Thuốc Nè! Anh Uống Đi

Chương 3



Chiếc xe cao cấp dừng trước một toà biệt thự rộng lớn. Tên tài xế bước xuống xe mở của cho chú Lưu.

Doãn An Nhiên lặng lẽ đi phía sau chú Lưu trầm mặc không lên tiếng.

Cảm giác thân thuộc ấy lại tràn về...cái cảm giác trở về những ngày tháng uống nước mắt của mẹ, làm con cờ trong tay cha, vật làm nền cho đứa em gái.

-"Doãn tiểu thư có thể ngồi đây uống trà thư giãn, phu nhân sẽ đến đây trong giây lát" Chú Lưu ôn hoà nở nụ cười.

-"Trà rất thơm! Ông có thể lui" Doãn An Nhiên sang chảnh dựa vào ghế, ưu nhã nâng tách trà.

Nụ cười trên môi Lưu Long không thể duy trì nổi, khoé môi hơi giật giật: "..." Đây là Quý gia OK! Không phải nhà cô OK!! Lưu Long tức giận đến đau dạ dày.

Đến khi bóng dáng chú Lưu dần biến mất, Doãn An Nhiên chậm rãi quan sát xung quanh.

Trần cao, thoáng đầy đủ ánh sáng và phông nền vừa mắt làm nên 1 phòng khách sang trọng, ấm cúng. Đường nét trên từng vật dụng đều mang nét cổ điển vô cùng tinh tế, sắc sảo chắc hẳn có giá trị không nhỏ. Không gian sang trọng và đẳng cấp chứng minh gia chủ có thế lực không nhỏ. Quan trọng nhất là đám vệ sĩ rải rát xung quanh, cơ hội sống sót của cô bây giờ chỉ có 1%.

Trước khi bị lăng trì xử tử cô nên chiếm chút tiện nghi để không thẹn với lòng mình nhỉ? Nghĩ tới đây Doãn An Nhiên nở nụ cười gian trá nhất, nhẹ nhàng uống một ngụm trà.

-"Anh vệ sĩ đẹp trai nón đen ơi!" Doãn An Nhiên thân thiện gọi người vệ sĩ đứng gần đó.

-"Cô đừng tưởng khen tôi là có thể làm tôi vui hế hế~" Tên vệ sĩ nhanh nhẹn bước đến Doãn An Nhiên.

Đùa à? Chẳng phải trông anh rất vui vẻ sao??!!

-"Anh vệ sĩ đẹp trai có thể dẫn em đến nhà vệ sinh nơi này được không, nơi này rộng quá em sợ đi nhầm phòng!" Đôi mắt to tròn chớp chớp phóng tia lửa điện kết hợp với giọng nói nũng nịu yếu đuối.Ôi! Đúng chuẩn combo hấp diêm thị giác lẫn thính giác cmnr.

Hừ! Cô ta đừng tưởng khen hắn là  hắn có thể nghe lời cô hế hế~ 

Hắn làm sao có thể hành động lỗ mãn được chứ? Hắn là vệ sĩ chuyên nghiệp mà! Nhất định phải nghiêm túc lạnh lùng chứ! Đúng thế  phải lạnh lùng!!! Anh vệ sĩ hằn giọng nói:

- " Cô đi theo tôi. Hmm nhưng chú ý tôi biết bản thân rất đẹp trai nên không cần khen lộ liễu thế đâu."

-"..." Anh có thể ngừng tự kỷ được  không? Thật kinh dị nha! Má ơi đúng là biến thái!!!

Doãn An Nhiên được đưa đến trước căn phòng bên ngoài rất sang trọng, cánh cửa nhìn sơ cũng biết được làm bằng loại gỗ rất quý rồi, nó được chạm khắc rất tỉ mĩ và công phu. Nhưng khi vừa mở bước vào phòng, đúng là thật SỐC a~ CMN!!! Tại sao lại trái ngược như thế??? Rõ ràng bên ngoài rất sang trọng mà trong phòng lại đơn giản đến mức này chứ!

Nàng tại sao lại phải sốc thế ư? Chính là ngoài cái bồn rửa tay và bồn vệ sinh thuộc loại thường bán rộng rãi trên thị trường thì... CMN WC có cần đơn giản như thế không!

Doãn An Nhiên âm thầm liếc mắt nhìn xung quanh.

Chỉ có điều...không có ai cạnh chừng nơi này cả. 

-"Cô cứ tự nhiên" Người vệ sĩ vội chạy về vị trí canh giữ của mình.

Bịch!

Sau cú đánh vào gáy của Doãn An Nhiên, người vệ sĩ ngã xuống đất.

Mô phật! Tất cả là lỗi tại định mệnh không phải lỗi của cô??!!

Doãn An Nhiên vội lôi "thi thể đáng thương" của người vệ sĩ vào phòng vệ sinh, lấy đồng phục đen của anh ta mặc vào người, nhanh nhẹn cầm lấy chiếc nón đen đội vào che đi mái tóc dài được búi gọn gàng bước ra ngoài như một vị thần. Vì áo vệ sĩ có chút rộng nên có thể chế chắn phần ngực khiêm tốn của Doãn An Nhiên khiến cô có chút tự hào về sự thông minh của bản thân.

Sự nghiệp vệ tặc bắt đầu! Á há há!

-"Ngươi nhanh lên thiếu gia phát điên rồi" Một tên vệ sĩ cao to không biết từ đâu chạy đến nắm lấy tay cô chạy lên lầu một. 

WTF? Thiếu gia?? Cô còn chưa lấy được gì mà.

Choang! Choang!

Tiếng đập đồ vang lên.

" Tôi không muốn uống thuốc! Các người mang thuốc tránh xa tôi ra! Có tin là tôi chết ngay tại chỗ cho mấy người xem không hả?" Tiếng đàn ông giận dữ  gào thét tuyệt vọng  khắp căn phòng.

Bên ngoài căn phòng, Lưu quản gia cùng hai hầu nữ và bốn người vệ sĩ chỉ biết thất thiểu nhìn nhau, một người hầu nữ thì thầm với Lưu quản gia: "...từ sau khi bị ngất xỉu đến giờ đã ba ngày trôi qua mà thiếu không ăn gì, người đút thuốc cũng đã bị thiếu gia doạ sợ bỏ đi nhưng mà...cứ tiếp tục như thế này thì không được, Lưu quản gia, chú mau mau nghĩ cách gì đi!"

Lưu quản gia lắc đầu: "Tôi có thể có cách gì chứ! Nếu thiếu gia xảy ra chuyện gì thì các người nên tự cầu siêu cho bản thân đi"

-"Tại sao các anh lại không vào áp chế hắn?" Doãn An Nhiên có chút tiếc hận.

Hắn đập đồ đó! Những món đồ đó rất đắt tiền đó!! Tên phá hoại!

-"Bâu giờ ai vào trong thì kẻ đó xui xẻo..." Tên vệ sĩ âm thầm thở dài "...nhưng mà hình như ta chưa bao giờ gặp ngươi nhỉ?" Ánh mắt của tên vệ sĩ có chút dò xét nhìn Doãn An Nhiên.

-" Tôi mới vào...đúng vậy tôi mới vào" Doãn An Nhiên có chút lúng túng nên giọng nói có chút lớn.

-"Vậy sao!" Ánh mắt của Lưu quản gia nhìn chằm chằm vào bóng lưng Doãn An Nhiên, mấy tên vệ sĩ ngừng nói chuyện, ánh mắt không ngừng nhìn Doãn An Nhiên khiến cô không khỏi lạnh sóng lưng.

Một tên cầm một chén cháo cùng một viên thuốc đem đến trước mặt cô.  

-"Ngươi mau vào trong" Ánh mắt của tên vệ sĩ tràn đầy "thâm tình" nhìn cô.

Doãn An Nhiên: "..."

Ơ? Họ chẳng phải đang ỷ đông bắt nạt một mình cô sao? Bớ người ta có người bắt nạt cưỡng ép gái nhà lành!!!

Không để cho Doãn An Nhiên kịp từ chối, đám vệ sĩ đã "quăng" Doãn An Nhiên vào trong phòng.

Căn phòng chỉ có một màu xám khiến cho không khí trong trong phòng cũng trở nên lạnh lẽo hơn hẳn. Chăn gối đều bị ném lung tung dưới sàn, còn các đồ vật trang trí được cho " hi sinh" một cách anh dũng nằm la liệt khắp nơi, ngay cả nhưng chiếc bình bằng gốm sứ có giá trị cũng được chủ nhân cho an nghỉ một cách thương tiếc với đất mẹ.

Gã đầu sỏ của trận càn quét dữ dội này là một thiếu niên có vẻ ngoài anh tuấn, lạnh nhạt, từ hơi thở cũng toát lên khí chất cao quý mà người thường khó có thể với tới được.

Hắn mặc một bộ đồ ngủ màu xám khiến cả người toát lên vẻ lạnh lùng, cả người mệt mỏi dựa vào tường.

Người ta thường nói có một số người ngay cả bị thương cũng có khí chất. Doãn An Nhiên thừa nhận tên này đúng là có khí chất đấy. Cánh tay đặt trên đầu gối máu nhỏ từng giọt xuống sàn nhà mà chẳng quan tâm đến việc xử lý vết thương, khác hẳn với cái tên vừa gào thét tuyệt vọng lúc nãy thế nhỉ?

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh như suối nước sâu, làm cho người ta chú ý, lại cũng như bụi cây có gai, không dám đến gần

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh như suối nước sâu, làm cho người ta chú ý, lại cũng như bụi cây có gai, không dám đến gần.

-"Cút ra ngoài!" 

Tiếng nói của Quý Dực Thần rất nhẹ tuy nhiên vẫn không thể che giấu được sự trầm ấm mê người.

CMN tên thiểu năng! Đừng ai ngăn cản bà đây chém hắn!

Trước đây chưa từng gặp người nào có tính cách tồi tệ thế này.

Dù cho có tức giận đến mức nội thương thổ huyết nhưng nét mặt của Doãn An Nhiên vẫn bình tĩnh.

Thấy Doãn An Nhiên không làm theo lời mình, Quý Dực Thần có chút khó chịu.

-"CÚT!!!" Giọng nói có chút khàn khàn, hiện rõ sự tức giận. Quý Dực Thần vừa nói xong câu này xoay người về phía giường, động tác như mây bay nước chảy, đẹp chết người.

Ai mà biết một giây sau, cơ thể Quý Dực Thần lay động, đột nhiên ngã ra phía sau.

Doãn An Nhiên trợn trừng vội đặt chén cháo cùng viên thuốc tại chiếc bàn gần đó, nhanh nhẹn ôm lấy Quý Dực Thần tránh cho anh ta tiếp xúc với đất mẹ thân yêu. Cơ thể Doãn An Nhiên có chút nhỏ nhắn nên việc ôm một người cao lớn bệnh tật quanh năm suốt tháng như Quý Dực Thần tương đối khó khăn.

Hắn mà có chuyện gì thì cái mạng nhỏ của cô khó mà bảo toàn, Dù là vậy nhưng...CMN cô chẳng muốn cứu cái tên thiểu năng này tí nào.

-"Anh muốn đè chết tôi à?" Doãn An Nhiên nghiến răng ken két lên tiếng.

Quý Dực Thần từ từ ngước đầu mặt đối mặt với Doãn An Nhiên, bỗng nhiên mặt có chút đỏ. Lúng túng nhấc người lên. 

Doãn An Nhiên: "..."

Đây là kế gì thế?

Mỹ nam kế chăng? Đỏ mặt làm moẹ gì??! Điệu bộ gái nhà lành bị phi lễ ấy là sao?

-"Nếu ngươi còn cứng đầu thì đừng trách..." Đôi mắt của Quý Dực Thần hiện lên sự khiếp sợ.

Hắn...hắn bị một tên đàn ông cưỡng hôn??!! Không thể nào!

Lời nói của Quý Dực Thần bị ngăn chặn bởi nụ hôn của Doãn An Nhiên.

Doãn An Nhiên áp sát lại gần Quý Dực Thần, nói đầy vẻ gian tà "Nếu thiếu gia không ngoan ngoãn ăn cháo và uống thuốc thì...đừng nói là hôn, tôi thậm chí còn có thể thượng anh đấy!" 

Quý Dực Thần sợ hãi lùi về phía sau đụng vào thành giường, cơ thể mất thăng bằng ngã xuống giường.

Hắn sắp bị một thằng ông cưỡng bức ư? Nhục nhã quá mà!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.