Cố Hải sáng sớm đã phải đến công ty, đến giữa trưa thì trở về, Bạch Lạc Nhân vẫn đang ngủ. Bữa sáng hắn chuẩn bị cho cậu trước khi đi cũng chưa ăn, Cố Hải đành phải đổ tất cả, làm lại một ít cơm trưa. Vào phòng để gọi Bạch Lạc Nhân rời giường, kết quả nhìn thấy cậu đang ngủ say bèn ngồi bên cạnh nhìn đến tận mười phút, rõ ràng là không nỡ mở miệng gọi.
Rơi vào đường cùng, Cố Hải đành phải để lại một tờ ghi chú cho Bạch Lạc Nhân, khóa kỹ cửa lại rồi trở về công ty.
Cố Hải vừa rời đi, Cố Dương đã đến liền sau đó, đêm nay hắn sẽ đáp máy bay về HongKong , dự định trước khi đi sẽ gặp Cố Hải một lần, kết quả lại bỏ lỡ nhau trên đường. Lúc Cố Dương đến công ty Cố Hải tìm hắn, Cố Hải vừa lúc đã về nhà, lúc Cố Dương đến nhà Cố Hải, hắn lại vừa rời đi không lâu.
Cố Dương cố tình không gọi điện thoại cho Cố Hải hỏi hắn đang ở đâu, chỉ nghĩ nếu gặp được thì tốt, không gặp cũng không sao.
Nhìn thấy cửa nhà Cố Hải khóa chặt, Cố Dương đứng lặng ở cửa, tự nghĩ hay là vào luôn đi. Hắn có chìa khóa của căn phòng này, Cố Hải đã cho hắn từ lâu. Nhưng dựa vào tình hình hiện tại có thể thấy không có ai ở nhà, Cố Dương không biết đi vào thì gặp được gì.
Xoay người định đi, Cố Dương đột nhiên dừng chân lại.
Ẩn ẩn cảm giác trong nhà không phải là không người, có một loại khí tức nhân loại mơ hồ từ phía trong bay ra.
Cố Dương mở cửa phòng đi vào.
Trong phòng tràn ngập mùi hương thức ăn, Cố Dương cầm tờ giấy đặt trên bàn trà, nhìn thấy phía trên viết: "Thức ăn đặt ở nồi giữ nhiệt, chỉ cần lấy ra ăn, tôi tan tầm sẽ về, nếu cậu đợi không kịp có thể đến công ty tìm tôi."
Có ngốc cũng có thể nhìn ra trong phòng này còn có một người khác.
Xem ra, em trai hắn đã đón chào xuân sắc lần thứ hai.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, Cố Dương nhẹ nhàng xoay nắm cửa, chậm rãi đi vào.Trên giường có một người đang ngủ, quấn chăn như nhộng, chỉ lộ ra nửa cái đầu, trong phòng thản nhiên lan tỏa mùi xạ hương, chỉ cần là đàn ông sẽ biết ngay trong phòng này đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Khi Cố Dương nhìn thấy người trên giường chính là Bạch Lạc Nhân, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác không thoái mái.
Hơn nữa loại cảm giác không thoải mái này và cảm giác tám năm trước khi thấy bọn họ ở cùng nhau không có gì thay đổi, là loại bài xích từ tận đáy lòng, bây giờ còn thêm chút lúng túng. Dường như lúc Cố Dương đứng ở cửa đã dự cảm rằng bên trong sẽ xuất hiện hình ảnh mà mình không muốn nhìn thấy, nhưng vẫn không nhịn được phải vào trong kiểm tra.
Bạch Lạc Nhân ngủ mê man, cậu tưởng Cố Hải vẫn chưa đi, thực ra vừa rồi lúc Cố Hải đến bên giường nhìn chằm chằm vào cậu, cậu đã phát hiện ra, nhưng vẫn còn rất mệt mỏi nên lười mở mắt mà thôi.
Cố Dương quay lưng về phía Bạch Lạc Nhân ngồi trên giường, lặng lẽ hút một điếu thuốc,trong lòng hắn đột nhiên nôn nóng.
Bạch Lạc Nhân vươn chân ra khỏi ổ chăn, đến chỗ tay Cố Dương đặt trên giường, thừa dịp Cố Dương vẫn còn đang ngây người, dùng đầu ngón chân đầu hung hăng kẹp lấy da trên mu bàn tay hắn, nhéo một cái. Môi Cố Dương cắn chặt điếu thuốc, định nắm lấy cổ chân Bạch Lạc Nhân, không ngờ cậu lại nhanh chóng rụt chân về.
Nếu với tính cách bình thường của Cố Dương, đừng nói có người dám đánh lén hắn, dù chỉ là dùng chân chạm vào tay hắn, chân người này đừng mong có thể dùng tiếp. Nhưng hôm nay lại khác, Cố Dương không chỉ không tức giận, còn nhìn khối xanh tím trên mu bàn tay nhếch miệng.
Trong đầu hiện lên ánh mắt dọa người của Bạch Lạc Nhân ngày ấy trên máy bay xin mồi lửa.
Tám năm đã qua, sự thật đã chứng minh những suy đoán của Cố Dương từ trước, người này nếu không chết, chắc chắn sẽ trở nênchói lọi.
Cố Dương đi vào bếp, đem tất cảcơm trưa Cố Hải tỉ mỉ chuẩn bị ăn hết sạch, sau đó lau miệng, làm ra vẻ không có việc gì ra khỏi nhà Cố Hải.
Mãi đến khi nghe thấy tiếngmở cửa phòng, Bạch Lạc Nhân mới mở mắt ra.
Đi rồi? Cũng không thèm chào tôi một câu?
Cậu ngồi dậy, nhìn đồng hồ trên bàn, đã là hai giờ hơn. Cậu rời giường, thu thập xung quanh một chút, quyết định về nhà. Qua hai ngày nữa là phải đi, thời gian còn lại phải ở cùng bố mẹ, nếu không lần sau cậu về nhất định sẽ bị quở trách.
Bạch Lạc Nhân rửa mặt xong, nhanh chóng đi vào nhà bếp, vừa rồi lúc Cố Dương ăn cơm, cậu đã ngửi thấy mùi,tưởng rằng Cố Hải đang ăn một mình. Kết quả mở nồi giữ nhiệt ra, bên trong rỗng tuếch, trên bàn cơm bày hai cái bát và hai cái đĩa đều rỗng không, ngay cả một muỗng canh cũng không có.
Bạch Lạc Nhân nhịn không được nuốt nước bọt, Cố Hải cậu thật độc ác! Không phải chỉ nhéo mu bàn tay cậu thôi sao? Thức ăn còn không thèm chừa cho tôi miếng nào? !
Buổi chiều về nhà gặp lúc kẹt xe, xe không tiến được nữa, kết quả gặp phải Dương Mãnh đang ngồi trên xe cảnh sát ra ngoài tuần tra, Bạch Lạc Nhân bấm còi, Dương Mãnh vừa muốn phát uy, ai con mẹ nó dám ngăn xe cảnh sát? Kết quả nhìn thấy trên biển số xe sáng long lanh chữ "Quân đội", lập tức hít một ngụm khí lạnh, lại nhìn lêngương mặt anh khí bức người sau tấm thủy tinh, cơ thịt trên Dương Mãnh nháy mắt thả lỏng.
Bạch Lạc Nhân đi xuống xe, cúi người dựa vào trước cửa kính xe Dương Mãnh,"Đi tuần tra sớm thế sao?"
Dương Mãnh nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Lạc Nhân,"Tôi đang tìm di động!"
"Cậu đường đường là một cảnh sát gương mẫu, lại có thể bỏ đi quản việc nhỏ này hả?" Bạch Lạc Nhân cười ha hả .
"Đâu phải!" Dương Mãnh vẻ mặt đau khổ,"Tôi tự làm mất di động !"
Bạch Lạc Nhân xấu hổ thanh thanh cổ họng,"Di động của cậu sao lại mất?"
Dương Mãnh ghé vào phía trên tay lái, lại nói:"Đừng nói nữa, lúc nãy lúc đi bắt tên trộm vặt, kết quả không tốt, trộm đã không bắt được, còn mất luôn cái di động . Tôi bắt đầu hoài nghi hai tên kia chắc là cùng một bọn, di động của tôi nói không chừng là do lúc tôi sơ suất bị chúng thuận tay trộm mất"
Bạch Lạc Nhân,"......"
"Đúng rồi, cậu đang đi đâu?"Dương Mãnh hỏi.
"À, còn không phải về nha sao? Đường bên kia kẹt xe quá, tôi mới rẽ sang bên này."
Dương Mãnh đập vào vô-lăng một cái,"Tôi phải đi nhanh mới được, Nhân Tử, bữa khác gặp nhau, chúng ta bây giờ không tiện nói chuyện, lỡ bị phạt thì không hay. Tôi phải đi tới phía trước nhìn một cái, nói không chừng tên trộm kia còn ở nơi đó kiếm ăn!"
Bạch Lạc Nhân cười nói,"Được rồi, cậu đi nhanh lên."
"Tôi đợi cậu đến tìm tôi đó !"
Bạch Lạc Nhân lái xe thẳng đến trung tâm di động, mua một cái di động mới nhất vừa được bán trên thị trường, trực tiếp phái người đưa đến sở cảnh sác. Chạy tới chạy lui cả buổi. Xong việc cậu mới từ nhà xuất phát đi tìm Cố Hải. Lúc này, trời đã trạng vạng tối, Cố Hải dành phần cơm chiều để trong nồi giữ nhiệt cho cậu, nhìn ra cửa sổ chờ Bạch Lạc Nhân.
Chỉ chốc lát sau, Bạch Lạc Nhân từ trong xe bước ra, biểu tình gấp gáp hỏi Cố Hải:"Cơm chín chưa?"
"Đã chín, tôi để nó trong nồi giữ nhiệt cho cậu!"
Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng,"Còn biết chừa cho tôi chút ít à ?"
"Cái gì gì mà chừa cho cậu chút ít? Tôi còn chưa ăn đâu, vẫn luôn đợi cậu mà !"
Mặt Bạch Lạc Nhân đầy vẻ nghi ngờ, đáng thương Cố Hải hoàn toàn không biết hắn bị nghi ngờ cái gì.
Cố Hải vừa bưng đồ ăn lên, Bạch Lạc Nhân lập tức nhào vào ăn như hổ đói, thím Trâu thẩm vốn muốn giữ cậu ở nhà ăn cơm, nhưng Bạch Lạc Nhân nói đã ăn ở bên ngoài rồi, thật ra cậu vốn đã quen khẩu vị cơm do Cố Hải nấu, nên giờ ai nấu cậu cũng ăn không thích bằng. Hơn nữa từ trưa tới giờ còn chưa có miếng nào vào bùng, trong lòng nghẹn một hơi, buổi tối thế nào cũng phải ăn mới được.
Cố Hải kinh ngạc nhìn cách ăn của Bạch Lạc Nhân, nhịn không được mở miệng hỏi :"Cậu cả buổi chiều đi làm chuyện gì? Đem cơm tiêu hóa sạch sẽ nhanh như vậy?"
"Tôi có cái gì để tiêu hóa? Cả một ngày cũng chưa ăn được cái gì ! !"
Cố Hải cười trêu chọc nói, "Cậu không phải đã ăn đồ ăn tôi giữ nóng cho cậu rồi à?"
Bạch Lạc Nhân càng nghe càng tức,"Vâng, có chó nó ăn!"
Sau đó, hai người cùng lúc dừng đũa.
Bạch Lạc Nhân đột nhiên ý thức được cái gì, kéo mu bàn tay Cố Hải qua nhìn, không thấy có cái gì bất thường, rồi đem tay còn lại của hắn qua, cũng không phát hiện có gì khác lạ, theo lý thuyết lực chân của cậu không hề nhỏ đâu !
Cố Hải lòng tràn đầy nghi hoặc nhìn Bạch Lạc Nhân,"Cậu không thấy tờ giấy trên bàn trà?"
"Tờ giấy nào?"
Bạch Lạc Nhân đứng lên, đi đến phòng khách, lúc này mới phát hiện trên bàn trà có để một tờ giấy, cầm lên nhìn xem, sắc mặt lập tức liền thay đổi.
Cố Hải chạy tới ban công gọi điện thoại cho Cố Dương .
Cố Hải trầm mặt,"Vậy anh có đi vào phòng ngủ không?"
"Tôi phải lên máy bay rồi, tạm biệt"
Cố Hải bỏ di động xuống, từ ban công đi vào phòng.
Năm phút đồng hồ qua đi, sự việc được làm rõ, vừa rồi còn đang là bữa cơm ấm áp, nháy mắt đã bị bao phủ bởi một tầng u ám.
"Cậu nói đi, cậu đã đem tôi và anh ta nhận nhầm bao nhiêu lần rồi?" Cố Hải đen mặt nổi giận nói,"Nếu là song sinh thì có thể bỏ qua, nhưng hai đứa tôi đều không phải do cùng một mẹ sinh ra, mức độ thừa nhận tôi trong lòng cậu thấp như vậy sao?"
Bạch Lạc Nhân không lên tiếng, ăn đồ ăn trong chén, lạnh giọng biện hộ:"Tôi lúc ấy ngủ mơ mơ màng màng, làm sao biết được trong nhà còn có người khác, huống chi lúc ấy anh ta cũng không lên tiếng, ngồi xuống trên giường, cậu lại mới từ trên giường đứng lên, tôi hoàn toàn không mở mắt nhìn xem là ai."
"Đây là lý do sao? Cậu hiện tại cho dù có mặc đồ phụ nữ, xen lẫn vào trong dòng người, tôi chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra ngay !"
Bạch Lạc Nhân đang ăn đột nhiên liền nghẹn họng, yên lặng nhìn Cố Hải hai giây, để rơi mất một chiếc đũa.
"Cậu làm tôi phải ngủ li bì ở chỗ này, cậu còn muốn tôi phải cảnh giác?!"
Cố Hải đanh mặt nói không ra lời .
Bạch Lạc Nhân đứng dậy muốn đi, Cố Hải một tay giữ lại cậu, kéo đến ngồi xuống bên người.
"Ăn xong rồi đi !"
Bạch Lạc Nhân cứng rắn,"Không thiếu cơm!"
Cố Hải cầm lấy một cái bánh bao nhét vào miệng Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân vốn định phun ra, nhưng bánh bao rất thơm, cắn xuống liền không ngừng được. Hơn nữa ăn một còn muốn ăn thêm cái thứ hai, vì thế không có tiền đồ lại cầm thêm một cái, còn không quên nói qua một câu:"Tôi nói cậu nghe, lãng phí thức ăn là không đúng"
Cố Hải hung hăng lau khóe miệng dính tương của Bạch Lạc Nhân một cái, ngữ khí đã dịu bớt phần nào ,"Tôi không phải đã nói với cậu rồi sao, tôi không sợ anh ta làm tổn thương cậu sao?"
"Vậy sao cậu lại cho anh ta chìa khóa nhà?"
Cố Hải dừng một chút,"Tôi cũng không biết, ngay cả ba tôi còn không có, sao tôi lại có thể đưa cho anh ta."
Sắc mặt Bạch Lạc Nhân thay đổi, khó nghe để lại một tiếng thở dài.