Thương Ấn

Chương 9



Cửa phòng được mở ra, Mộc Nguyệt Ngân đi từng bước nhẹ nhàng vào trong, thận trọng đặt bình giữ nhiệt xuống, lưu luyến ngắm nhìn Thương Nhạc đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường.

Sau một lát, cô lặng lẽ thở dài, lại xoay người, chuẩn bị yên lặng rời đi.

“ Đã đến đây rồi tại sao không lên tiếng?” Giọng nói của Thương Nhạc vang lên, không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào

Cô bị giật mình hoảng sợ, không dám tin, lo lắng quay người nở một nụ cười cứng ngắc, nhẹ nhàng lên tiếng: “Em biết anh không muốn gặp em…………..anh đang dưỡng bệnh, em không muốn làm cho tâm trạng anh khó chịu.” Cô tự biết rất rõ.

Anh chậm rãi mở mắt ra, nhìn Mộc Nguyệt Ngân: “Nếu biết tôi không muốn gặp cô, vì sao còn đến đây?”

Anh biết mỗi ngày cô đều đến, đưa anh ba bữa cơm, tưởng rằng cô đem thức ăn đến xong liền rời đi ngay, không ngờ cô không đi, chỉ lẳng lặng ngồi ngoài phòng bệnh, cho đến khi cần chuẩn bị bữa cơm tiếp theo mới rời đi.

Biết anh không quen ăn thức ăn bệnh viện, cũng biết tình trạng của anh cần phải bổ sung nhiều thức ăn dinh dưỡng, cũng hiểu rõ cá tính của anh, tuyệt đối sẽ không liên lạc với người mẹ đang định cư ở nước ngoài, cho nên anh mới quyết định dừng tất cả công việc.

Những việc này Thương Nhạc không phủ nhận, nhưng anh cũng mới được nghe qua lời y tá nói.

“Em……….Em sẽ đi ngay, anh đừng tức giận, nghỉ ngơi cho khỏe, em không quấy rầy anh nữa…………….Em có nấu canh cá, khi nào anh đói bụng, có thể ăn nhiều một chút, em……………….em biết anh không thích ăn món ăn do em làm, nhưng là vì tình trạng sức khỏe của anh, anh hãy cố gắng ăn nhiều một chút.” Liếm liếm môi, cô mỉm cười dịu dàng: “Em ………..em ra ngoài đây.”

Anh nhìn chằm chằm Mộc Nguyệt Ngân đang đứng bên cửa, Thương Nhạc không biết nghĩ đến điều gì mà nhíu mày.

Là bởi vì…………..anh nhìn ra dấu vết mệt mỏi ngày càng rõ ràng trên mặt cô, hình như cô không có nghỉ ngơi, sắc mặt rất tệ, chỉ mới trong vòng mấy ngày mà cô đã trở nên tệ như vậy, cô……….hầu như không có chăm sóc cho bản thân mình, là cô cố ý hay sao?

Nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng lập tức bùng cháy

Cô muốn mượn dáng vẻ yếu đuối này để được anh chú ý sao? Chẳng lẽ cô tự biến mình thành bộ dạng này chỉ bởi muốn anh sẽ quan tâm cô hơn?

Hừ, anh chắc chắn sẽ không mềm lòng với việc làm của cô. Trong lòng thì nghĩ là như vậy, thế nhưng chưa được một giây, anh chưa kịp phản ứng đã tự giác mở miệng.

“Đợi đã, cô định cứ thế mà đi sao, ai giúp tôi múc canh ra đây?”

Chết tiệt, anh đang nói cái quái gì thế này? Anh nên bảo cô cút đi mới đúng, nhìn cô giả vờ tốt bụng xuất hiện trong tầm mắt của anh, anh nên chướng mắt mới đúng,…….tự dưng……….sao anh lại bảo cô ở lại?

“Dạ?” Con mắt Mộc Nguyệt Ngân mở lớn kinh ngạc, cô hoài nghi việc mà có nghe nhầm hay không, anh……………muốn cô ở lại sao? Không phải anh rất ghét cô sao? Cô…………có thể ở bên chăm sóc anh sao?

Thương Nhạc cũng bất ngờ với chính mình, sau khi lời nói vừa rồi phát ra khỏi miệng, anh không ngờ rằng mình cũng không muốn đuổi cô đi thật liền rất tự nhiên nói tiếp: “ Nếu không muốn rời đi, tại sao không ở lại trong phòng? Bên ngoài……………………nếu như cô vẫn muốn tiếp tục đợi ở bên ngoài cửa thì tùy cô.”

Bên ngoài hành lang mặc dù không lạnh nhưng ở trong phòng bệnh thì vẫn tốt hơn, không phải sao?

“Không, em muốn ở trong này, em không muốn ở ngoài cửa, em……….em ở đây với anh, chăm sóc anh……………” Cô kích động nói xong, nghĩ mình nói gì sai nên sợ hãi nhìn anh.

“Tùy cô.” Thương Nhạc quay mặt, không muốn nhìn cô chỉ vì một lý do nhỏ như vậy mà đã sung sướng.

Chuyện này đâu phải quan trọng gì đâu, vì sao cô lại vui mừng như thế chứ? Giống như nhận được một món quà to lớn vậy.

Mộc Nguyệt Ngân từ từ nở nụ cười, cắn môi, cảm thấy rất vui vẻ.

“Em giúp anh múc canh, con cá này rất tươi, sáng sớm nay em mới ra chợ mua…….” Cảm thấy mình hơi nhiều chuyện, trong lòng cô lo lắng, giọng điệu không còn thoải mái mà dè dặt hỏi: “Anh muốn uống một chút không ? “

Khi anh lạnh lùng nhìn cô cầm bình giữ nhiệt với vẻ mặt mong chờ thì cho dù anh muốn giễu cợt cô, anh cũng tự giác nuốt những lời định nói vào miệng, miễn cưỡng gật đầu, tránh thái độ của cô.

“Em giúp anh, đợi………anh chờ một chút, em đem bát đi rửa đã, anh chờ một chút thôi!” Đây là lần đầu tiên anh chấp nhận ăn món ăn do cô nấu, cô vui mừng đến nỗi luống cuống tay chân.

Nhìn bóng dáng cô bận rộn, anh nở nụ cười, Thương Nhạc phát hiện hóa ra chính anh cũng cảm thấy vui vẻ.

Ngồi ở trong xe, nhìn quang cảnh thành phố bên ngoài cửa sổ, Thương Nhạc cảm thấy tâm trạng bực bội, anh không hiểu nổi mình.

Không hiểu những biến đổi gần đây của anh ?

Trong lồng ngực như có cơn tức, làm thế nào cũng không hề lui đi mà cứ cháy âm ĩ trong người.

Đúng rồi, anh biết chuyện gì làm anh cảm thấy nôn nóng bực bội rồi.

Anh di chuyển đôi mắt, ánh mắt của anh dừng lại bên người phụ nữ kia.

Anh đúng là lên cơn thần kinh nên mới bảo tài xế riêng đi đón cô.

Mộc Nguyệt Ngân lẳng lặng ngồi một bên, trong lòng trộm mừng, theo thói quen quay đầu nhìn về phía Thương Nhạc, ánh mắt hai người không hề báo trước mà giao nhau.

“Có chuyện gì ạ? Anh không thoải mái sao? “ Thấy anh cau mày, cô quan tâm hỏi.

Đúng, chính cô khiến anh cảm thấy buồn bực.

Kể từ lần trước anh té xỉu qua, quan hệ giữa anh và cô bắt đầu thay đổi, mà loại thay đổi này cùng là anh ngầm đồng ý.

Lúc trước vì đề phòng cô có hành vi bán bí mật công ty cho nên anh ra lệnh cho cô đi làm phải đi theo bên cạnh anh, cố gắng không để cô và công ty đối thủ có cơ hội bắt tay nhau.

Mặc dù đây là anh yêu cầu nhưng phần lớn anh muốn tranh thủ cô ở bên cạnh để nhục mạ cô, cho cô một bài học.

Vậy mà trải qua giai đoạn chung sống trong bệnh viện, tình hình đã trở nên không rõ ràng.

Cũng giống như bây giờ, bởi vì không hiểu lý do cô đến trễ, đến giờ làm thủ tục ra viện, anh vẫn chưa thấy cô mang bữa ăn sáng đến nên cảm thấy lo lắng, mới ở lại đợi cô.

Kết quả cô đến muộn là vì không cẩn thận mà ngủ quên, lại không kịp chuẩn bị bữa ăn sáng đúng giờ cho nên đến muộn.

Buồn cười, thật sự quá buồn cười, anh rốt cuộc đang làm gì thế này? Đây không phải tác phong của anh.

Thương Nhạc không mở miệng, Mộc Nguyệt Ngân lo lắng, cánh tay định giơ lên sờ vào trán của anh để kiểm tra nhiệt độ.

Anh lập tức hất canh tay cô “Đừng đụng vào tôi”

Vẻ mặt cô lập tức tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ bi thương, tay vẫn dừng ở giữa không trung: “Xin…………em xin lỗi, em tưởng………em nghĩ anh không thoải mái, em không phải cố tình.”

Cứng ngắc thu tay về, đầu cô từ từ gục xuống, dùng mái tóc che giấu đau thương trên gương mặt, nhưng vẫn cố ý tỏ ra không có việc gì.

Chết tiệt! Anh đã nhìn thấy, sau khi nhìn thấy bản thân làm ra hành động làm cô tổn thương, vẻ mặt bi ai, trong lòng âm thầm chửi rủa, tâm trạng càng trở nên tồi tệ.

Khiến cô bị tổn thương chính là việc anh cần làm, nhưng không hiểu vì sao lồng ngực của anh cũng có cảm giác nhói đau? Vì sao trên mặt cô hiện đau thương thì anh cũng cảm thấy đau lòng?

Điểm này không giống anh chút nào cả.

Không khí bên trong xe bỗng trở nên lạnh lẽo, Mộc Nguyệt Ngân xê dịch thân mình, dựa vào cửa xe, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang chăm chú ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Thương Nhạc vẫn phát hiện ra, cô giơ tay lặng lẽ lau nước mắt trên khóe mắt, lại giả vờ như không có chuyện gì, khuỷu tay tựa vào cửa sổ, tay chống cằm, động tác rất tự nhiên.

Chết tiệt! Tại sao anh cứ để ý đến cô?

Anh cảm thấy hành vi của anh thật không bình thường, hít sâu một hơi, trong ngực vô cùng bực bội.

Loại cảm giác bực bội, tim cũng truyền tới từng cơn đau nhói …………….phiền chết đi được, thật là đau đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.