“Tôi đã ở nhà hơn nửa tháng. Không gọi Tiểu Cần đến quay. Tôi tham lắm—chỉ muốn được ở bên bố mẹ thêm một chút nữa thôi. Và những ngày đó, thực sự… rất hạnh phúc.”
“Nhưng…Không may là… sức khỏe tôi ngày càng tệ hơn.
“Ngay cả bác sĩ cũng hỏi tôi: Chắc chắn không muốn nói với bố mẹ sao?”
“Từng có lúc, tôi nghĩ đến việc tổ chức một đám tang cho chính mình. Tôi đã định lên kế hoạch cho một buổi lễ thật đặc biệt, chọn nhạc nền phù hợp…rồi nghĩ xem nên khắc gì lên bia mộ của mình.”
“Nhưng sau đó… tôi lại lười. Tôi nghĩ bố mẹ tôi sẽ lo liệu được hết. Hoặc nếu không, Hàn Húc cũng sẽ thu xếp ổn thỏa cho tôi.”
“Tôi vẫn muốn được làm công chúa nhỏ thêm một lần, được lười biếng, được chiều chuộng.”
Tôi nhìn thẳng vào ống kính.
“Tôi muốn nói với những ai đang xem video đầu tiên rằng—Đừng khóc.”
“Tôi chỉ là…đã đi đến một thế giới khác mà thôi.
“Cũng có thể, tôi đang mở một ‘bản đồ phụ’ ở đâu đó, biết đâu là để đi cứu rỗi một hành tinh chẳng hạn.”
“À phải rồi—‘Chúc Uyển’ là nghệ danh của tôi. Tên thật của tôi là Chúc Hạ Lý. Nhớ kỹ nhé.”
“Vậy thì…”
“Đã đến lúc nói lời tạm biệt rồi.”
“Tạm biệt.”
2024-8-2
Tập bảy (phần thượng)
【Bí mật không thể nói ra】
“Đừng căng thẳng, cứ nói bình thường thôi.”
Tôi giơ máy quay lên. Nhân vật chính hôm nay là… Tiểu Cần.
“Chị ơi, hay là chị nói đi… Em chỉ hợp cầm máy, không hợp lên hình, em run quá…”
Cô ấy luống cuống, cứ túm tóc mãi.
“Không được. Giờ tôi xấu lắm rồi, cho tôi giữ lại chút hình ảnh đẹp trong lòng mọi người đi, được không?”
Tôi đưa tờ giấy viết sẵn cho cô ấy:
“Cứ đọc theo giấy là được.”
Tiểu Cần bất đắc dĩ cầm lấy, bắt đầu đọc từng chữ.
Nhưng càng đọc, giọng càng nghẹn lại.
“Xin lỗi mọi người. Dù từng nói sẽ quay bảy tập, nhưng…điều ước cuối cùng là một nguyện vọng riêng tư. Tôi không muốn công khai. Tôi đã nhờ Tiểu Cần thực hiện thay mình.”
“Chỉ những người thân thiết nhất với tôi mới liên quan đến điều ước này.”
“Tôi thấy mệt rồi.”
“Từ giờ… sẽ không quay thêm video nào nữa.”
Đọc xong, Tiểu Cần nhìn tôi:
“Chị này… hay là chị nói thêm vài câu nữa đi?”
Cô ấy vừa nói vừa khóc.
Khóc đến nỗi nước mũi cũng chảy ra…
“Đừng khóc nữa, cô đang lên hình đấy. Xấu vậy, sau này nổi tiếng lại bị làm thành sticker biểu cảm bây giờ.”
Tôi thở dài, xoay máy quay về phía mình.
“Xấu thì xấu, cho mọi người ngắm thêm lần cuối đó. Nhìn kỹ nhé… sau này sẽ không còn thấy tôi nữa đâu.”