Thước Kiều Tiên

Chương 82: Phạm Âm Giải Ách



Sáng sớm hôm sau, Lữ Minh Hồ ngự kiếm đưa Lữ Đại và Giang Bình đến Lâm Tuyền Tự, đi cùng còn có Đỗ trưởng lão và Tứ sư huynh Thiệu Tử Đan.

Chờ đến Lâm Tuyền Tự, Giang Bình thấy mây mù lượn lờ, núi non trống trải, bên đường có nghìn loại hoa kỳ lạ, trăm loại cỏ ngọc, vạn gốc bách già xanh tươi như ngọc, bầu không khí khác hẳn so với Trường Nhạc Cung. Bao phiền não, lo lắng, sợ hãi trong lòng hắn cũng lắng xuống đôi chút.

Tịnh Tâm mặc áo cà sa, tay cầm thiền trượng ra đón, tối hôm qua Giang Bình đã nghe Lữ Đại kể không ít chuyện liên quan đến hòa thượng Diệu Âm này, đánh giá sơ qua, hắn đúng là một người xuất sắc.

Tịnh Tâm cũng đang đánh giá Giang Bình, hắn cười nói: “Vị này chắc hẳn là Giang thí chủ rồi, vài ngày trước tiểu tăng nhận được thư của Lữ đạo trưởng nên đã mời hai vị trưởng lão Pháp Chiếu, Pháp Viễn của Thiên Trúc Tự đến giúp, bọn họ đã đến rồi.”

Giang Bình chắp tay trước ngực, áy náy nói: “Làm phiền thiền sư rồi.”

Tịnh Tâm nói: “Giang thí chủ, chuyện này vô cùng quan trọng, không thể đổ trách nhiệm cho người khác, thật ra ngươi cũng đừng lo lắng.”

Thiệu Tử Đan nói: “Mong là thuộc hạ của Mục Thương Ngô vẫn không biết Giang công tử đến đây.”

Đỗ trưởng lão nói: “Biết thì biết thôi, sợ bọn chúng chắc?”

Thiệu Tử Đan nói: “Sư thúc, ta biết không phải là sợ bọn chúng, chỉ là bọn chúng đến thì sẽ làm hỏng sự thanh tu của nơi này, thế chẳng phải là đáng tiếc à?”

Nói thêm vài câu, đoàn người đi về phía thiền đường sau Đại Hùng Bảo Điện, Lữ Đại đến gần Tịnh Tâm, hỏi nhỏ: “Thiền sư, chuyện này ngài nắm chắc mấy phần?”

Tịnh Tâm đáp: “Tiểu tăng nghe nói Giang thí chủ đánh cược thắng Kiều Cát ở sòng bạc Chân Du, hắn may mắn như vậy, ta nghĩ có lẽ sẽ gặp dữ hóa lành, hóa nguy thành an.”

Lữ Đại thấy hắn có vẻ nắm chắc, trong lòng cũng bớt lo lắng hơn, nàng nói: “Ngài không ra khỏi tự mà cũng rành tin tức ở Hải Thị thế?”

Tịnh Tâm xấu hổ nói: “A Di Đà Phật, nói ra thì hổ thẹn, tiểu tăng cũng từng đến sòng bạc Chân Du thua Kiều Cát, từ đó khá quan tâm đ ến việc đánh cược của hắn.”

Lữ Đại bật cười nói: “Hóa ra thiền sư cũng có chấp niệm.”

Bước vào thiền đường, gặp được hai vị trưởng lão Pháp Chiếu Pháp Viễn, Lữ Minh Hồ nói với Lữ Đại: “Ngươi đợi ở đây, ta và sư thúc, sư huynh trông coi bên ngoài, có chuyện gì cứ gọi ta.”

Lữ Đại gật đầu, bọn họ đi vào trong.

Hoa văn của pháp trận trên mặt đất rõ nét hơn lúc trước đến rất nhiều, chắc hẳn là từng được Tịnh Tâm tu bổ. Tịnh Tâm bảo Giang Bình ngồi khoanh chân ở trung tâm trận pháp, còn hắn và hai vị trưởng lão ngồi ở mép trận.

Lữ Đại đứng bên cạnh nhìn bọn họ.

Tịnh Tâm nói: “Giang thí chủ xin hãy nhắm mắt vào, lát nữa ngươi nhìn thấy cảnh không giống như này, xin đừng hoảng loạn, cũng đừng mở mắt ra, đó là nội cảnh của ngươi. Trong là tâm, cảnh là hình. Tâm ở trong thân, tồn tại đồng nhất với thể, nên được gọi là nội cảnh.”

“Ta biết rồi.” Giang Bình nhìn về phía Lữ Đại, thấy nàng lo lắng nhìn mình, hắn mỉm cười, ra hiệu cho nàng đừng lo lắng, rồi nhắm mắt lại.

Ba nhà sư cùng lên tiếng, niệm thần chú, tốc độ nhanh đến mức không nghe rõ được đang nói gì, trận pháp tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt, ánh sáng ngày một sáng hơn, bao phủ Giang Bình hoàn toàn, Lữ Đại không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa.

….

“Ca ca, ngươi đi đâu thế?” Trong Ngọc Lộ điện Hàn Lạc thành, chín đôi mắt của Tiết Kinh Ngọc nhìn huynh trưởng mặc giáp chỉnh tề, tò mò hỏi.

Tiết Tùy Châu lại trở về dáng vẻ thiếu niên, sắc mặt hồng hào, trông hắn như muốn đi làm một chuyện đã mong đợi từ lâu, hắn đáp: “Hôm nay Vương thượng sống lại, ta đi đón hắn về.”

Tiết Kinh Ngọc biết Lục Quyết là Mục Thương Ngô, nghe vậy thì kinh ngạc hỏi: “Không phải là hắn bị Lữ Minh Hồ giết rồi à?”

Tiết Tùy Châu trừng y một cái, đáp: “Ngu xuẩn, ngươi nghĩ tiểu đạo sĩ đó thật sự có bản lĩnh giết được Vương thượng à? Chẳng qua là thuật che mắt của Vương thượng mà thôi! Vương thượng có một phân thân vẫn luôn ẩn nấp ở thế tục, là một người phàm tên Giang Bình. Hôm nay Vương thượng sẽ sống lại trong cơ thể hắn, công lực mạnh hơn lúc xưa, đúng lúc có thể khiến các đạo môn trở tay không kip.”

“Giang Bình?” Tiết Kinh Ngọc kinh ngạc vô cùng, hắn hỏi: “Hắn chẳng phải là trượng phu của Đại muội muội sao?”

Tiết Tùy Châu cũng chỉ vừa mới được Lục Quyết nói cho biết thân phận của Giang Bình, giờ mới muộn màng hiểu ra ngày đó nhìn thấy Lữ Đại và Giang Bình tay nắm tay ngắm tuyết trên Tây Hồ, vì sao Lục Quyết lại nói nàng có ánh mắt tốt, không ngờ đó lại là phân thân của hắn, phân thân thì có thể không tốt chắc!

Tiết Tùy Châu ừ một tiếng, hắn đột nhiên nghĩ sao đệ đệ lại biết Giang Bình là trượng phu của Lữ Đại? Hắn quay đầu nhìn đệ đệ hỏi: “Ngươi từng đi tìm Lữ Đại?”

Tiết Kinh Ngọc gãi đầu nói: “Tình cờ nhìn thấy nàng ấy ở Hàng Châu một lần, biết nàng đã gả rồi, ta cũng không làm gì nữa.”

Tiết Tùy Châu lạnh lùng nói: “Bây giờ nàng ta cũng coi như là nữ nhân của Vương thượng, đừng có động đến nàng ta.”

Tiết Kinh Ngọc vốn nghĩ Giang Bình chỉ là một kiếp người thường, thanh xuân có hạn, đợi Lữ Đại bỏ Giang Bình thì y sẽ nhảy vào, nhưng lần này xong rồi, Giang Bình biến thành Yêu vương, y lại không có cơ hội, chín cái đầu rũ xuống thất vọng thở dài.

Tiết Tùy Châu bảo y trông coi cửa cho tốt rồi cưỡi mây đến Lâm Tuyền Tự, một luồng kiếm quang hướng về phía hắn, hắn vung đao ngăn cản, toàn bộ cánh tay phải của hắn tê dại, hắn thầm kinh ngạc trong lòng trước tu vi nhanh của tiểu đạo sĩ này, nghiêm nghị nói: “Lữ Minh Hồ, Ngô Vương sống lại, các ngươi ai cũng đừng hòng ngăn cản, đừng có tốn công vô ích!”

Lữ Minh Hồ nhẹ nhàng đứng trên ngọn tre, đạo bào trắng như tuyết, cành trúc xanh như ngọc, đung đưa trong gió.

Y nói: “Tiết thành chủ, xưa nay tà không áp nổi chính, ta thấy ngươi mới là tốn công vô ích.”

Vừa dứt lời, một ánh đao màu bạc giống như cầu vồng quét về phía hắn, nơi đao phong chạm đến, lá trúc tan nát thành trăm nghìn mảnh, bay lả tả như mưa. Lữ Minh Hồ lại xuất hiện ở phía bên kia, đao quang vừa thu về, Tiết Tùy Châu lật tay chém về phía y.

Đấu được bốn năm hiệp, Tư Mã Vạn Lý và Lạc Hoa Triều cũng đến, Đỗ trưởng lão tiếp Tư Mã Vạn Lý, để Lạc Hoa Triều cho Thiệu Tử Đan. Tất nhiên Thiệu Tử Đan không phải đối thủ của Lạc Hoa Triều, nhưng Lạc Hoa Triều chẳng qua cũng chỉ đến giả bộ, đến khi Mục Thương Ngô sống lại thì đỡ bị trách tội.

Bên ngoài đánh nhau ầm ĩ, nhưng Giang Bình bên trong Phạm Âm Giải Ách Trận lại nhìn thấy một bóng người đứng trên hồ nước xanh bích lúc ẩn lúc hiện, cách một tầng sương mù không nhìn rõ, đỉnh núi xung quanh như được điểm vài vệt mực, đây là nội cảnh của hắn ư?

Người đó là ai? Sao lại xuất hiện trong nội cảnh của hắn?

Giang Bình không kìm được mà tiến đến, chân vừa di chuyển, hắn mới nhận ra hắn cũng đang ở trên mặt hồ nhưng lại như đi trên mặt đất.

Đến gần hắn mới nhìn rõ dáng dấp của người đó, thân hình cao lớn khoác trường bào màu đen, khuôn mặt anh tuấn không nhìn rõ tuổi tác, có vẻ còn rất trẻ, nhưng lại giống như đã trải qua biến cố trong đời, mang phong thái bàng quan.

“Ngươi là Mục Thương Ngô?”

Mục Thương Ngô khẽ gật đầu, Giang Bình không hề cảm thấy sợ, hắn từng nghe nói đến sự tích đáng sợ của Yêu vương, từng nhìn thấy dáng vẻ khi hắn là tú tài nghèo mua đậu phụ trên đường, từng đến Thiên Môn Vạn Hộ Cung mà hắn tạo ra, bây giờ lại biết bản thân chính là phân thân của hắn, cảm giác của Giang Bình vô cùng phức tạp.

Mục Thương Ngô nhìn Giang Bình chăm chú, nói: “Ngọn nguồn về ngươi và ta chắc hẳn Lữ Minh Hồ đã nói cho ngươi biết rồi. Hắn đúng là người thông minh, chẳng trách Quỳnh Phương Chân Quân lại truyền lại y bát cho hắn. Giang Bình, ngươi muốn làm Yêu vương không?”

Giang Bình đáp: “Không muốn, làm Yêu vương thì ta không còn là ta nữa.”

Khóe môi Mục Thương Ngô hiện lên ý cười, nói: “Ngươi đánh cược tất thắng, là người may mắn, bởi vì ngươi là ta, ta nhiều lần giơ cao đánh khẽ Lữ Đại, bởi vì ta chính là ngươi, ngươi và ta không phân rạch ròi được. Làm Yêu vương có pháp lực vô biên, thọ ngang trời đất, có thể bảo vệ nữ tử mà ngươi yêu thương, vĩnh viễn không chia cắt với nàng, sao lại không muốn?”

Bởi vì cơ thể người phàm không thể bảo vệ Lữ Đại, không thể cùng nàng sống hết quãng đời còn lại, đây vẫn luôn là điều tiếc nuối nhất trong lòng Giang Bình.

Mục Thương Ngô kê đúng thuốc, vốn tưởng sẽ nhìn thấy Giang Bình dao động, nào ngờ ánh mắt Giang Bình lại kiên định, đáp lại: “Những điều ngươi vừa nói đều rất tốt, nhưng lại không phải thứ ta muốn. Giống như Lỗ tiểu thư trong nhân duyên đã được định sẵn là của ta, nhưng ta không hề lấy nàng ấy, bởi vì ta là một con người, ta có tâm ý của mình, ta không phải con rối, không ai có thể kiểm soát ta được.”

Trong mắt Mục Thương Ngô hiện lên vẻ thương tiếc, hắn thở dài, nói: “Ta vốn muốn cùng ngươi tồn tại, ngươi lại ngoan cố như thế, vậy đừng trách ta vô tình.”

Một làn khói đen đột nhiên xuất hiện trong pháp trận, rắn độc lao thẳng đến lông mày của Giang Bình, hóa ra năm trăm năm trước, tà khí bên trong cơ thể Viên Giác tổ sư không bị hóa giải mà chỉ bị trận pháp phong ấn, bây giờ được thả ra, đối với người bình thường thì không khác gì thuốc độc, nhưng đối với Mục Thương Ngô thì lại là thuốc bổ cực tốt.

Hai nhà sư Pháp Chiếu Pháp Viễn kinh ngạc, cả hai nhìn nhau, họ đều nhận ra trận pháp xảy ra vấn đề, nhưng trên mặt Tịnh Tâm lại lộ ra ý cười như thể rất vui khi nhìn thấy cảnh này.

Pháp Chiếu ngẩn ra, khó mà tin được hỏi: “Tịnh Tâm, là ngươi thay đổi trận pháp?”

Tịnh Tâm gật đầu đáp: “Hai vị trưởng lão có điều không biết, năm nay tiểu tăng hơn năm trăm năm tuổi, là bạn tốt của Mục thí chủ, ta vẫn luôn đợi hắn sống lại.”

Lữ Đại ngơ ngác nhìn khuôn mặt phấn khởi của Tịnh Tâm, nàng giống như trượt xuống một hố băng, nỗi sợ hãi vô tận dâng lên, nàng không kịp nghĩ nhiều đã xông vào trận pháp nắm lấy tay Giang Bình lao ra ngoài.

Pháp Viễn tức giận vô cùng, lão nói với Pháp Chiếu: “Sư huynh, hôm nay chúng ta sẽ thay Phật tổ tiêu trừ tên cặn bã này!”

Hai vị hòa thượng vung quyền tấn công Tịnh Tâm, Giang Bình đột nhiên mở mắt ra nhìn bọn họ, khóe môi hắn nhếch lên, quay sang nói với Lữ Đại: “Nương tử, để ta dạy nàng chiêu Tiên Nhân Chỉ Lộ.” Nói rồi hắn nhét hai quả thông vào tay nàng, xoay cổ tay nàng một vòng, động tác cực kỳ linh hoạt, vô cùng nhanh nhẹn.

Hai quả thông bay ra, một quả cắm thẳng vào lông mày của Pháp Viễn, một nửa cắm sâu vào trong, quả còn lại đập vào cánh tay Pháp Chiếu, nắm đấm của lão lập tức trở nên mất lực, bị Tịnh Tâm đánh một chưởng vào ngực.

Lông mày của Pháp Viễn chảy máu, miệng phụt một tiếng rồi ngã xuống đất.

“Sư huynh!” Pháp Chiếu chạy tới, lấy Bát Diện Linh Lung tháp ra bao phủ chính mình và Pháp Viễn, trên mặt lộ ra vẻ bi thương.

Lữ Đại mở to mắt nhìn bàn tay của mình bị Giang Bình nắm lấy, trong lòng cảm thấy vô cùng chấn động, nàng quay đầu bắt gặp ánh mắt ngập ý cười của hắn mà cảm thấy rùng mình, nói: “Ngươi không phải Giang lang.”

Hắn hơi nhướng mày hỏi: “Vậy ta là ai?”

Lữ Đại không trả lời hắn, nàng muốn thoát ra chạy đi nhưng lại không nhúc nhích được, nàng gọi mấy tiếng Minh Hồ, nhưng cũng không thấy y tới.

Mục Thương Ngô cười nói: “Năng lượng trời sinh của ngươi vô cùng hiếm có, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ở sòng bạc Chân Du, ta đã muốn ăn ngươi rồi. Nhưng ngươi quá thú vị, ta mềm lòng hết lần này đến lần khác, hôm nay dù thế nào ta cũng sẽ không tha cho ngươi.”

Hắn cúi đầu cắn cổ nàng, máu tươi mang theo năng lượng trời sinh hòa quyện tràn vào trong miệng, thơm ngon vô cùng. Lữ Đại đau đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh, không kìm được mà gọi tên Giang Bình.

Vô số dây leo màu đen nhô lên khỏi mặt nước, chân Giang Bình bị quấn chặt không thoát ra được. Hắn nín thở dùng sức giãy giụa, cơ thể giống như một bao cát, càng ngày càng nặng, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.

Giang Bình, Giang Bình, từng tiếng hô liên tiếp vang lên như gợi lên cảnh xưa. Lần đầu gặp nhau ở Bờ Tương hội, cầu Vọng Tiên trong Tăng phủ, nàng đóng giả làm Lỗ tiểu thư lừa hắn bỏ trốn. Từ đó hắn lệch khỏi quỹ đạo đã định sẵn, đi trên con đường mà không một ai ngờ tới.

Mối nhân duyên tìm đủ mọi cách để có được này, tuy động cơ không đoan chính nhưng lại là ký ức quý giá nhất đời này.

Giang Bình đột nhiên mở mắt ra, mùi máu tanh tràn ngập trong miệng, bên tai hắn là tiếng r3n rỉ đau đớn của Lữ Đại, thấy bản thân đang cắn cổ nàng, hắn vội vàng nhả ra.

Lữ Đại cau mày, mồ hôi lạnh chảy xuống khuôn mặt trắng bệch, nàng nhìn hắn chằm chằm, nhẹ giọng hỏi: “Giang lang?”

Giang Bình nhìn sự cố ngoài ý muốn xông vào cuộc đời hắn, lòng thầm nghĩ nếu còn tiếp tục sẽ chỉ đem đến khổ sở cho nàng, chi bằng đến đây thôi.

Hắn đưa tay vuốt v e khuôn mặt nàng, nói: “Nương tử, xin lỗi.” Tay hắn vừa động đậy, Hủy Linh Đan giấu trong tay áo lập tức vỡ nát, ánh mắt lưu luyến của hắn biến mất trong nháy mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.