích thú quan sát cảnh tượng này, khóe miệng cong lên nhưng gần như là vô hình.
Khi Tạ Tiền Thiển ngồi xuống bên cạnh Thẩm Trí, anh tỏ như không có gì rồi liếc nhìn cô một cái và không nói thêm câu nào cả.
Mọi người trong nhà họ Thẩm đều lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, không hiểu ý của Thẩm Trí. Anh là cháu đích tôn của nhà họ Thẩm, cũng là người thừa kế hợp pháp của nhà họ Thẩm. Rõ ràng là vậy, mọi người đều biết vị trí bên cạnh anh đại diện cho cái gì nhưng lúc này họ đều yên lặng nhìn Tạ Tiền Thiển, mỗi người đều mang suy nghĩ của riêng mình.
Trang Ty Thiến cũng sững sờ nhìn Tạ Tiền Thiển, không hiểu tại sao Thẩm Trí lại đột nhiên gọi tên cô.
Cô miễn cưỡng liếc nhìn bà thím của mình và ánh mắt Trang Hiền nhìn về phía Trang Ty Thiến một cách trầm ngâm đầy dò xét cũng không biết bà ta đang nghĩ gì.
Tạ Tiền Thiển vừa ngồi xuống đã ngửi thấy một mùi thơm dịu nhẹ, thoang thoảng mà không nồng, cô biết đó là từ chuỗi hạt trầm hương trên cổ tay Thẩm Trí nhưng không biết vì sao tối nay mùi hương lại có chút thay đổi. Lúc trước cô không phát hiện ra, có lẽ nào là vì khoảng thời gian này tiếp xúc nhiều hơn, do đó trở nên mẫn cảm hơn với mùi hương một chút. Chẳng lẽ đúng như Thẩm Trí nói, mỗi ngày năm mùi hương, lúc bình minh hay hoàng hôn đều có sự biến đổi?
Vì vậy cô muốn xích lại gần hơn để ngửi thử, vừa hay phía đối diện là Thẩm tam gia nói: "Hôm nay chỉ có một mình cháu trở về?"
Thẩm Trí chú ý tới cô gái đang chậm rãi đi tới bên cạnh anh, không biết cô định làm gì, anh nhàn nhạt nói: "Về đến nhà mình, còn nhất thiết phải vất vả mang theo một đám người nữa sao?"
Trong giọng nói của Thẩm Trí có chút ám chỉ, Thẩm tam gia mặc kệ anh đang nói gì nhưng có thể khẳng định một điều, lần này về nhà chỉ có một mình anh.
Thẩm tam gia liếc nhìn những người đàn ông đứng ở cửa, mi mắt khẽ động, người áo đen đi ra ngoài. Một lúc sau có bảy tám người đi vào, canh gác từng cổng, cửa hông, cửa sau nhà Tổ của Thẩm gia.
Thẩm Trí trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào, nhìn thấy Tạ Tiền Thiển vừa mới cúi người xích lại gần để ngửi chuỗi hạt trầm hương Kỳ Nam của mình, anh chậm rãi tháo chuỗi hạt quanh trên cổ tay rồi đưa cho cô dưới gầm bàn, trầm giọng hỏi: "Có biết vì sao lúc sáng quất roi da lại kiệt sức đến như vậy không?"
Tạ Tiền Thiển cầm lấy chuỗi hạt trầm hương có chút khó hiểu nhìn anh với giọng điệu bình thường nói: "Dùng lực không đúng, cần vận dụng sức lực toàn thân chứ không chỉ là lực ở cánh tay. Thân thể đều phải dùng sức mạnh mà vung roi."
Nói xong, anh vỗ vỗ chuỗi hạt trầm hương Kỳ Nam, nói: "Khi rời đi đưa lại cho tôi."
Tạ Tiền Thiển cầm chuỗi hạt, trong đầu cô tràn ngập những gì Cố Diễu đã nói, tùy tiện một hạt trên chuỗi này cũng có thể mua đứt một căn hộ. Vậy là Thẩm Trí đã đặt bao nhiêu căn hộ vào tay cô, đột nhiên cảm thấy cổ tay có chút nặng nề?
Lúc này, cô cảm thấy có một ánh mắt sắc bén bắn về phía mình, cô khẽ đảo mắt thì thấy Thẩm Nghị vừa bước vào bàn, mẹ anh ta đã không cho anh ta tham gia bất kỳ một buổi tiệc nào của nhà họ Thẩm kể từ khi Thẩm lão gia còn sống nên chỉ có người đại diện của Thẩm Nghị tham dự nhưng sẽ luôn ngồi ở một góc khuất. Trong mắt người nhà họ Thẩm, anh ta là một tên khốn không được coi trọng nên đương nhiên không ai để ý đến việc anh ta đến muộn.
Chỉ là sau khi ngồi xuống, anh ta liền chăm chú nhìn Tạ Tiền Thiển. Khi Tạ Tiền Thiển quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt của anh ta cũng không hề né tránh mà ngược lại khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt, Tạ Tiền Thiển trực tiếp thu hồi ánh mắt rồi mặc nhiên phớt lờ anh ta.
Mặc dù là buổi tiệc gia đình nhưng bầu không khí lúc này không hề thoải mái, quan hệ giữa các gia đình trong đại gia tộc họ Thẩm này vốn dĩ rất hời hợt, bình thường cũng ít khi qua lại với nhau, mỗi người đều làm việc riêng rẽ nên tự nhiên trong lời nói cũng sẽ mang theo dao kiếm sắc nhọn.
Cho đến khi Trang Hiền cắt ngang và cười: "Nói về điều này, Ty Thiến của chúng tôi, năm nay cũng đã là năm ba rồi. Tiền Thiển à, bình thường nếu có gì không hiểu cứ hỏi thẳng con bé nhé. Đúng rồi, Ty Thiến năm nay đã tham gia cuộc thi toán cấp quốc gia ở bậc đại học về mô hình hóa. Từ Khiềm có phải cũng biết về cuộc thi này, nghe nói có thể tham gia đều là những người rất tài giỏi."
Thẩm Từ Khiêm ngẩng đầu lên và mỉm cười, giọng điệu của anh ta dịu dàng và kiên định: "Thông thường, chỉ cần trên website của trường báo danh thì hầu hết những người đã đăng ký thì đều có thể tham gia."
Nói xong, anh ta quay đầu lại và điềm đạm hỏi: "Đúng rồi, Tiền Thiển năm nay cũng sẽ tham gia phải không?"
Tạ Tiền Thiển mới gắp ra miếng thịt tôm liền chấm một ít nước sốt, vừa định bỏ vào miệng nên cô đã tùy tiện đáp: "Ừm."
Thẩm Từ Khiêm tiếp tục hỏi: "Thành tích thế nào?"
Mọi người nhìn Tạ Tiền Thiển với đầy sự háo hức và quan tâm.
Nhưng cô lắc đầu: "Chả ra làm sao cả." Sau đó cuối cùng cô cũng hài lòng nhét miếng thịt tôm vào miệng, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng.
Thấy cô như vậy, Trang Hiền cười vài tiếng: "Không sao, cứ học hỏi thêm từ chị Ty Thiến cũng được. Dù sao cháu cũng chỉ là sinh viên năm nhất thôi nên cũng không vội vàng gì."
Tạ Tiền Thiển cuối cùng cũng nuốt con tôm và tiếp tục vế sau của câu trả lời ban nãy: "Chuẩn bị quá vội vàng nên đội của chúng tôi chỉ có thể giành được hạng ba toàn quốc!"
Câu trả lời hụt hơi của cô khiến nụ cười của Trang Hiền đông cứng lại trên mặt. Trang Hiền vốn dĩ muốn mượn cơ hội này để Trang Ty Thiến gây ấn tượng tốt đẹp trước mặt người nhà họ Thẩm nhưng nào ngờ Thẩm Từ Khiêm lại đổi chủ đề sang Tạ Tiền Thiển, trực tiếp g iết chết những suy nghĩ nhỏ nhặt của bà ta ngay từ trong nôi.
Bà ta tự hỏi bản thân rằng việc làm một người mẹ kế đã đối xử với Thẩm Từ Khiêm trong những năm này không tệ nhưng bà ta luôn như một người ngoài cuộc và không hề nhận được sự tôn trọng từ Thẩm Từ Khiêm.
Thẩm Trí quay sang Tạ Tiền Thiển và phát hiện ra rằng cô không hề để ý đến phản ứng của Trang Hiền, cô chỉ đang tường thuật lại một sự thật mà thôi và sự thật là cô không hài lòng với ngôi vị hạng ba toàn quốc này.
Cho dù bầu không khí trên bàn ăn có hỗn loạn như thế nào hay chủ đề đã thay đổi bao nhiêu lần, Tạ Tiền Thiển vẫn luôn đắm chìm trong thế giới nhỏ bé của chính mình. Cô đều bỏ ngoài tai những âm thanh ở thế giới bên ngoài và tập trung vào việc ăn uống trên bàn.
Thẩm Trí chưa bao giờ thấy một cô gái nào có thể ăn nhiều như cô và đúng lý mà nói cô cũng đã qua tuổi dậy thì.
Từ đầu đến cuối, cô tổng cộng ngẩng đầu ba lần. Lần thứ nhất đưa bát cho người giúp việc nói muốn ăn cơm, lần thứ hai đưa bát cho người giúp việc nói muốn thêm một bát nữa, đến lần thứ ba vẫn là đưa bát cho người giúp việc nói muốn ăn thêm một bát khác. Vừa rồi, cô còn bảo người giúp việc lấy thêm một phần beefsteak, càng kinh ngạc hơn là người giúp việc dường như cũng đã quen với việc như thế.
Thẩm Trí ăn rất ít, luôn kén chọn đồ ăn, đồ ăn không hợp khẩu vị sẽ không đụng vào, cho dù nguyên liệu có mắc tiền cỡ nào.
Vốn tưởng rằng cô gái bên cạnh nên dừng lại. Quả nhiên, cô không động đũa nữa mà nhìn anh không chớp mắt.
Thẩm nhị gia đang hỏi Thẩm Trí về sự hợp tác giữa Thúy Ngọc Các và hiệp hội, Thẩm Trí cảm thấy ánh mắt bên phải và hơi nghiêng đầu khi đang nói. Lúc này, Tạ Tiền Thiển đã nhắm trúng mục tiêu và đột nhiên di chuyển về phía anh, trầm giọng nói nhỏ: "Món này để nguội sẽ ăn không ngon đâu."
Lúc này Thẩm Trí mới muộn màng nhìn món bào ngư trước mặt từ đầu đến cuối vẫn chưa đụng tới, anh liền đẩy đ ĩa về phía cô.
Bây giờ anh bắt đầu tự hỏi nhà họ Thẩm đã ngược đãi cô như thế nào trong những năm anh không ở Trung Quốc.
Sau bữa tối, Thẩm Từ Khiêm mời Thẩm Trí đến phòng của anh ta để gặp mặt. Thẩm Từ Khiêm hiện đang làm trợ giảng tại Đại học Q. Trong số các bậc hậu bối của nhà họ Thẩm. Anh ta là người duy nhất không để những thứ vướng bận của thế giới bên ngoài quấy rầy và luôn cống hiến hết mình cho học thuật.
Thẩm Từ Khiêm đẩy cho anh một cái ghế, Thẩm Trí bình tĩnh ngồi xuống, nhìn những món đồ chạm khắc bằng ngọc bích được trưng bày ở tủ đối diện với nụ cười trên môi: "Không ngờ anh lại có sở thích này."
Thẩm Từ Khiêm khẽ cau mày và mỉm cười ôn hòa: "Chỉ là để giết thời gian."
Thẩm Trí đứng dậy khỏi ghế đi đến tủ kính trong suốt và cẩn thận nhìn xuống, những món ngọc này nhìn vân nước, kết cấu cứng và chạm khắc tinh xảo. Theo thể loại thì thiên về kỹ năng chạm khắc của trường phái Bắc bộ hơn.
Thẩm Trí nhìn một hồi, hỏi: "Anh học nghệ thuật chạm khắc ngọc từ ai?"
"Ông nội trước đây có dạy chúng ta một chút, anh quên mất rồi sao? Sau này tôi tự mình tìm thầy để học thêm."
Thẩm Trí đứng thẳng dậy và nhìn Thẩm Từ Khiêm phản chiếu trên cửa tủ kính, cụp mí mắt xuống. Sau đó quay lại, đứng trước cửa tủ và hỏi: "Tiểu Thiển luôn đánh nhau với mọi người?"
Thẩm Từ Khiêm hơi bất ngờ trước sự thay đổi chủ đề đột ngột của Thẩm Trí, im lặng nhìn anh một lúc rồi trả lời: "Nhím không gây thù hận, kẻ đáng hận chính là con nhím luôn dẫn đầu phía trước mặt. Người khác muốn vượt lên nhưng lại không thể, muốn lại gần thì sẽ bị gai đâm khắp người. Thời gian lâu dần thì tự nhiên sẽ luôn có người muốn gây khó dễ cho cô ấy, cô ấy từ nhỏ đánh nhau đâu ít."
Thẩm Trí hơi nhướng mày, trầm giọng nói: "Tôi thì không biết lại có người cả gan dám đụng tới người của nhà họ Thẩm."
"Sau khi tốt nghiệp Trung học cơ sở, cô ấy không chịu học chung trường tư thục với Thẩm Ngọc mà khăng khăng đòi học trường Trung học phổ thông công lập bình thường. Mỗi lần họp phụ huynh đều là quản gia Đào đi họp, không ai biết lai lịch của cô ấy. Người nhà họ Thẩm không thể cưỡng chế mà can thiệp vào quyết định của cô ấy. Thiển Thiển là một cô gái rát có chủ kiến."
Thẩm Trí nhíu mày, không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau đó chậm rãi nói: "Cũng khá có cá tính."
Lúc này quản gia Đào đi tới gõ cửa, hướng vào bên trong nói: "Cậu cả, Thẩm tam gia mời anh xuống nhà dưới uống trà."
Thẩm Từ Khiêm ngước mắt lên và liếc nhìn anh, Thẩm Trí trả lời: "Biết rồi."
Sau đó, anh quay đầu nhìn Thẩm Từ Khiêm, trong giọng điệu có chút cảm xúc khó nắm bắt: "Anh có nhớ tên của viên ngọc đầu tiên mà ông nội dạy chúng ta chạm khắc không?"
Đôi mắt của Thẩm Từ Khiêm trầm lặng và kiên định: "Dòng nước nhỏ chảy mãi."
"Dòng nước nhỏ chảy mãi." Thẩm Trí hàm ý nhắc lại, quay người nói: "Đây là căn bản sinh tồn."
"Đừng để Thiển Thiển bị lôi vào cuộc."
Ánh sáng trong mắt Thẩm Trí khẽ di chuyển, anh quay đầu nhìn Thẩm Từ Khiêm thật sâu.
"Ở bên ngoài, Thiển Thiển chưa bao giờ muốn dính líu gì đến nhà họ Thẩm. Đương nhiên trừ phi có người muốn khẳng định cô cũng có mối liên quan với nhà họ Thẩm.”
Thẩm Từ Khiêm vẫn có vẻ ngoài lanh lợi và tươi sáng đó, Thẩm Trí đẩy chiếc kính trên sống mũi lên và nhẹ nhàng nói: "Tôi luôn luôn hiếu thuận, huống chi là lời trăn trối của ông nội. Có những thứ có thể thỏa hiệp và có những thứ không thể, bất kể là đối với việc hay là đối với người."
Nói xong, anh quay người đi ra khỏi cửa, Thẩm Từ Khiêm thẫn thờ nhìn bóng lưng anh biến mất.
Tạ Tiền Thiển bị Thẩm Ngọc đeo bám theo sau khi ăn xong và hỏi cô tại sao lần trước cô lại xuất hiện cùng Thẩm Trí ở Hải Thành. Mặc dù các trang báo đưa tin không chụp được chính diện nhưng Thẩm Ngọc biết rất rõ rằng tối hôm đó người ở cạnh Thẩm Trí chính là Tạ Tiền Thiển.
Tạ Tiền Thiển chắp tay sau lưng chậm rãi đi vòng quanh đại sảnh, đáp: "Sư phụ bảo tôi đi theo anh ấy một thời gian."
Thẩm Ngọc tức giận đến nhảy cẫng lên: "Lão già này là bị cửa kẹp trúng đầu sao? Sao không phái cô tới bên cạnh tôi một thời gian."
Tạ Tiền Thiển liếc mắt nhìn ra ngoài cửa hông, nhìn thấy hai chiếc xe thương mại màu đen đậu ở ngoài cửa nhỏ, vừa quan sát vừa nói với Thẩm Ngọc: "Bởi vì anh ấy sẽ cho chúng tôi một võ quán mới."
Thẩm Ngọc chống nạnh mắng: "Tôi nói cái này lão già xấu xa, trong mắt chỉ có lợi ích như vậy thôi. Khó trách lần trước ông ấy không chịu cho tôi chứng nhận quán quân võ thuật, ngay cả á quân cũng không. Chẳng giúp đỡ một chút nào cả."
Tạ Tiền Thiển không hiểu quay đầu lại: "Tại sao anh lại muốn thứ đó?"
Thẩm Ngọc ưỡn ngực: “Cool ngầu.”
"......"
Tạ Tiền Thiển phớt lờ anh ta và đi về phía cửa sau một lần nữa.
Thẩm Ngọc đặt khuỷu tay lên vai cô, nghiêng người hỏi: "Sao lại đi khắp nơi như thế?"
Tạ Tiền Thiển né tránh cái tay và xua tay của mình, nói: "Ăn nhiều quá, đi cho tiêu hóa bớt."
Khi cô quay lại đại sảnh, Trang Ty Thiến đã tìm cô rất lâu, vội vàng kéo cô lên lầu hỏi: "Thẩm Trí gọi cô đến ngồi cạnh ăn cơm để làm gì?"
Tạ Tiền Thiển nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của cô ấy rồi nói: "Anh ấy ăn ít, còn tôi thì ăn nhiều hơn."
"Liên quan gì chứ?"
"Anh ấy sợ tốn tiền."
"......"
Trang Ty Thiến sửng sốt hồi lâu, nhìn không ra cậu cả Thẩm là người tiết kiệm như vậy, cô ngập ngừng hỏi: "Sau đó anh ấy không nói gì với cô sao?"
"Cô muốn nghe câu nào?"
Trái tim của Trang Ty Thiến tan nát và cô ấy nói với cô: "Tôi đang muốn nói với cô là tôi đã thích anh ấy. Mặc dù thím tôi...... nhưng điều đó thực sự không quan trọng. Lần trước ở trong vix, tôi nghĩ anh ấy thực sự rất đẹp trai."
"Ừm......" Lúc nãy còn tỏ thái độ rất miễn cưỡng, bụng tức anh ách mà bây giờ liền lộ ra biểu cảm thô thiển như vậy.
Vì vậy Tạ Tiền Thiển nhàn nhạt nói: "Cho nên cô thích loại lão cán bộ à?"
"Lão cán bộ? Đâu mà lão cán bộ? Cô không cảm thấy anh ấy rất hấp dẫn, tính cách rất tốt sao?"
Tạ Tiền Thiển không biết làm thế nào để nói với cô ấy rằng Thẩm Trí không thích phụ nữ. Mặc dù cô vẫn không hiểu tại sao anh không thích phụ nữ nhưng cô cảm thấy cần phải nhắc nhở Trang Ty Thiến.
Vì vậy, cô đã nói với cô ấy: "Cô nên kiềm chế cảm xúc của mình lại, không nên thích Thẩm Trí, anh ấy sẽ không chạm vào người phụ nữ khác ngoài tôi đâu."
"......" Tự tin vậy sao?
Biểu cảm của Trang Ty Thiến bắt đầu trở nên hơi mất tự nhiên, các nét trên khuôn mặt cô ấy bắt đầu co nhúm bất thường và ngay sau đó Tạ Tiền Thiển cảm thấy có một bóng đen bao phủ sau lưng cô ấy.
Cô chậm rãi quay đầu lại, Thẩm Trí đang đứng cách cô một bước trên bậc thang, một tay đút túi quần, ánh mắt tinh nghịch dừng lại trên khuôn mặt cô. Mặc dù không nói gì nhưng Tạ Tiền Thiển vẫn có thể thông qua cặp kính không gọng của anh mà ngầm hiểu ý: Tôi nghe thấy hết rồi.