Thuốc Hối Hận Có Vị Gì?

Chương 9: [Phiên ngoại



<<Chung Ninh phiên ngoại.>>

Lúc Chung Ninh trở về ngôi nhà cũ giúp Đường Dung thu thập lại di vật, thì phát hiện trên kệ sách có một ít tài liệu liên quan thi IELTS.

Mở quyển notebook ra xem thì từ trong đó ghi chi chít từ vựng, cũng viết không ít ghi chú.

Đường Dung cái người này này thật là, lúc nào cũng yên lặng ít nói, ôn nhu nhưng mà cũng có đôi lúc lại mang theo vài phần khí khái sắc bén.

Chung Ninh run lên cầm điếu thuốc ra tới, bậc lửa cắn ở trong miệng. Lại cuối người xuống chút nữa tìm xem, lại phát hiện hộ chiếu cùng với visa.

Thời gian là nửa năm trước.

Tính toán xem thì giống như giấy tờ này được làm trước khi cô ấy được chẩn đoán chính xác là bệnh ung thư.

Nước mắt trong nháy mắt như thủy triều mà trào ra tới, tay Chung Ninh cũng bắt đầu nhịn không được mà run rẩy cầm quyển hộ chiếu kia lên.

Cô ấn dụi tàn thuốc sau đó đi ra cửa. Không ngoài dự đoán, lúc này Chu Chú cũng đang đứng ở ngoài cửa.

Nhìn thấy cô, trên nét mặt tiều tụy của anh ta lộ ra vẻ tuyệt vọng mà nhỏ giọng cầu xin:

“Cô cho tôi đi vào một chút đi, tôi chỉ đi vào xem một chút thôi, có thể không? Hoặc là cô muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả tiền mua lại căn phòng, được không?”

Chung Ninh nói im lặng cũng chưa nói lời nào. Cô cắn điếu thuốc, nắm cổ áo của Chu Chú, sau đó đánh một đấm vào mũi anh ta.

Chu Chú bị đánh lảo đảo hai bước cũng không đánh trả lại, sau đó Chung Ninh lại tiếp tục đánh thêm một đấm nữa.

Từ lâu cô đã sớm muốn làm như vậy rồi.

Ở nước ngoài mấy năm nay, cô vẫn luôn không có làm quen thêm bạn mới, cô cũng biết tính cách của mình cũng không dễ mễn, lúc bị áp lực dồn nén quá nhiều thì sẽ đi tới phòng tập thể thao trong trường học để luyện quyền.

Luyện đến một thân chảy đầy mồ hôi, ít nhiều thì đầu óc cũng được thư giãn, áp lực tâm lý dồn nén hết mức sắp nổ tung kia cũng sẽ được giảm bớt.

Bởi vì tính cách của cô có chút hiếu thắng, nói chuyện lại khó nghe nên nhiều năm như vậy cô cũng không có người nào là bạn tốt thật sự cả.

Đường Dung được xem như là người bạn tốt duy nhất.

Cô ấy cứ như là ngọn vĩ thảo bay trong gió vừa yên tĩnh mềm mại nhưng lại vừa cứng cỏi đến mức người bình thường khó có thể tưởng tượng tới.

Lúc đầu Chung Ninh xem cô ấy dồn hết tâm tư lẫn sức lực ở một người đàn ông nhỏ hơn cô ấy hai tuổi nên có chút coi thường cô ấy. Mãi cho đến lúc Đường Dung đoạt đi phần học bổng hai năm từ tay cô.

Chung Ninh tức giận muốn chết, lúc quay về phòng ngủ cô còn cố ý giữ cửa rơi bang bang rung động, sau đó khiêu khích mà nhìn Đường Dung.

Cô chờ Đường Dung bị chọc giận, đứng lên cùng cô cãi nhau một trận hoặc là dứt khoát đánh nhau một trận.

Cô tự tin sức mạnh của mình sẽ hơn xa cô gái vừa nhỏ nhắn vừa xinh đẹp lại gầy yếu này nhưng Đường Dung đứng lên, chỉ nhìn cô nhẹ nhàng mà cười: “Chúng ta cùng nhau đi nhà ăn ăn cơm, được không?”

Chung Ninh trợn tròn mắt.

“Hôm nay ba nhà ăn đều làm món ván sắt thăn bò mà cậu thích nhất đó, đi chậm liền hết đó nha.”

Bàn tay vừa mềm mại lại vừa ấm áp đó cứ như vậy mà lại nắm lấy tay cô, ở chỗ không có ai nhìn đến thì vành tai của Chung Ninh cứ thế mà lặng lẽ đỏ lên.

Cô nghĩ nghĩ lại có rất nhiều lời muốn nói ra, ví dụ như sao cô ấy lại biết tôi thích nhất là ăn món ván sắt thăn bò hoặc là cô ấy làm sao lại biết thực đơn hôm nay của ba, nhưng nghẹn đến cuối cùng cô cũng chỉ không có dũng khí hỏi mà chỉ nói một câu: “Cậu đừng nghĩ việc này cứ như thế mà xong nhé!”

Chuyện gì đang xảy ra thế chứ.

Là do cô không khéo léo hơn người khác chứ lại có thể có chuyện gì.

Chung Ninh vẫn luôn đem việc này ghi tạc trong lòng, mãi cho đến lần đó Đường Dung cứ như thế mà té xỉu trên đường chạy, cô rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để báo đáp trở lại. Cô bế cô ấy lên sau đó đưa tới phòng khám ở trường.

"Cậu nhẹ như thế này, tiêu ít tiền cho bạn trai nhỏ thôi, đối xử với bản thân tốt hơn chút đi."

Cô đứng ở trước giường bệnh, xoa eo lớn tiếng mà nói.

Mà Đường Dung chỉ mỉm cười gật đầu.

Chung Ninh biết cô ấy sẽ không nghe, cái cô ngốc này chính là như vậy, ngoài mặt thì ôn nhu vô hại nhưng bên trong xương cốt thì lại so với ai đều mạnh mẽ hơn.

Sau khi cô ra nước ngoài, Đường Dung vẫn luôn ở bên cạnh Chu Chú vất vả ngược xuôi.

Bởi vì vết xe đổ của ba mẹ nên vốn dĩ Chung Ninh cũng không tin trên đời này sẽ còn có người sẽ cùng nhau chịu đựng đắng cay khổ cực sau còn có thể cùng bên nhau chia sẻ ngọt bùi. Dù cho cô ra sức khuyên như thế nào thì Đường Dung đều chỉ an ủi cô xong, sau đó lại quay đầu đi giúp Chu Chú tìm cơ hội thăng tiến.

Chung Ninh sắp bị cảm giác tức giận đến mức nói không thành lời này tức chết nên sau đó cô liền lựa chọn dứt khoát nói ra lời nói tàn nhẫn: “Cậu ít liên lạc với mình đi!”

Mãi cho đến ngày hôm đó ở trong phòng thí nghiệm. Bởi vì thức vài đêm nên Chung Ninh nhịn không được mà ngủ thiếp đi trên bàn.

Cô mơ thấy Đường Dung.

Trong mơ Đường Dung nhìn có vẻ gầy trơ xương nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười trước giờ:

“Ninh Ninh, cậu phải thu lại tính xấu của mình đi nha, bằng không cậu sẽ không có ai thèm làm bạn đâu.”

“Ai cần cậu lo chứ.” Chung Ninh hung dữ mà trừng mắt lại nói: “Cậu còn không biết xấu hổ mà lại nói tớ, đã nhiều năm như vậy, Chu Chú nổi tiếng rồi sao? Anh ta có cho cậu trôi qua ngày tháng tốt đẹp nào sao?”

Đường Dung vẫn là đang mỉm cười nhưng cảm xúc sâu trong ánh mắt của cô ấy bỗng nhiên trở nên vô cùng bi thương: “Ừm, vẫn là cậu nói đúng.”

“Là tớ sai rồi.”

Sau đó Chung Ninh liền tỉnh lại.

Cô càng nghĩ càng thấy bất an nên lấy ra điện thoại ra, tìm kiếm tin tức ở trong nước có liên quan đến Chu Chú.

Bị bôi nhọ danh dự đến mức như thế mà Đường Dung cũng không có ra mặt giải thích một lời nào cả, thậm chí cũng không có trả lời tin nhắn của cô.

Chung Ninh càng nghĩ càng thấy không thích hợp nên cô liền xin nghỉ, mua vé máy bay về nước và sau đó nhờ người đi điều tra tin tức của Đường Dung.

Ung thư dạ dày, thời kì cuối.

Trong nháy mắt chút tâm lý may mắn cuối cùng của cô cũng đã vỡ tan mất rồi.

“Cô gái à, cô đang làm gì vậy, cứ lại đánh tiếp như thế này sẽ xảy ra án mạng đó!”

Từ trong kí ức hỗn độn của cô có âm thanh hoảng sợ vang lên, tiếp theo cô bị vài người dùng sức kéo ra. Bên tai có tiếng động của âm thanh gì bén nhọn vang lên, qua một hồi lâu Chung Ninh mới phản ứng lại.

Chu Chú đang cuộn tròn người lại trên mặt đất đã bị cô đánh đến mặt mũi bầm dập, đuôi mắt và cái trán đều bị chảy máu đỏ lên, trên miệng thì rách ra một đường, gần như là sắp hủy dung.

Chung Ninh phun một ngụm ở trên mặt anh ta, cười lạnh nói:

“Báo án đi, đi đi! Có bản lĩnh thì đi kiện bà đây đi!”

Chu Chú nhìn cô, khóe miệng lúc đóng lúc mở giống như là đang nói cái gì.

Chung Ninh không nghe rõ, bước lên phía trước vài bước rồi nói: “Kêu cái gì? Anh nói lớn chút đi.”

“Tôi…… Sẽ không kiện cô, kiện cô Dung Dung sẽ không vui đâu……”

“Anh mẹ nó còn có mặt mũi nhắc tới cô ấy nữa sao? M* nó trò xiếc gì vậy, anh có tư cách gì tư cách nhắc cô ấy chứ?!”

Trong nháy mắt Chung Ninh lại tức giận, cô dùng một chân đá vào cẳng chân của Chu Chú, còn muốn đánh tiếp nữa nhưng lại bị người xung quanh giữ chặt.

Lúc này, rốt cuộc có người nhận ra Chu Chú:

“Cái người này có phải là cái người ca sĩ nổi tiếng đó không?”

“Cái người ca sĩ nổi tiếng này chỉ sợ người cũng không phải người, hại chết vợ của chính mình đó.”

“Khó trách sao lại bị đánh đến mức này, đây đều do bản thân cậu ta tự chuốc lấy.”

Chu Chú run run, chậm rãi đứng lên, tuyệt vọng mà nhìn Chung Ninh đứng phía sau cửa nhà.

Sau một lúc lâu, anh ta rốt cuộc cũng đi khỏi nơi này.

Chung Ninh trở về nhà, đóng cửa, suy sụp mà ngồi trên mặt đất phía sau cửa, cứ như vậy mà lẳng lặng xem nước mắt của bản thân từng giọt từng giọt rơi trên thảm.

Buổi tối ngày hôm đó, một mình Chu Chú đã mời tất cả phóng viên đến mở một cuộc họp báo.

Ở trước màn ảnh cùng microphone đã nói rõ hết tất cả mọi chuyện bao gồm cả chuyện Đường Dung ở bên anh ta rất nhiều năm, bao gồm sự thật về những bức ảnh chụp lúc trước là như thế nào, bao gồm… cả chuyện bệnh của Đường Dung cùng với anh ta có mối liên quan chặt chẽ như thế nào.

Cuối cùng thì, ngay cả phóng viên ngồi ở dưới đều nghe không nổi nữa, liền tức giận mất bình tĩnh mà mắng anh ta một câu đồ cặn bã của xã hội.

Chu Chú đối mặt với màn ảnh mỉm cười nói: “Đúng vậy, tôi là cặn bã của xã hội.”

Vào đêm hôm đó, liền truyền đến tin tức anh ta đã tự sát rồi.

Cứ như là sợ bản thân mình chết không được vậy. Sau khi anh ta đã uống hai lọ thuốc ngủ, lại ở trong bồn tắm xã nước ấm cắt cổ tay.

Sau khi nghe tin tức đó, Chung Ninh cũng không nói lời nào chỉ ở trên ban công đốt một điếu thuốc, nhìn sương trắng mờ ảo bốc lên lại dần dần tan biến đi.

Sau một lúc lâu, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.

“Đã chết rồi thì cũng tốt.”

Nàng tự giễu một tiếng, phảng phất tự nói: “Anh ta không chết, nói không chừng ngày nào đó trước khhi ra nước ngoài thì tôi cũng sẽ cầm đao g.i.ế.t anh ta……”

Dung Dung à, cậu đi nhanh một chút, lại đi nhanh một chút đi.

Ở dưới Hoàng tuyền, cậu cũng không cần lại cùng người cậu không thích gặp lại nữa.

Buổi tốt ngày hôm đó, Chung Ninh đứng ở trên ban công hút xong một hộp thuốc. Sau đó nhận được cuộc gọi từ trường học cũ gọi tới.

“…… Xin chào, hồ sơ xin ở lại dạy học ở nước ngoài, xin lỗi tôi tạm thời không thể tiếp nhận được.”

“Lần này về nước, tôi cũng dự định ở lại trong nước một thời gian.”

Chung Ninh ngẩng đầu lên, nhìn ánh trăng ở đường chân trời cùng với rất nhiều năm về trước cô và Đường Dung ở trên ban công ký túc xá đại học cùng nhau xem qua so sánh với nhau. Giống như là cũng không có gì thay đổi.

“Bởi vì có một người rất quan trọng người ở trong nước, tôi nghĩ… ở lại cạnh cô ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.