Thương Ấn

Chương 7



Trong căn phòng tối, vang lên những tiếng thở gấp cùng tiếng rên rỉ kích tình, trên chiếc giường rộng rãi, đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau, cùng nhau cảm nhận khoái cảm.

Hai cánh tay mảnh khảnh bám vào Thương Nhạc, hai mắt Mộc Nguyệt Ngân nhắm chặt, đôi môi bật ra âm thanh nỉ non mềm nhũn.

Dục vọng nóng bỏng theo lý trí mà đong đưa một cách mãnh liệt, không hề nhẹ nhàng, không hề thương tiếc đem toàn bộ dục vọng bị khơi dậy một cách tàn nhẫn, tiến vào rồi rút ra một cách liên tục.

Trái ngược với gương mặt hấp dẫn vì kích tình của cô, gương mặt của anh vẫn lạnh lùng và vô tình, nhìn chằm chằm vào cô.

Mặc dù cô nỉ non bộc lộ tình cảm quyến luyến đối với anh nhưng anh không có bất cứ động tác nào, cứ như đang phát tiết, liên tục ra vào nơi ướt át của cô, đem khoái cảm của bản thân đưa lên đỉnh điểm.

Hơi thở ám muội tràn ngập khắp nơi, sau khi tận hưởng khoái cảm tuyệt vời, cơ thể hai người đều đầy mồ hôi, một lúc sau, Thương Nhạc lại gia tăng nhịp độ đưa đẩy dục vọng, theo tiếng thở gấp gáp yêu kiều của cô mà ‘làm việc’ không ngừng nghỉ, cao trào kích tình che phủ toàn bộ lý trí của hai người………………….

Dục vọng được thỏa mãn, Thương Nhạc không chút lưu luyến xoay người xuống giường, rời khỏi người Mộc Nguyệt Ngân, bước vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy truyền rất rõ bên tai, trên giường, Mộc Nguyệt Ngân dần khôi phục lại lý trí, mở mắt ra, nhìn phòng tắm, cánh môi mấp máy toát ra tia đau thương, cô không có cách nào che giấu nỗi đau xót, chậm rãi ngồi dậy, lẳng lặng xuống giường, nhặt lên quần áo, mặc vào ngay ngắn.

Thời gian từng phút trôi qua, hơn mười phút sau, Thương Nhạc mặc áo choàng bước ra khỏi phòng tắm.

Nhìn Mộc Nguyệt Ngân còn chưa rời đi, anh không buồn cười một tiếng, mà xem như không có sự tồn tại của cô, bước về phía sô pha.

Người đàn ông ngước mắt nhìn như không nhìn cô, cô cũng giả bộ không để ý, mở túi da của mình ra, lấy vài thứ ra, đặt ở trước mặt anh.

“ Đây là hồ sơ và tài liệu dự bị của công ty, anh kiểm tra lại xem.” Cô thản nhiên cười nói.

Thương Nhạc cũng không thèm liếc cô một cái, tự mình cầm lấy tài liệu trên bàn.

“Em biết anh đã thay đổi mật khẩu máy tính cá nhân, cả toàn bộ dữ liệu trong máy em đều bị xóa sạch, em bảo đảm, tất cả những thứ trong tay em lúc này là những tài liệu cuối cùng.”

Anh ngước mắt, khóe miệng hơi giương lên, ý cười trong mắt đầy vẻ khó hiểu “ Đây là những thứ cô có thể uy hiếp lợi ích của tôi, thời gian bốn tháng còn chưa đến, cô xác định sau khi trả lại nó cho tôi, tôi vẫn tiếp tục thực hiện điều kiện của cô chứ? “

Rốt cuộc qua hơn mười ngày, đây là lần đầu tiên anh đồng ý mở miệng nói chuyện với cô.

Nhìn người đàn ông trước mặt, Mộc Nguyệt Ngân nở nụ cười nhạt: “Cho dù anh có hay không có tuân thủ thỏa thuận, những thứ này vốn dĩ vẫn là của anh, từ trước tới giờ em chưa từng muốn dùng nó để uy hiếp anh………..lúc đó, tình huống cấp bách nên em mới kích động làm vậy.”

“Cô cho rằng giải thích thì có thể khiến bản thân trở nên cao thượng hơn? Cho dù có đem đồ trả lại tôi, trên tay cô vẫn còn cổ phiếu của công ty, so giá trị của nó đối với đống giấy tờ này không là gì hết.” Cô nghĩ rằng cố tình làm ra vẻ mỉm cười dịu dàng thì anh sẽ dỡ bỏ phòng bị đối với cô xuống chắc?

“Thương Nhạc, anh không cần có thái độ thù địch đối với em. Em biết hành vi của em là rất quá đáng, anh rất ghét bị người khác sắp đặt, nhưng không làm như vậy, em sẽ không còn cơ hội.” Cô đi tới cạnh anh, ngồi xổm xuống, chân thành nhìn anh.

Ý tứ của cô là không muốn làm hại anh, cũng không phải loại phụ nữ có ý đồ đen tối, chỉ muốn được anh để ý đến, muốn anh đáp lại, muốn đem người đàn ông vốn là của cô giữ lại ở bên người………………Làm như vậy, có gì sai?

“Cho dù cô có làm nhiều việc đến mấy, cô vẫn sẽ không có cơ hội, làm sao tôi có thể chấp nhận được loại phụ nữ chỉ biết dùng thủ đoạn bỉ ổi để cài bẫy tôi?” Anh hất bàn tay cô ra, giống như chỉ cần cô đụng chạm vào người là anh đã thấy chán ghét.

Lời của anh không đả kích được cô, cô mỉm cười khổ sở, tuyệt đối không đau, chỉ cảm thấy chua chát.

“Em tin tưởng chính mình.” Càng tin tưởng giữa biển người mênh mông anh và cô vẫn gặp lại nhau, tất cả là bởi vì duyên phận giữa cô và anh vẫn còn chưa dứt.

“Tin tưởng? Cô tin tưởng cái gì? Tin tưởng chỉ cần làm như vậy, tôi sẽ yêu cô? Hay là đồng ý để cô ở bên cạnh tôi? Thành thật mà nói, cô chẳng có lấy nửa điểm tư cách đó. Nói khó nghe một chút, ngoại trừ uy hiếp ra cô dựa vào cái gì để tôi can tâm tình nguyện chấp nhận cô? “

Thương Nhạc không hiểu, tự tin của cô từ đâu mà có? Vì sao con người cô tràn đầy sự quyết tâm? Rốt cuộc vì sao cô cứ kiên trì với anh? Rốt cuộc vì sao cô chắc chắn như thế? Sau khi anh đối với cô chán ghét, châm chọc, khiêu khích, vẫn không hề bị ảnh hưởng.

Anh trừng mắt nhìn cô, đối với cô, anh có rất nhiều câu hỏi.

Anh vừa quen thuộc cô lại vừa cảm thấy cô xa lạ, đây thực sự có phải người anh đã biết suốt năm năm nay không?

Gương mặt dịu dàng, đôi mắt thâm tình, cười rất say đắm, Mộc Nguyệt Ngân không bị tổn thương bởi những lời nói của anh: “Theo thời gian trôi qua, bây giờ em tin tưởng lựa chọn của mình, tin tưởng mình sẽ không nhìn lầm người, cho dù anh không còn như trước, nhưng ………………nhưng anh vẫn là Thương Nhạc của em.”

Vì sao cô cứ nhất định phải là anh? Chẳng lẽ giống như lời cô nói, bởi vì chỉ là yêu anh? Lời nói rất chắc chắn vừa rồi của cô khiến anh không khỏi phiền não.

Trên đời này, ai có thể khẳng định tình yêu là tất cả? Cho dù là yêu thì trong lòng vẫn tồn tại suy nghĩ ích kỷ của bản thân, sẽ không bao giờ có chuyện toàn tâm toàn ý coi tình yêu là thứ duy nhất.

Còn cô thì sao? Cô sẽ làm được sao?

Rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu, Thương Nhạc không thể phủ nhận, giờ phút này, anh cũng cảm thấy mình có phần hơi quá đáng khi cố ý dùng lời nói làm tổn thương cô.

Biết anh đã cố ý, cô vẫn im lặng chịu đựng? Vì sao cô cứ phải khiến bản thân bị thương tổn?

“Tôi cũng tin tưởng chính mình, cô chưa bao giờ là người khiến tôi phải dè chừng, cô có nỗ lực làm thật nhiều việc cũng phí công vô ích, tôi không yêu chính là không yêu, cho dù cô có bày tỏ tình cảm với tôi bằng cái chết, tôi cũng sẽ không cảm động.” Tình yêu với anh chả là gì hết, chỉ có lợi ích, cũng giống như hôn nhân của anh, chỉ cần đem lại lợi ích cho sự nghiệp công ty, cho dù kết hôn với người phụ nữ anh không yêu cũng không là gì.

Con mắt Mộc Nguyệt Ngân nóng lên: “Em sẽ cố gắng đến cùng, chuyện chưa đến hồi kết thì làm sao có thể khẳng định được đáp án.”

“ Cô…………….” Thương Nhạc nhíu mày, cả người như phát hỏa: “Một người đàn ông đã dứt khoát từ chối cô, đem tình yêu của cô dẫm nát dưới chân, cô vẫn còn mặt dày đến quấn quýt đối phương? Mộc Nguyệt Ngân, cô rốt cuộc có ý đồ gì? “ Nhìn bộ dáng dịu dàng của cô, anh càng thêm chán ghét.

“Thương Nhạc, tình cảm của em, anh…………………sẽ không hiểu được? “ Cô thì thầm chua xót.

Không có cách nào! Cô yêu chính là yêu, tiếp tục cố gắng đi, chưa nhận được tình cảm sâu sắc, không có thâm tình, không muốn rời xa, sao cô có thể buông anh ra?

Anh sẽ không hiểu, bởi vì anh đã quên mất cô, nhưng cô không thể……………tình yêu của cô, chân tình của cô, sự cố chấp của cô, một kiếp lại một kiếp, chỉ vì anh, cũng chỉ có anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.