Thương Ấn

Chương 11



Trong giây phút này, cô cảm thấy mình thật đáng buồn.

“thư ký Mộc, cô đồng ý với đề nghị của tôi chứ? Tôi cam đoan với cô, chỉ cần cô đồng ý đi theo tôi, tôi sẽ trả tiền lương cho cô nhiều gấp hai lần so với cái giá của giám đốc Thương trả cho cô.” Lương Ung cực kỳ mong đợi cô nhận lời nên không do dự đưa ra nhiều lợi ích.

“Tôi” Cô khổ sở nén nước mắt không cho nó chảy ra.

“Song song với số tiền lương gấp hai, nếu cô có yêu cầu gì khác chúng ta có thể bàn bạc kĩ hơn.”

Di chuyển tầm nhìn, Mộc Nguyệt Ngân nhìn Thương Nhạc một cái, thấy anh không hề lên tiếng.

Anh ngay cả liếc nhìn cô một lần cũng không muốn, giống như chuyện này không liên quan đến anh………Đúng, đúng là không liên quan tới anh, mặc dù trên danh nghĩa cô vẫn là thư ký của anh nhưng anh cố tình đem cô trói chặt bên mình chỉ vì phòng ngừa cô sẽ gây bất lợi cho anh.

Cho nên hôm nay cùng anh xuất hiện ở câu lạc bộ tư nhân này, cô chỉ đơn giản muốn đi theo, cô chỉ nghĩ…………… muốn được có nhiều thời gian ở bên canh, chỉ như thế mà thôi.

Chỉ muốn được nhiều thời gian ở bên anh, chỉ như thế mà thôi.

Thu đôi mắt đau thương lại, cô lắc đầu, nở một nụ cười áy náy, nhìn Lương Ung: “Cám ơn tổng giám đốc Lương đã coi trọng tôi, tôi………e rằng không thể nhận lời mời của ngài, tôi đã quen làm việc bên cạnh giám đốc Thương.”

“Thói quen làm việc bên cạnh Tổng giám đốc Thương? Thật là đáng tiếc.” Lương Ung đã sớm đoán được kết quả này, vẻ mặt tiếc nuối.

Giống như nghe chuyện không liên quan đến mình, Thương Nhạc tự mình uống rượu, sau khi nghe xong câu trả lời của cô, trong mắt lóe ra sự an tâm, một giây tiếp theo phát hiện bản thân mình lại có suy nghĩ khó hiểu, tâm tình càng thêm tồi tệ.

Đem ly rượu uống cạn sạch, cảm giác nóng cháy lan tỏa trong miệng, thiêu đốt lồng ngực anh, anh không quan tâm đến mùi vị đắng chát chỉ tiếp tục đưa ly rượu không cho Mộc Nguyệt Ngân, cắt đứt cái nhìn qua lại giữa cô và Lương Ung.

“Thấy chưa! Tổng giám đốc Thương, tôi đã nói rất hâm mộ anh mà, chính vì nguyên nhân nhân này anh mới dám ra vẻ hào phóng từ bỏ những thứ mình yêu thích, chỉ có thư ký Mộc Nguyệt Ngân của anh vẫn không bằng lòng đi theo tôi” haizzz, muốn tìm được vị thư ký như này thật là khó quá.

Nghe Lương Ung khen ngợi Mộc Nguyệt Ngân, Thương Nhạc cảm thấy cực kỳ chói tai.

Ai mà cần lòng trung thành của cô? Lại còn nói cô rất trung thành? Loại phụ nữ chỉ biết làm ra vẻ này, chỉ có một mình anh là biết bộ mặt thật của cô.

Còn nói cái gì gọi là yêu anh? Còn nói cái gì mà có tình cảm sâu đậm với anh? Đúng là nhảm nhí.

Nhìn cô xem, thấy ánh mắt người đàn ông khác chăm chú nhìn mình, cô còn cười với người ta được, đừng tưởng anh không chú ý đến nhất cử nhất động của cô, ngay cả ánh mắt cô anh cũng nhìn thấy rõ ràng.

Nếu cô nói yêu anh, vì sao còn đi cười với người đàn ông khác?

Anh cười lạnh một tiếng, Thương Nhạc nhìn Lương Ung, trong đầu nảy ra một suy nghĩ xấu xa.

“Tổng giám đốc Lương, anh đã thích thư ký của tôi đến thế, nếu anh làm ăn với tôi, chỉ cần chúng ta có cơ hội hợp tác với nhau, anh sợ gì không gặp được cô ấy chứ ? Hay là………….. anh không chỉ coi trọng năng lực và thái độ làm việc của cô ấy, nếu anh đã thích cô ấy đến như vậy, tôi có thể để cô ấy tiếp anh.

Mộc Nguyệt Ngân như lặng đi, đôi mắt trừng lớn không thể tin vào lời anh nói.

Anh nói……………để cho cô tiếp…………. tiếp giám đốc Lương ?

Ngực cô trở nên lạnh buốt, tựa như bị đẩy vào hầm băng, ngay cả cơ hội run rẩy cũng không có, trực tiếp bị đông cứng lại, trong mắt như sắp trào ra dòng dịch nóng, đưa đôi mắt không thể tin được nhìn Thương Nhạc.

Hai mắt Lương Ung mở lớn, cũng bị lời nói Thương Nhạc hù dọa: “Tổng giám đốc Thương, những lời như thế không thể nói lung tung được, cho dù là nói đùa nhưng đối với người phụ nữ mà nói sẽ khiến cô ấy bị tổn thương.”

Cho đến giờ phút này, anh mơ hồ giải thích được vì sao thư ký Mộc không đồng ý đến làm việc dưới quyền anh, hóa ra giữa cô và Thương Nhạc không chỉ có quan hệ cấp trên và cấp dưới.

Nhưng cho dù không phải chỉ đơn thuần là quan hệ công tác, hành vi của Thương Nhạc……………

“Ai bảo tôi nói đùa?” Thương Nhạc cười lạnh, trong mắt chứa đầy ý cười, ghé sát vào lỗ tai Mộc Nguyệt Ngân, dùng âm lượng mà chỉ hai người nghe được nói: “ Không phải cô nói yêu tôi sao? Không phải tình cảm của cô đối với tôi rất sâu sắc sao? Cô muốn tôi tin tưởng thì chứng minh cho tôi xem.”

Anh không bao giờ tin cô có thể làm ra loại chuyện này.

Đúng, là anh cố ý tổn thương cô, muốn tháo xuống bộ mặt giả dối của cô.

Nghe lời nói tàn nhẫn của anh, đôi mắt Mộc Nguyệt Ngân đỏ lên, cắn chặt cánh môi, đôi tay nắm lại thành nắm đấm, móng tay bấm sau vào lòng bàn tay.

Chứng minh cho anh thấy?

Cô biết đối với anh, sự nghiệp là quan trọng nhất, cô biết anh có bao nhiêu hy vọng có thể hợp tác cùng chi nhánh Hàn Quốc, cô biết anh không hề nói giỡn với cô, cô biết…………………..

Đau đớn nơi ngực cô ngày một rõ ràng, con ngươi đen nhánh tĩnh mịch, chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng khẽ mấp máy, mỉm cười bi thương.

Căn phòng tràn ngập âm thanh đinh tai nhức óc và tiếng cười dâm đãng, những người khác đều không chú ý đến bọn họ, càng không thể nghe thấy câu chuyện vừa rồi, nhưng Mộc Nguyệt Ngân cho rằng tất cả mọi người đều nghe được, cô chẳng khác gì loại gái bao rẻ tiền, tình cảm mà cô kiên trì vì anh bị anh không chút lưu tình dẫm nát dưới chân.

“Nếu như đây là điều anh mong muốn…………..” Nếu như làm như thế có thể giúp được anh, cô sẽ không từ chối.

Đôi mắt này tựa như không còn ánh sáng, lúc này nó chỉ còn lại sự bi thương.

Một phút này, Thương Nhạc không thốt nên lời.

Anh nhìn thấy trong mắt cô có kiên định và nghiêm túc, cũng thấy rất rõ ẩn sâu bên trong là chua sót và bi thương, anh không muốn lí giải cảm giác đau nhức trong lòng mình, anh cố làm ra vẻ lạnh nhạt gật đầu một cái.

“Em hiểu rồi…………. em sẽ làm.” Nếu như đây là điều anh muốn, cô không còn lời nào để nói, cho dù trong lòng chồng chất vết thương, những vết thương đang rỉ máu, cô cũng cố gắng chọn cách quên đi.

Bởi vì đây là điều anh muốn, anh yêu cầu, cô………. không sao hết, cô sẽ không đau.

Lúc đêm khuya, một chiếc xe hơi phóng nhanh trên đường cao tốc.

Thương Nhạc ngồi ở ghế lái xe, tay nắm chặt tay lái, nhìn thẳng về phía trước, xem cảnh vật hai bên đường coi như không thấy, trong đầu anh lúc này chỉ có gương mặt nhợt nhạt, tuyệt vọng, dưới ánh đèn mờ ảo, đôi môi cứng ngắc khẽ nhếch lên, nhìn anh nở một nụ cười chua xót đắng chát.

Hai tay của anh xiết chặt lấy bánh lái, giờ phút này gương mặt thâm trầm lạnh lẽo lại tỏ ra tức giận.

Đừng nghĩ đến cô ấy nữa, không nên nghĩ tới………..gương mặt kia, cho dù có nhắc nhở bản thân thế nào đi chăng nữa thì hình ảnh trong đầu anh cũng chưa từng biến mất.

Nếu như đây là điều anh muốn……………….Em sẽ làm……….

Ra sức đập mạnh vào tay lái, Thương Nhạc mím chặt môi mỏng, vẻ mặt càng lúc càng u ám.

Đáng ghét! Anh thật sự không thể bỏ qua gương mặt đau đớn tuyệt vọng của cô.

Đôi con ngươi rung động biết nói của cô khiến người ta thấy chán ghét, vậy mà từ lúc nãy đến giờ vẫn cứ hiện hữu trong đầu anh……, trong mắt của anh………….chết tiệt khiến cho anh không ngừng nhớ đến.

Chân ga đã dẫm tới giới hạn, kim chỉ số cũng đã chạm mốc tối đa nhưng cho dù thế nào, cho dù anh tự nói với bản thân đó là cô can tâm tình nguyện, nhưng, vì sao gương mặt của cô vẫn xuất hiện trước mắt anh.

Loại phụ nữ chuyên thiết kễ đặt bẫy người khác anh không cần phải để tâm, cũng giống như cô chính là loại phụ nữ vì đạt được mục đích, loại phụ nữ dùng mọi thủ đoạn, anh không cần tôn trọng.

Anh sẽ không đau lòng, sẽ không lo lắng, sẽ không………………..Ngực anh lúc này đau đớn, nhưng tuyệt đối không phải vì cô mà là vì bị cô làm cho tức giận đến phát đau.

Đúng thế, ngực anh đau đớn rõ ràng là bị cô chọc tức, ai bảo cô không biết tự lượng sức mình, cố ý dùng loại chuyện này để thử anh, thử xem trong trái tim anh cô chiếm bao nhiêu quan trọng.

Cho dù chiếm 1% cũng là quá nhiều, anh sẽ không quan tâm cô có suy nghĩ gì, sẽ không quan tâm cô rốt cuộc là phục vụ người đàn ông nào, cho dù cô đồng ý với yêu cầu của anh thì sẽ khiến anh hiểu cô đối với anh có bao nhiêu quan trọng sao?

Anh cũng chỉ là tùy tiện nói một câu, cô cũng không cần phải ngây ngốc thế chứ? Cô làm như vậy là muốn bày tỏ với anh cái gì? Thể hiện rằng cô đối với anh yêu rất sâu đậm, rất mãnh liệt, có bao nhiêu nồng, bao nhiêu đậm sao ?

Thể hiện rằng cô đối với anh yêu rất sâu đậm, rất mãnh liệt, có bao nhiêu nồng, bao nhiêu đậm sao ?

Tất cả đều là cô can tâm tình nguyện, anh không có ép buộc cô, lại càng sẽ không để ý xem lúc này cô đang làm gì…………..

Đang làm gì………………Cô chết tiệt lại cùng người đàn ông khác đi khách sạn, cô…….gương mặt cô ảm đạm, hiện ra lo lắng cùng hoảng sợ, rõ ràng rất muốn cự tuyệt rất sợ ……………………….Chết tiệt! Tại sao cô còn đi với người đàn ông kia?

Chứng minh cho anh thấy, điều này có nhất thiết không?

Để cho anh tin tưởng rằng cô là có tình cảm với anh, điều này có quan trọng không?

Tốc độ xe dần chậm lại, gương mặt Thương Nhạc cứng nhắc, cảm xúc càng lúc càng phức tạp, gương mặt hiện ra trong đầu ngày càng lớn dần, giống như đã đươc khắc sâu.

Đột nhiên, chiếc xe quay ngoặt sang phải, ban đầu hai tay anh nắm chặt lấy tay lái, hiện tại chỉ còn một cánh tay đặt lên, cánh tay còn lại cầm lấy di động bị ném sang một bên, không hề do dự nhấn xuống một dãy số.

“ Giám đốc Trương, tôi là Thương Nhạc, tôi muốn hỏi anh, anh có biết giám đốc Lương ở khách sạn nào sao? “

Anh cố gắng giữ cho tinh thần tỉnh táo, đè nén lo âu, tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình bắt đầu cảm thấy có chút hối hận rồi.

“ Giám đốc Vương, tôi là Thương Nhạc, muốn hỏi anh, có biết giám đốc Lương ngủ lại ở khách sạn nào sao? “

Đúng, anh sẽ không để ý người phụ nữ ấy rốt cuộc là đi tiếp ( bồi ) người nào, một chút cũng không hề để ý, chỉ là………………………Chỉ là đột nhiên có chút việc muốn tìm

Lương Ung nói, muốn biết rốt cuộc chi nhánh tại Hàn Quốc kia có cách nào thông qua anh ta liên hệ được hay không thôi.

“ Vệ tiên sinh, tôi là Thương Nhạc, anh có biết Lương Ung ở lại ở khách sạn nào sao? “

Anh chỉ là…………chỉ là chết tiệt anh không thích Lương Ung, cho dù có biện pháp từ tay anh ta lấy được thị trường kinh tế Hàn Quốc, cũng không cần cùng tên kia hợp tác.

“ Anh Dương, tôi là Thương Nhạc, anh có biết Lương Ung ở khách sạn nào sao? “

Anh chỉ là………………….

Anh đập mạnh chiếc điện thoại di động xuống một bên ghế ngồi, vẻ mặt đáng sợ, hai mắt như thiêu đốt, lại đạp chân ga lần nữa, lái về phía đường rẽ, gia tăng tốc độ phóng nhanh trên đường cao tốc.

Chết tiệt! Rốt cuộc có ai biết cái tên chết tiệt Lương Ung đang ở khách sạn nào không?

Gần hai giờ rưỡi sáng, Thương Nhạc đỗ xe xong, khuôn mặt mệt mỏi, tâm trạng phiền não.

Kết quả anh vẫn không tìm được Lương Ung, chứ đừng nói gì đến việc rút lại đề nghị.

Hối hận?

Đúng, cho dù nói thế nào, anh cũng không vì hành động của bản thân mà cảm thấy hối hận, nhưng vì sao anh cứ cảm thấy cực kỳ buồn bực, hiện lên trong đầu như trước vẫn là gương mặt đau khổ, tuyệt vọng của Mộc Nguyệt Ngân.

Anh biết cô không bao giờ muốn chấp nhận loại đề nghị buồn cười như vậy, thật ra thì cô bị những lời nói của anh tổn thương, mà anh thì hối hận muốn chết khi giận dỗi đưa ra cái loại đề nghị đó.

Anh không thể phủ nhận, tâm trạng của anh lúc này đang cực kỳ tồi tệ.

Nghĩ đến cô cùng người đàn ông khác ở cùng với nhau, nghĩ đến cô đang cùng với người đàn ông khác vui vẻ đắm say, mùi vị tức giận và ghen tỵ không ngừng bốc lên trong đàu anh, làm sao cũng không thể kiềm nén được.

Anh vậy mà lại buông tay đưa cô cho một người đàn ông khác, cảm xúc cực kỳ hoang mang.

Anh không thể chịu đựng được khi cô bắt chuyện với người đàn ông khác, không thể chịu đựng được trước mặt người đàn ông khác cô lại toát ra dáng vẻ kiều mỵ, chưa kể đến lúc này trái tim anh đang vô cùng kích động rất muốn giết người. Tất cả đều do hành vi ngây thơ của bản thân anh tạo thành.

Cuối cùng, anh quay trở lại khách sạn khi nãy, hy vọng bọn họ chưa kịp rời đi nhưng đã muộn, trong phòng không còn bất cứ ai và không ai biết tung tích của hai người kia ở đâu.

Chết tiệt! Anh cũng chỉ rời đi được có 12 phút mà thôi, lúc anh rời đi trước, bọn họ rõ ràng vẫn còn chưa có ý định tan cuộc, sao nhanh như vậy đã không thấy bóng dáng?

Lẽ nào không thể đợi thêm được nữa hay sao? Lẽ nào vội vã muốn hưởng thụ thế giới của hai người đến thế sao?

Ghen tỵ, đúng, anh chính là ghen tỵ, thì thế nào? Không thể sao?

Anh không nên đưa cô cho người đàn ông kia, tại sao anh lại có thể dùng loại hành động này đến bức bách cô để thể hiện cho cô biết anh không quan tâm cô cơ chứ?

Anh đối với cô thật sự một chút cũng không để ý sao? Anh đối với sự tồn tại của cô ngay cả một chút cũng không có thật sao?

Nếu nói anh thật sự không thèm để ý, như vậy hiện tại lồng ngực như đang có lửa thiêu đốt là gì đây?

Lúc này, cửa thang máy từ từ mở ra.

Gương mặt Thương Nhạc càng lúc càng thâm trầm, giống như cảm xúc có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Anh giống như gặp phải ma, rõ ràng đã tự nói với mình, sự có mặt của cô không có bất kỳ giá trị quan trọng nào, cô chỉ là loại phụ nữ đầy mưu mô, bụng dạ nham hiểm, thế nhưng anh lại cực kỳ để ý.

Bước ra thang máy, Thương Nhạc lấy ra chìa khóa.

Xem ra hôm nay lại mất ngủ, anh hiểu rất rõ bản thân.

Xảy ra loại chuyện như vậy, nghĩ tới việc không biết cô ở nơi nào, anh sao có thể an tâm? Làm sao có thể giả bộ như không có chuyện gì? Dù sao anh cũng đã thành thói quen mỗi khi ở nhà có cô làm bạn, thói quen mỗi đêm có cô nằm bên cạnh, thói quen thấy gương mặt cô tràn đầy nhu tình và mật ý……………

Khẽ nguyền rủa một tiếng, Thương Nhạc nhắm mắt lại, hít một hơi, kiềm chế tâm trạng buồn bực và khủng hoảng trong lòng.

Mặc dù anh gạt được người khác, nhưng anh không thể lừa được bản thân, anh không thể bình tĩnh, tâm tình không thể thả lỏng………….Chết tiệt! Tại sao anh lại thẩy cảm giác hối hận đang bao phủ lý trí của anh?

Ngẩng đầu lên, xoa mặt, anh mở mắt ra, đột nhiên, một bóng dáng nhỏ bé xuất hiện trong tầm mắt.

Có người………………Ngồi ở cửa nhà anh.

Nhíu mày, nheo mắt lại, anh muốn nhìn cho rõ ràng.

Đó là một bóng dáng rất quen thuộc………….

Mở to đôi mắt, không tin vào những gì mình nhìn thấy.

Thân thể nhỏ bé co ro một chỗ, đôi tay vòng ôm lấy hai chân, cả người cuộn lại trước cửa, đầu cúi thấp, cả gương mặt chôn giữa hai chân, cô đang phát run…………không, cô đang khóc sụt sùi.

Là Mộc Nguyệt Ngân……….người để cho anh cảm thấy hối hận, người phụ nữ anh tìm kiếm suốt đêm.

Thoáng chốc, cảm xúc buồn bực của anh biến mất, tâm trạng nặng nề tan biến, thay vào đó là tâm trạng vui vẻ và thở phào nhẹ nhõm.

Cô ở chỗ này, trước cửa nhà anh……….Cô không đi với người đàn ông kia? Lúc anh đang sửa sai vì hành động khốn khiếp của bản thân, vội vã tìm kiếm cô thì cô đang có mặt trước cửa nhà anh……………Chờ anh?

Khóe miệng không khỏi dương lên, khi Thương Nhạc phục hồi lại tinh thần thì phát hiện bản thân đang bước rất nhanh về phía cô.

Tiếng bước chân gấp gáp, Mộc Nguyệt Ngân không kịp lau đi nước mắt còn vương trên khóe mắt, nhìn đôi giày da màu đen quen thuộc trước mắt, tiếp đến là quần âu màu đen, cô tiếp túc ngước mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thương Nhạc.

Nhìn anh đứng tại chỗ trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, kinh ngạc cô lại có thể xuất hiện ở chỗ này, xuất hiện trước cửa nhà anh.

Mặc dù vẻ mặt anh không lộ ra vẻ chán ghét, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ, cô bất lực cắn môi, nở nụ cười khổ tràn đầy áy náy.

Cho dù mệt mỏi, hai chân đau nhức, cô vẫn chậm rãi đứng lên.

“ Thương ……………..Thương Nhạc………………” Thân thể không ngừng run rẩy, cô mở miệng:” Xin lỗi, em………….em không thể cùng anh ta, không cách nào……………..”

Cô rất muốn chứng minh cho anh thấy cô rất cố chấp và anh quan trọng với cô thế nào, thật sự, cô rất hy vọng có thể trợ giúp anh về mặt sự nghiệp, nhưng…………nhưng…………

“ Em không thể chấp nhận được người đàn ông khác, em………….xin lỗi, em đã chạy trốn.” Cô thật sự rất quan tâm anh, cô không phải cố ý rời đi, nhưng vừa nghĩ tới phải bồi ( thật sự thì chưa tìm ra được từ nào thay thế từ bồi ) một người đàn ông khác, vừa nghĩ tới……………….Cô không thể nào chấp nhận được để người đàn ông khác ngoại trừ anh đụng chạm.” Em xin lỗi.”

Có lẽ, anh cũng không tin tưởng cô đâu.

Anh sẽ không tin tưởng cô đối với anh cực kỳ để ý, sẽ không tin tưởng cô đối với anh có nhiều chấp nhất, sẽ không tin tình yêu của cô đối với anh có bao nhiêu mãnh liệt và chân thành, ngay cả một chút chuyện nhỏ này cô cũng làm không được, làm sao có thể chứng minh với anh là thực tâm hay là toan tính đây?

Chỉ nghĩ đến sự việc vừa xảy ra, nghĩ đến cô và Lương Ung cùng nhau đi vào khách sạn, đứng trước cửa phòng anh ta, loại cảm giác bất lực và sợ hãi bủa vây lấy cô khiến cô lo lắng, cô………..cô không chút do dự quay người bỏ chạy, ngay cả Lương Ung cũng bị hành động của cô làm sợ hết hồn nhưng vẫn lớn tiếng gọi cô lại, cô cảm giác sau lưng cô như có một con mãnh thú đáng sợ đang đuổi theo mình, cô…………rất xin lỗi.

“ Ngoài trừ anh bảo e bồi người khác, cái gì em cũng có thể làm, anh muốn em chứng minh như thế nào cũng có thể, nhưng xin anh đừng không tin tưởng em có được không?” Cặp mắt Mộc Nguyệt Ngân đỏ hồng tràn ngập sự khủng hoảng, cố gắng không để nước mắt chảy ra, thân thể mảnh khảnh không ngừng run rẩy, vươn tay muốn chạm vào anh, rồi sau một giây chần chừ, vẫn không dám chạm vào anh.

Cô biết anh không thích cô chạm vào anh, chỉ là cô vẫn cảm thấy lo lắng, cảm thấy sợ hãi, muốn được cảm thụ ấm áp của anh, muốn được anh trấn an.

Tại sao? Thương Nhạc thật không hiểu, suy nghĩ của anh có quan trọng thế sao? Đối với cô mà nói, anh đối xử với cô thế nào, quan trọng đến thế sao? Anh nói tin tưởng hay không tin tưởng cô, ở trong lòng anh cô chiếm bao nhiêu phần, đối với cô mà nó, nó thật sự quan trọng đến thế sao?

Rốt cuộc vì cái gì? Tại sao giờ phút này anh lại cảm nhận được tình cảm chân thành và mãnh liệt của cô? Tại sao bây giờ ngay cả một câu chế giễu anh cũng không thốt ra được?

Nhìn cô yếu ớt là thế, cần được an ủi là thế, anh vừa đau lòng vừa thương tiếc.

Chưa kịp phản ứng, Thương Nhạc phát hiện bản thân thế nhưng đã vươn tay ôm cô vào trong ngực mình.

Hai tay của anh không muốn buông ra, giống như cô rất rất quan trọng với anh, không đành lòng, không ngừng ôm cô thật chặt trong lòng mình.

Cảm nhận được sự tồn tại của cô, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, an tâm.

May mắn cô bỏ trốn, may mắn cô không vì mấy câu nhất thời kích động của anh mà làm ra loại chuyện kia, may mắn…………….

Sợ hãi rúc vào trong lồng ngực ấm áp, Mộc Nguyệt Ngân bị hành động của anh làm cho kinh ngạc.

Anh đang ôm cô, giây phút này, không phải cô bức bách anh, không phải cô chủ động ôm lấy anh, anh cũng không hề dùng ánh mắt châm chọc cô, không phải nhất thời bất đắc dĩ làm ra loại hành động này, cũng không hề uy hiếp cô, đây là một cái ôm ấm áp mà anh nguyện ý chủ động.

Trong lòng như lên men, cắn môi, cô không hiểu, vì sao anh đột nhiên lại dịu dàng thế này với cô? Vì sao không hề giễu cợt cô? Nhưng cô rất thích hành động bất ngờ này của anh, anh sẽ không biết cô có bao nhiêu lần khát khao được anh ôm, bao nhiêu lần nhớ nhung lồng ngực của anh.

Cho dù chỉ là hành động nhất thời xúc động, ngày mai anh lại tiếp tục chế nhạo cô, châm chọc cô, không sao cả, ít nhất hiện tại từ trong lòng anh cô cảm nhận được an tâm và an ủi, có thêm động lực để cố gắng.

“ Thương Nhạc……………………” Cô chậm rãi giơ tay lên, e sợ bắt lấy quần áo của anh xiết chặt, theo an tâm và thỏa mãn từ từ tăng thêm lực đạo.

Thương Nhạc của cô………………….cô.

Tiếng thở dài nặng nề từ trong mũi anh tràn ra.

Mâu thuẫn, là tâm trạng lúc này của anh.

Suy nghĩ của anh đang thay đổi, anh biết, biết cái nhìn ban đầu của anh về cô toàn bộ đều đã thay đổi

Phụ nữ đối với anh không là gì hết, cũng không cần quá xem trọng, tình cảm chỉ như một trò chơi, đối với anh mà nói, chỉ có lợi ích quan hệ, càng không thể vì vậy mà lãng phí thời gian.

Thế nhưng lại có một thứ gọi là vì tình yêu mà chấp nhận từ bỏ mọi thứ, chẳng biết vì sao, thế nhưng trong ngực anh, nó lại bắt đầu nảy mầm, bắt đầu thay đổi cần phải dịu dàng………mà tất cả chỉ vì cô, người phụ nữ trong ngực anh lúc này, người anh cho là bụng dạ thâm sâu Mộc Nguyệt Ngân.

Bối rối, nghi ngờ, suy nghĩ trở nên hỗn độn, Thương Nhạc chậm rãi nhắm mắt lại, cho dù biết giờ phút này hành động của anh đã chệch khỏi đường ray, anh cũng không nguyện ý buông tay, không muốn mầm tình mới nảy nở bị nhổ tận gốc………….Đến chính anh cũng không thể hiểu, vì sao bản thân lại trúng loại kích độc mang tên “ Mộc Nguyệt Ngân “

********************

Sáng sớm, trong không khí tràn ngập hương cà phê thơm nồng.

Thương Nhạc vươn tay, sờ sang một bên giường, không thấy người.

Mở mắt, bên cạnh anh không có một bóng người, chậm rãi ngồi dậy.

Thì ra là bởi vì có người không thấy, cho nên trong phòng cho dù ấm áp thật, anh vẫn cảm thấy một chút hơi lạnh, là do thân thể ấm áp nằm bên cạnh anh chẳng biết rời đi từ lúc nào, cho nên anh mới không thể ngủ yên ổn.

Còn đang nghi hoặc người phụ nữ nằm bên cạnh chạy đi nơi nào, một giây tiếp theo, ngửi được mùi hương cà phê mà nghĩ tới điều gì, nhảy xuống giường, mặc lại quần, ngực để trần, đi ra khỏi phòng ngủ, theo mùi hương cà phê đi xuống tầng.

Đứng ở chân cầu thang, không cần tìm kiếm, anh đã nhìn thấy bóng dáng cần tìm.

Cô đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng, trong phòng bếp đi qua đi lại.

Nhìn bóng dáng bận rộn của cô, Thương Nhạc đứng tại chỗ, tầm mắt không rời khỏi cô.

Đây có lẽ là lần đầu tiên anh lựa chọn nhìn thẳng vào sự có mặt của cô, cũng là lần đầu tiên chuyên chú quan sát cô như vậy.

Ánh mắt của cô hết sức điềm tĩnh, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Dịu dàng, ấm áp, bình yên, là cảm giác lúc này của anh về cô.

Anh chưa bao giờ phát hiện, thì ra gạt bỏ bài xích với cô sang một bên, anh thậm chí có loại cảm giác an tâm và tín nhiệm………….Không, không đúng, thật ra thì anh rất tin tưởng cô, chỉ là ở sau khi cô phản bội anh, làm ra những chuyện uy hiếp anh, hóa ra anh với cô vẫn tràn đầy tin tưởng.

Bởi vì tin tưởng cô, cho nên trên lĩnh vực công tác cô trở thành thư ký không thể thiếu của anh, bởi vì đối với cô tin tưởng, cho nên tất cả sổ sách lớn nhỏ trong công ty, cô đều nắm rõ chỉ sau anh, thứ nhất cô biết tất cả các kế hoạch cơ mật của công ty, bởi vì cảm thấy an tâm, cho nên khi anh bận đi công tác không thể hoàn thành một số việc thì đương nhiên cô là người đầu tiên anh nghĩ đến có thể thay anh gánh vác, cũng bởi vì coi trọng cô, cho nên anh mới lấy danh nghĩa của cô mua cổ phiếu công ty, để cho cô chiếm phần đa số cổ phiếu.

Thật ra thì anh cực kỳ coi trọng cô, sự có mặt của cô đã hỗ trợ anh rất nhiều, cho nên khi cô phản bội anh, lấy chuyện của công ty ra uy hiếp anh thì anh mới vô cùng tức giận và căm hận cô.

Nghĩ theo một góc độ khác, Thương Nhạc bắt đầu bị thu hút, đối với Mộc Nguyệt Ngân, anh phát hiện bản thân thế nhưng lại muốn tìm hiểu cô, muốn hiểu rõ cô rốt cuộc tại sao sẽ làm ra những loại chuyện này?

Cô luôn nói vì anh nên cô mới cố chấp, nhưng cô có cần lấy công việc nhiều năm mà bản thân cố gắng ra để đặt cược như thế không? Cô không cảm thấy hành động như thế sẽ chỉ lỗ vốn thôi sao? Anh có gì đáng giá để cô đem mọi thứ ra đánh cuộc đến thế sao?

Biết rõ kết quả cuối cùng nhất định là thua, sao cô vẫn lựa chọn buông tha tất cả chỉ vì muốn được theo anh?

“ Thương………Thương Nhạc? Anh………anh dậy rồi à? “ Chuẩn bị xong bữa ăn sang, Mộc Nguyệt Ngân vừa bước ra khỏi phòng bếp, liền phát hiện người đàn ông đang đứng ở chân cầu thang, lập tức cô nở nụ cười, nhưng có vẻ dè dặt, có chút lo lắng nhẹ giọng gọi.

Nhìn cô có dáng vẻ bất an, Thương Nhạc chậm rãi nhíu mày.

Anh cảm thấy, sau khi cô đối diện với hành vi của anh và thái độ của anh, cô giống như không biết phải xử sự ra sao.

Cô là sợ anh sẽ lại chế giễu cô sao? Cô là lo lắng anh sẽ hướng con mắt lạnh lung vào cô sao?

Tâm tình của anh có chút khó chịu, nghĩ đến lúc trước hành vi của mình làm tổn thương cô.

“ Umh…………Xin lỗi, em biết anh không thích em động vào đồ đạc của anh, em chỉ là muốn làm bữa ăn sáng cho anh, em……..nếu anh không muốn ăn, không………….không sao, em sẽ đợi bao giờ anh đi làm sẽ đem toàn bộ đổ đi.” Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của anh, cô tưởng mình đã làm anh tức giận.

Nheo mắt lại, nhìn cô bất an, gương mặt vô tội, Thương Nhạc mím chặt cánh môi chậm rãi xuống tầng, đi tới bên cạnh cô, phát hiện cô đang liên tục xoa hai tay với nhau.

Tiếp tục đi vài bước, anh đến bên bàn cạnh bàn ăn ngồi xuống, cầm lên bữa ăn sang do cô chuẩn bị, ăn, đây là ý tưởng duy nhất anh nghĩ ra để biểu đạt với cô.

Anh không muốn phá vỡ không khí ấm áp lúc này, thậm chí anh cảm thấy rất hạnh phúc bởi bữa ăn sáng do cô làm.

Nhìn hành vi của anh, Mộc Nguyệt Ngân kinh ngạc không thôi, sau đó cô cười không ra tiếng, chỉ có nét mặt vui sướng hiện rõ trên gương mặt.

Thương Nhạc bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô đang cười với anh.

Nụ cười vui sướng không kịp che giấu, cô và anh bốn mắt đụng nhau, quá bất ngờ, cô vội vàng cúi đầu xuống.

Lần nữa nhíu mày, anh nhìn trang phục trên người cô.

Tối ngày hôm qua cô ở lại, là anh khiến cô quá mệt mỏi đến ngay cả hơi sức rờ đi cũng không có, cho nên hiện tại cô vẫn mặc trên người bộ váy đơn bạc.

Cô ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt anh đang nhìn mình, hơn nữa lại còn nhíu mày, cô đại khái đoán được anh đang nhìn cái gì.

“ Em…………Xin lỗi, em biết anh không thích em có mặt ở chỗ này, ngày hôm qua……….ngày hôm qua là do em quá mệt mỏi, nên ngủ quên mất, em………..em sẽ lập tức rời đi, em thật sự không phải cố ý muốn lưu lại.” Cô vôi vàng giải thích. Anh nhất định là đang nghĩ, cô rốt cuộc mặt dày đến cỡ nào mà dám ngủ lại ở đây.

Nhìn thấy cô hoang mang lo lắng, rất sợ lại chọc giận anh mất hứng, Thương Nhạc không khỏi chau mày.

Nếu như gạt bỏ bài xích với cô sang một bên, chán ghét cô và cô phản bội ………..Anh phát hiện bản thân không cần phải giữ thái đô khó chịu với cô.

“ Tôi không có mất hứng em ở lại đây, cũng không có không hài lòng việc em đụng vào đồ đạc trong nhà.” Trên thực tế, bây giờ ngay cả việc giữ vẻ mặt bài xích cô và ra vẻ khó chịu với cô anh còn không làm nổi, ngược lại khi buổi sáng tỉnh dậy có thể nhìn thấy dáng vẻ cô bận rộn trong bếp còn khiến anh cảm thấy có một cảm giác ………cực kỳ thỏa mãn.

“ Dạ ? “ Mộc Nguyệt Ngân kinh ngạc mở to mắt, không tin vào những gì mình nghe thấy.

Anh nói…………….Không có mất hứng khi cô ở lại đây?

Lắc đầu, cô âm thầm nhắc nhở mình, không thể nghĩ quá nhiều, lời của anh không có ý nghĩa gì khác, cô không cần suy nghĩ lệch lạc, nhất định là do ngày hôm qua quá muộn, cho nên anh mới để cô ở lại, anh mặc dù không khó chịu khi cô ở lại nơi này nhưng cũng không hề vui mừng khi cô ở lại, đối với sự có mặt của cô, anh không vui cũng không khó chịu, bởi vì anh căn bản không để ý cô.

“ Vâng” Cô đè nén cảm giác chua xót, lấy lại tinh thần, gật đầu một cái.

“ Em định cứ đứng mãi ở đấy? “ Nhìn cô cố ý giữ khoảng cách với anh, Thương Nhạc cảm thấy có chút bất mãn.

Rõ ràng là anh chán ghét cô đến gần, vào lúc này anh thậm chí có chút khó chịu khi cô cố giữ khoảng cách với anh.

“ Em…….em bây giờ sẽ đi ngay.” Anh ngay cả để cô ở bên cạnh anh thêm một chút thời gian cũng không nguyện ý, có thể thấy được anh có bao nhiêu chán ghét cô.

Trái tim đau đớn ngày một mãnh liệt, Mộc Nguyệt Ngân mỉm cười khổ sở.

Thương Nhạc lộ ra vẻ ánh mắt kỳ quái trước nay chưa từng có, nhìn chằm chằm gương mặt của cô.

Cô…………..thật đúng là biết cách làm người khác tức giận.

Chẳng lẽ ở trong nhận thức của cô, anh có ác liệt tới cực điểm vậy sao? Chẳng lẽ anh cho cô cảm giác vừa đáng sợ vừa áp bức đến thế sao?

Đúng, quả thật trước đó anh có quá đáng, nghĩ đến mấy ngày nay thái độ và hành động ác liệt của anh, không thể trách cô không nghe ra ý tốt của anh.

Là anh ép cô đối với anh phải cẩn trọng, không phải sao? Là anh để cô mỗi lần đối mặt với anh đều bị căng thẳng thần kinh, không phải sao?

Như vậy, hiện tại anh lấy tư cách gì muốn cô đừng hiểu lầm? Anh có tư cách gì mà tức giận với cô?

“ Ngồi xuống cùng nhau ăn, ngày hôm qua em cũng chưa ăn gì đâu “ Hơn nữa, trải qua đêm qua thể lực hao hết, cô nhất định là mệt chết đi.

Cặp mắt Thương Nhạc âm u, cho dù cô rất mệt mỏi nhưng sáng sớm vẫn cố gắng dậy sớm chuẩn bị mọi thứ cho anh, rồi lại vôi vàng rời khỏi………….

“ Cùng…………cùng anh ăn? “ Mộc Nguyệt Ngân kinh ngạc, cảm giác bắt đầu từ buổi tối hôm qua, Thương Nhạc trở nên rất kỳ lạ.

Nét mặt của cô cực kỳ đáng yêu, giống như nhận được niềm vui rất lớn, trong mắt ánh

lên tia sáng khát vọng vừa vui vừa mừng…………Khiến anh cảm thấy có chút đau lòng.

“ Ngồi ở đó “ Anh chỉ vào vị trí ngồi đối diện mình.

“ Có…..thật sự có thể sao? “ Cắn môi, cô không chắc chắn lắm nhìn anh. Có khi nào chờ sau khi cô ăn xong, anh lại đột nhiên tức giận ?

“ Trừ phi em muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, hoặc là em không muốn cùng tôi dùng cơm.” Rõ ràng anh có ý tốt muốn mời cô ở lại, nhưng khi đối mặt với cô, anh lại xị mặt, muốn tỏ ra thân thiện với cô cũng không biết làm như nào.

“ Muốn, em rất muốn “ Mộc Nguyệt Ngân vội vàng gật đầu, cầm một bộ bát đũa, ngồi về phía anh chỉ định.

Nhìn bộ dáng nóng ruột của cô, ngay sau đó lại mừng rỡ như điên, giây phút này, Thương Nhạc không khỏi nở một nụ cười.

Yêu cầu của cô thật ra rất nhỏ, hy vọng của cô thật ra thì không nhiều lắm, cô cũng không hề có lòng tham không đáy, chỉ hy vọng rằng anh có thể đối với cô tốt một chút, thường mỉm cười với cô……………

Anh đột nhiên hiểu ra, hóa ra vấn đề từ đầu tới cuối tưởng chừng rắc rồi là thế không ngờ trong nháy mắt đã được làm rõ.

Bình tĩnh, cứng ngắc, kinh ngạc, anh chợt hiểu ra tất cả, hướng tầm mắt ngắm nhìn cô.

Phát hiện ra anh đang nhìn cô, Mộc Nguyệt Ngân ngẩng đầu lên, khóe miệng nở một nụ cười má lúm đồng tiền rất chân thành.

Mắt cô toát ra tia sáng mà một kẻ không biết thâm tình là thế nào như anh cũng có thể nhận ra, cái nhìn đầy quyến luyến từ cô với anh.

Thật ra thì……….Anh đã hiểu.

Cô xem trọng không phải là tiền bạc của anh, không phải thân phận của anh, không phải danh tiếng của anh, càng không phải địa vị của anh.

Cô thương anh, bởi vì anh là Thương Nhạc, cho nên anh yêu…………….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.