Thuốc Lãng Quên

Chương 16: Trở về



Nhược Hy với bộ đồ lữ khách nam nhi thường ngày xuống phố đi dạo cùng tay nải ít ngân lượng và đồ dùng đứng đợi Thiên Uy ở cổng sau hoàng cung. Lần này nàng lẻn trốn ra ngoài trong lặng lẽ mà không có A Mẫn bên cạnh. Trong lòng cũng co chút lo sợ vì trước giờ A Mẫn luôn theo sát mình, hôm nay tự thân bảo vệ cảm xúc trong lòng khó tả,nhưng chắc chắn Thiên Uy sẽ không phải thấy nguy hiểm không cứu. Vả lại nếu nói cho A Mẫn muội ấy nhất đingj sẽ ngăn cản, có khi còn bẩm đến cho Lâm Đại sư huynh thì họa lớn.

Bóng dáng hao gầy của nàng cứ đi qua lại hấp tấp với vẻ vắng lặng của rạng sáng lạnh lẽo. Thiên Uy cuối cùng cũng xuất hiện với tay nãi bên cạnh, vẻ mặt không còn lạnh lùng như trước nữa mà là một hoàng tử bình thườnh hơn bao giờ hết.

- Ta đi thôi.

Nhược Hy đứng hình nhìn nét mặt hiền lành làm hắn ngượng đỏ cả mặt nhìn sang nơi khác, ánh mắt trở nên lạnh lùng như thường ngày.

- Chuẩn bị ngựa hết rồi chứ? A Mẫn không đi với công chúa sao?

Nhược Hy giật mình cũng ngại ngùng trả lời những gì nãy giờ trong lòng tính cả. A Mẫn tỉnh dậy sẽ đi tìm mình, cùng lắm ba bốn ngày sẽ trở về,mình sẽ giải thích sau, có như thế nào đi cũng sẽ qua chuyện, Thiên Uy thở dài lén lút cùng nàng nhảy qua bức tường cao của hoàng cung, đáp xuống ngựa đã chuẩn bị sẵn ở gần đó.

Cả hai cùng xuất phát đến được một đoạn dài thì trời đã ló lên chầm chậm nhưng tỏa sáng khắp không trung. Chưa bao giờ nàng đi xa như vậy, thì ra Minh Ngọc và Hướng Ngọc không như nàng nghĩ. Lúc trước cứ tưởng ngồi trên kiệu là có thể đến nơi chưa đến nữa ngày. Ai ngờ là cả một trời vực đích cuối.

Nàng và hắn dừng chân lại một con suối rửa mặt, thỉnh thoảng lại giữa những đồi cỏ non vừa chớm xanh, hay là một cánh đồng dài bao la. Nhược Hy như cảm giác mình được đi khám phá cả thế gian này, thân thể không một chút mệt nhọc,càng háo hức cùng ngựa phi nhanh về phía trước. Nàng còn thấy những đàn bò, đàn dê chạy lung tung qua những bãi cỏ xanh mà những người châu mông cổ chăn nuôi, những dạt hoa sức sống hai bên như trải bước cho nàng đi vào thế giới cổ tích huyền diệu, trước mắt tuyệt mỹ chẳng muốn vượt qua và trở lại hoàng cung chán ngắt đó.

Ngược lại, Thiên Uy vừa lo lắng vừa cẩn thận trông nom Nhược Hy,còn rạo rực về Minh Ngọc. Sao đường dài xa xôi mãi chưa đến nơi,mãi chưa thấy mẫu hậu đợi mình trở về thăm người. Nổi nhớ da diết với cảm nhận con đường trở về đó làm hắn như muốn một bước đạp ngựa đến trước cổng thành Minh Ngọc đi vào.

Tối đến, hai người dừng chân ở một quán trọ, chỉ còn một đoạn nữa là đến Minh Ngọc. Giấc ngủ chìm vào trong mệt mỏi của cả ngày trời tức tốc đi trên ngựa.

Nhược Hy như mơ vào dãi trời đầy sao lấp lánh trên bãi cỏ mà mình khám phá ra ở mảnh trời Minh Ngọc bao la chẳng kém Hướng Ngọc này.

Cuối cùng cổng thành của Minh Ngọc cũng hiện ra trước mắt,mặt trời càng lên cao, cổng thành càng hiện rõ.

- Đến rồi.- Nàng cười rạng rỡ bên cạnh Thiên Uy.

Hắn nhìn nàng khẽ gật đầu,cả hai ung dung từng bước cùng ngựa đi vào như bước vào lễ đường của cả hai, tim nàng đập liên hồi, hình dung bao nhiêu thứ ở nơi đây xa lạ với mình làm nàng liên tục toát mồ hôi.

Thiên Uy đứng ở sau cổng của hoàng cung,mãi một lúc mới có một thị vệ hớt hải chạy ra, khuôn mặt hiền từ của thị vệ lộ rõ xúc động liền quỳ xuống trước mặt như cố nhân từ cõi chết trở về.

- Thiên Uy hoàng tử trở về rồi. Nô thần nhớ ngài lắm. Cuối cùng ngài cũng trở về rồi.

Thiên Uy cúi người đỡ thị vệ đứng dậy ôm chầm lấy với vẻ lương thiện làm nàng bên cạnh hết sức há hốc nhìn con người băng giá này thay đổi hoàn toàn.

- Ta trở về rồi.- Hắn hết đổi nhẹ nhàng.

Vài ba câu tiếp rồi thị vệ cũng đưa nàng và hắn vào trong cung,nơi này cũng không khác Hướng Ngọc là mấy, cao lớn rộng rãi,hài hòa,uy nghiêm, ít lời xì xào vui nhộn như Hướng Ngọc.

- Hoàng tử tắm rửa ăn uống rồi nô thần cùng người đến bái kiến Hoàng thượng...

Chưa kịp để thị vệ nói xong, hắn liền ngắt.

- Ta muốn đến thăm mẫu hậu trước. Người hiện giờ đang ở đâu?

Thị vệ liền ngập ngừng không muốn nói, ánh mắt cũng khác lạ không giống như ban nãy.

- Sao vậy?- Hắn lo lắng đứng dậy bồn chồn.

- Hoàng hậu...người....

Nhược Hy nãy giờ uống trà bên cạnh cũng lo lắng thay hắn, biết ngay sẽ có chuyện không tốt xảy ra.

- Hoàng hậu từ 6 năm về trước đã bị Hoàng thượng nhốt ở lãnh điện rồi ạ. Hiện giờ không ai được đến thăm người cả ngoại trừ Hoàng thượng. Nô thần e là hoàng tử không thể đến thăm hoàng hậu được.... -Nói xong thị vệ liền quỳ xuống lo lắng nhìn nét mặt đau lòng của Thiên Uy. - Nô thần đáng chết, nô thần không chăm sóc và bảo vệ được hoàng hậu như đã hứa với người. Xin người trách phạt, xin người trách phạt.

Bóng Thiên Uy vụt mất trong cơn gió thoảng.

.............

Nhược Hy nãy giờ ngồi ở trong tẩm cung như người vô hình, như người bị kiềm hãm liền khó chịu trong người đi qua lại rồi nhìn ra phía cửa. Thị vệ ban nãy cứ đứng mãi bên canh nàng ngước nhìn với ánh mắt tò mò.

- Thưa...người cần gì à?

- Ta muốn đi dạo nơi này. -Nhược Hy chưa kịp bước ra thì đã bị chặn lại. - Sao thế hả?

- Thứ lỗi nhưng Minh Ngọc rất nghiêm khắc thưa công tử. Hoàng thượng chúng tôi rất khó tính. Nếu không phải là người trong cung hay người kính quý phương xa đến thì không được đi lung tung, nếu không sẽ bị xử phạt.

Nhược Hy nhếch môi thở dài trong lòng đầy chê bai nơi này. Quả đúng là nơi sinh ra của sự hẻo lánh. Ngay từ đầu đi vào đã cảm giác lạnh lẽo, băng giá rồi. Chắc hẳn nơi này không tuyệt đẹp như Hướng Ngọc đầy tình thương. Nàng đi đến vắt chân sang một bên.

- Vậy ngươi tìm cho ta một bộ đồ của người trong cung này đi. Đi cả ngày mệt mỏi nên cũng muốn thay y phục bụi bẩn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.