Thuốc Hối Hận Có Vị Gì?

Chương 4



𝚃𝚛ướ𝚌 đâ𝚢, 𝚝ô𝚒 𝚗𝚐𝚑ĩ 𝚛ằ𝚗𝚐 𝚜𝚊𝚞 𝚔𝚑𝚒 𝚝𝚛ả𝚒 𝚚𝚞𝚊 𝚜ự 𝚑à𝚗𝚑 𝚑ạ 𝚌ủ𝚊 𝚌ă𝚗 𝚋ệ𝚗𝚑 𝚞𝚗𝚐 𝚝𝚑ư 𝚟à 𝚗𝚑ữ𝚗𝚐 đợ𝚝 𝚑ó𝚊 𝚝𝚛ị 𝚝𝚑ì 𝚌ó 𝚕ẽ 𝚜𝚊𝚞 𝚗à𝚢 𝚜ẽ 𝚔𝚑ô𝚗𝚐 𝚌ó 𝚐ì 𝚌ó 𝚝𝚑ể 𝚕à𝚖 𝚝ô𝚒 đ𝚊𝚞 đớ𝚗 𝚑ơ𝚗 đượ𝚌 𝚗ữ𝚊.

𝙽𝚑ư𝚗𝚐.

𝙷ó𝚊 𝚛𝚊 𝚕à 𝚌ó 𝚝𝚑ậ𝚝.

7.

Thời gian đầu, tôi còn không có làm thủ tục nhập viện mà chỉ là định kỳ đến bệnh viện điều trị.

Với số tiền đó, tôi lấy nó mua căn nhà mà tôi đã thuê trong nhiều năm qua.

Vì là nhà cũ, trang trí cũng cũ kỹ, lại cho thuê nhiều năm nên chủ nhà lấy giá rất rẻ, còn nhiều lần hỏi đi hỏi lại tôi:

“Cô Đường, cô thật sự muốn mua căn nhà này sao?"

Tôi gật đầu.

Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ chết đi.

Nếu như chết trong nhà của người khác, chẳng phải sẽ rất phiền phức cho họ sao.

Ba mươi triệu thực sự là một số tiền rất lớn, tôi dùng chưa tới một phần mười trong số tiền đó để mua ngôi nhà này.

Tôi chỉ giữ đủ tiền để chữa bệnh, phần còn lại tất cả tôi đều đem đi quyên góp.

Lần thứ 3 tôi hôn mê ở nhà là vì nôn ra máu mà phải làm thủ tục nhập viện.

"Cô gái à, cô gọi người nhà tới chăm sóc cô đi."

Nhưng tôi không có người nhà.

Ngay từ lúc chào đời tôi đã không có cha, vẫn luôn là mẹ đã nuôi tôi nhưng bà ấy lại bị bệnh tim bẩm sinh, bà ấy…..đã qua đời trước khi tôi trưởng thành.

Bác sĩ khuyên tôi nên thuê một y tá:

"Với tình trạng cơ thể của cô. Có lẽ sau này làm gì cũng đều sẽ rất khó, có một số việc chung quy vẫn cần phải có người khác giúp đỡ."

"Nói sau đi."

TV trong phòng đang phát quảng cáo, đó là quảng cáo cho buổi biểu diễn cá nhân của Chu Chú.

Anh ta sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc tại sân vận động mới xây của thành phố, đây là buổi biểu diễn trực tiếp đầu tiên ở Trung Quốc có sức chứa 100.000 người.

Khi máy ảnh phóng to, đôi lông mày và đôi mắt nghiêm nghị của anh ta trở nên dịu dàng hơn một chút:

"Đã rất nhiều năm, tôi đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi và tôi hy vọng rằng tất cả những người hâm mộ và bạn bè yêu mến tôi có thể đến."

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại nhớ tới năm năm trước.

Khi đó, Thần ca có chuyến lưu diễn đến đây, Chu Chú mua hai vé và đưa tôi cùng đi nghe.

Khi hát bài "Em tới nghe buổi biểu diễn của anh", anh ta bất ngờ nắm lấy tay tôi.

"Một ngày nào đó, chị cũng đến buổi biểu diễn cá nhân của em nha."

Anh ta nghiêm nghị nói, đôi mắt sáng như ánh sao trong đêm tối. "Chị, chị tin em nhé."

Trước đó, tôi vẫn luôn rất tin tưởng anh ta, nếu không tin thì tôi đã không nghe lời mà nghỉ việc để đi làm người quản lý cho anh ta, thậm chí không có mức lương cụ thể.

Lúc đầu quả thật là anh ta đối xử với tôi rất tốt, tiền kiếm được từ việc phát hành ca khúc và thù lao của các buổi biểu diễn thương mại đều chuyển vào thẻ của tôi.

Trong lòng của chàng trai trẻ này không giấu được gì cả, thường xuyên đăng một số câu nói rời rạc, kỳ lạ trên nhiều nền tảng, một số fan đoán già đoán non bên dưới cũng không hiểu được ý nghĩa.

Chỉ có anh và tôi biết đó là lời tỏ tình bí mật của hai người chúng tôi.

Chỉ tiếc là sau này, tất cả những thứ này đều đã bị Chu Chú xóa hết rồi.

Khi đó Chu Chú sẽ không gọi cả họ và tên của tôi. Mỗi khi anh ta làm nũng, đều sẽ gọi tôi là chị hoặc là Dung Dung, trong những dịp đặc biệt, thỉnh thoảng anh ta còn sẽ gọi tôi là chị.

Chu Chú là đàn em khóa dưới của tôi ở trường trung học.

Anh ta kém tôi hai tuổi, hai khóa.

Thời điểm chúng tôi gặp nhau đó là mùa hè. Cậu ta cùng một vài bạn học vừa chuyền bóng rổ vừa đi ngang qua, lại vô tình làm rơi bài thi mà tôi đang cầm trên tay.

Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến, trường học tổ chức tiệc văn nghệ cho các học sinh tốt nghiệp. Khi đó, Chu Chú ôm cây đàn ghita bước lên sân khấu, dáng người cao gầy, mặt mày lại sắc bén.

Anh ta nói:

"Tôi muốn hát bài "Her Eyelashes" của Châu Kiệt Luân và tặng nó cho đàn chị Đường Dung của lớp sau tại trường Trung học Phổ thông."

"Chị ơi, đợi chị hai năm nữa, lên đại học chúng ta lại gặp nhau."

8.

Hôm đó, lúc tôi đang được tiêm thuốc giảm đau và chống nôn trong phòng bệnh thì có hai cô gái trẻ bất ngờ xuất hiện trước cửa.

Đó là ở tầng trên bên trong khu điều trị bệnh nhẹ.

Đầu của họ kề sát vào nhau, nhỏ giọng khẽ thì thầm: "Đó là cô ấy sao?"

"Trông rất giống nha, nhưng mà cô ấy có hơi gầy hơn một chút, lại còn già hơn một chút."

Tôi gọi họ vào hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Bởi vì mấy ngày nay tôi luôn nôn không ngừng, nên thanh âm khàn khàn khô khốc giống như ống bễ bị rỉ sét đứt gãy.

Hai người họ xô đẩy nhau bước vào, háo hức nhìn tôi:

"Chị ơi, chị biết Chu Chú sao?"

Tôi sững người: "Sao chị lại không biết anh ta chứ? Buổi biểu diễn của anh ta cũng đã được tuyên truyền được suốt một tháng nay rồi."

"Vậy có phải là chị đã từng hẹn hò với anh ấy không?"

Một cô bé lấy điện thoại di động ra, gõ vài lần rồi đưa cho tôi.

Đó là một đoạn video.

Nó rất ngắn, có lẽ là chụp bằng điện thoại di động, hình ảnh hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ đó là ở lễ hội âm nhạc trên bãi biển.

Trời mưa lất phất, Chu Chú và tôi mỗi người một bước cứ thế màng sánh bước bên nhau, tôi còn mang theo cây đàn guitar khác của anh ta.

Đột nhiên có một trận gió thổi qua, Chu Chú bỗng nhiên dừng lại, sau đó cởi áo khác ra, rồi lại khoác nó lên người tôi.

Rồi sau đó anh ta cũng đem một cây đàn ghita khác mang lên vai, vòng tay ôm lấy tôi bước về phía trước với.

Tôi nhìn chăm chú vào nó, tầm nhìn lại có chút mơ hồ.

Tôi hầu như là đã quên, hóa ra chúng tôi đã từng có một khoảng thời gian tốt đến như vậy.

"Chị ơi, sao chị lại khóc?"

Giọng nói trong trẻo của cô bé đã thành công kéo tôi đang chìm đắm trong kí ức hỗn loạn trở về hiện tại.

"Cho nên những chuyện của chị cùng Chu Chú viết trên đây đều là sự thật sao? Anh ấy vừa nổi tiếng liền bỏ rơi chị, sau đó cùng La Thu ở bên nhau sao?"

Tôi cũng không biết nên trả lời họ như thế nào nữa, may mắn thay lúc này có y tá đến kiểm tra phòng, sau đó họ đã bị y tá đưa ra ngoài.

Tôi lấy điện thoại ra, mới phát hiện các lượt tìm kiếm phổ biến trên Weibo đã bị đảo lộn.

Tôi không biết ai đã tung ra đoạn video quay lén vài năm trước này. Họ nói rằng tôi không chỉ là người quản lý của Chu Chú, tôi và anh ta là người yêu của nhau nhưng mà sau khi Chu Chú trở nên nổi tiếng, anh ta đã vì danh lợi mà vứt bỏ tôi.

Lướt xuống phía dưới, hóa ra những ngày này, khi tôi không thể lướt Internet nhiều vì sức khỏe không tốt. Anh ta và La Thu đã công khai hẹn hò.

Vừa nhìn, một chủ đề mới đã leo lên top hot search.

"Phản hồi của Chu Chú"

Anh ta đã viết một bài đăng nhỏ vài trăm chữ. Đầu tiên anh ta thừa nhận chuyện tình của tôi với anh ta, sau đó chuyển chủ đề, nói rằng bản thân anh ta cứ chậm chạm mà không nổi tiếng, anh ta lại không muốn lãng phí thanh xuân của tôi nữa nên hai người bọn tôi chia tay.

Ngay cả khi chúng tôi đã xa cách nhau lâu rồi, tình cảm cũng mất rất nhiều thời gian mưới nhạt nhòa được nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra, bài đăng này không giống với giọng điệu thường ngày của anh ta.

Có lẽ là công ty đã sắp xếp phòng quan hệ công chúng đăng nó.

Không lâu sau, anh ta gọi cho tôi hy vọng tôi có thể phối hợp với anh ta để làm sáng tỏ chuyện này.

"Xin lỗi, tôi không rảnh."

Tôi định cúp máy, Chu Chú ở bên đó hét lên:

"Đường Dung, cô lấy của tôi 30 triệu, chúng ta là chia tay trong hòa bình đó."

Chỗ nào là chia tay trong hòa bình chứ.

Tôi bệnh đến mức không còn sức lực, thời gian cũng không còn nhiều nữa. Tôi cũng không muốn vướng vào những chuyện yêu ghét tầm thường này nữa, nhất là trong lúc tôi còn đang bị những tế bào ung thư tra tấn, không thể giải thoát được.

"Anh sai rồi, Chu Chú à. Chúng ta ly hôn chứ không là phải chia tay."

Chu Chú chủ động cúp điện thoại.

Đêm đó tôi bắt đầu không kiểm soát được mà nôn ra máu, thậm chí còn bắt đầu chảy máu cam, bác sĩ kiểm tra cho tôi và nói rằng tế bào ung thư đã lan rộng rồi, hiện tại cần phải phẫu thuật gấp.

Vì vậy, vài ngày sau tôi cũng không xem điện thoại nữa.

Cho đến khi tôi xem lại thì cư dân mạng đã hoàn toàn nghiêng về một phía.

Bởi vì Chu Chú đã đăng vài bức ảnh.

Đó là ở một hộp đêm KTV, còn tôi thì lại đang ngồi giữa những người đàn ông, tay thì cầm chai rượu, trên môi thì lại là nụ cười khiêm tốn và lấy lòng.

Đối với những bức ảnh này, anh ta chỉ ghi bốn chữ: Thanh giả tự thanh.

Nhưng vô số lời đồn đoán ác ý về tôi cứ như thế đã được kéo dài mà không có hồi kết.

Họ nói tôi là người ham mê hư vinh, thấy Chu Chú không có hy vọng trở nên nổi tiếng, tôi đã không từ thủ đoạn mà trèo lên cành cao khác.

Điện thoại rơi xuống chăn.

Tôi cúi xuống, một cơn đau nhói ập đên làm tim và bụng quặn thắt lại, lúc này tôi gần như là không thở nổi.

Trước đây, tôi nghĩ rằng sau khi trải qua sự hành hạ của căn bệnh ung thư và những đợt hóa trị thì có lẽ sau này… sẽ không có điều gì có thể làm tôi đau đớn hơn được nữa.

Nhưng.

Hóa ra là có thật.

Tôi không tin Chu Chú không nhớ rõ, tôi ở trong bức ảnh này. Rõ ràng là vào thời điểm đó, để giúp anh ta có cơ hội hát trong một bữa tiệc lớn, tôi đã cố gắng uống rượu với một loạt các nhà đầu tư, cứ như thế mà uống cho đến khi tôi bị chảy máu dạ dày.

Đối phương vỗ vai tôi, họ khen tôi quả thật là nữ trung hào kiệt. Cuối cùng cũng gật đầu cho Chu Chú cơ hội này.

Thậm chí ngay cả bác sĩ cũng nói như vậy.

Căn bệnh ung thư dạ dày này của tôi cũng không tránh khỏi có liên quan đến công việc trước đây vất vả quá mức và uống rượu quá nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.