Một buổi sáng nữa lại bắt đầu, dù đêm qua chúng ta có đau khổ thế nào, có khóc thê thảm đến đâu thì khi ngày mới đến ta lại phải tiếp tục cuộc sống. Dù trong lòng có nhiều nỗi đau, dù những nỗi đau ấy vẫn âm ỉ trong tim bạn nhưng bạn vẫn phải đeo một bộ mặt tốt nhất để gặp mọi người. Vì sao ư??? Có lẽ cả tôi và bạn đều không muốn người khác nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, đúng chứ!
Giảng viên đang giảng bài say sưa nhưng có vẻ mấy cô cậu sinh viên thì ngược lại. Vẫn có những người vẫn ghi chép bài đầy đủ, nhưng cũng có những người thì coi phòng học như một phòng ngủ.
- Này An ơi, chiều nay không phải đi học tao với mày đi ăn gì ngon ngon nhé. Khỏi phải nấu cơm. - Quỳnh An đang chăm chỉ chép bài thì cô bạn cùng bàn quay sang nói.
- Chiều nay tao phải đi xin việc rồi, mày về nhà ăn cơm với 2 bác đi. Lâu rồi tao chưa thấy mày về nhà
- Ừ ha. Hôm trước mẹ tao cũng vừa gọi hỏi sao dạo này ít thấy về nhà. Không có mày nhắc tao cũng quên mất. Mà mày tính tìm việc gì. Cũng tại cái tên đáng chết ấy mà mày bị mất việc. - Huyền My nhớ lại chuyện không vui, nét mặt hằm hằm.
- Thôi chuyện qua rồi. Giờ tao tìm được việc gì thì làm việc ấy. Thôi tập trung vào bài đi.
Nhớ lại chuyện vừa xảy ra cách đây vài ngày. Cô vốn đang làm việc rất bình yên trong quán thì gặp phải một lão say rượu không biết điều gây chuyện với cô. Vốn tính nóng nảy, gã đàn ông ông ấy lại định giở trò với cô, gần ấy có một vật rắn cô đã cầm lấy ngay và chẳng ngại ngần cho hắn hưởng trọn. Hắn lăn quay ra sàn, mọi người phải đưa hắn vào bệnh viện băng bó. Xong xuôi hắn lại làm ầm lên đòi chủ quán phải đuổi việc cô, không thì hắn sẽ kiện cô và chủ quán. Vốn dĩ không phải là nỗi của cô nhưng vì muốn mọi chuyện êm đẹp và không muốn liên lụy đến chủ quán nên cô đã tự xin nghỉ việc. Hại cô bây giờ phải đi tìm việc mới. Mà tìm việc bây giờ có phải dễ dàng gì đâu. Đúng lúc cô mất việc thì lại phải đóng tiền nhà, cô phải tìm việc để có tiền trả lại Huyền My. Cũng may bên cạnh cô còn có nhỏ bạn này, nếu không cô không biết phải đối mặt với cuộc sống khắc nghiệt này ra sao đây. Nếu nói đến lí do vì sao cô và Huyền My quen nhau thì cũng có thể gọi đó là cái duyên. Hơn 1 năm trước khi cô vừa chân ướt chân ráo đến nơi đô thành này cô đã vô tình gặp Huyền My trên một chuyến xe buýt.
- Này anh kia, anh đang làm gì vậy hả. - Ở phía sau, Quỳnh An trông thấy một gã thanh niện mặt mày bợm trợm đang lần tay vào ba lô của một cô gái phía trước.
Nghe tiếng kêu của Quỳnh An cô gái đeo ba lô và mọi người cũng quay lại, gã đàn ông biết mình đã bị phát hiện thì luống cuống xô đẩy mọi người. Đúng lúc ấy xe buýt cũng đến trạm đỗ, cửa xe vừa mở hắn đã cuống cuồng lao xuống xe. Quỳnh An tiến đến cô gái đeo ba lô.
- Bạn kiểm tra lại xem có bị mất gì không nhé.
Cô gái lục lục ba lô một lát rồi mặt tươi cười nói với cô
- May quá, không bị mất gì cả, cảm ơn bạ nhé.
Hai người cười hì hì rồi cùng ngồi xuống ghế. Cô và cô bạn ấy nói chuyện vui vẻ với nhau như đã quen nhau từ rất lâu rồi ấy. Quỳnh An ấn tượng với cô bạn ấy bởi nét đẹp dễ thương và đáng yêu. Ngày hôm sau vào nhập học, ngay cả 2 người cũng không thể ngờ rằng có thể học cùng một lớp như thế này. Cũng từ ấy tình bạn của 2 người ngày càng trở nên thân thiết. Huyền My mặc dù là một tiểu thư ở nhà nhưng vẫn đồng ý chuyển đến ở phòng trọ cùng Quỳnh An. Hai người sống với nhau như 2 chị em ruột. Ngay cả quá khứ thê thảm của Quỳnh An cô cũng kể cho Huyền My nghe. Biết được hoàn cảnh đáng thương của cô, Huyền My lại thêm trân trọng tình bạn này.
Tiếng trống báo hết tiết làm cô giật mình trở về thực tại, quay sang nhìn Huyền My, cô tự nhủ phải trân trọng tình bạn này dù thế nào đi nữa.
Chiều hôm ấy Quỳnh An đi tìm việc từ rất sớm. Nhưng đi đến đâu cũng chỉ nhận được những cái lắc đầu não nề. Vì cô còn phải đi học nên chỉ có thời gian vào buổi chiều và tối, mà hầu hết ở đây họ cần full time. Cô mệt mỏi cầm tập hồ sơ trên tay, lá vàng dưới chân kêu sào sạc, cô lại vu vơ nghĩ về cuộc đời mình. Cuộc đời cô đã phải trải qua rất nhiều chuyện khó khăn và đau lòng, chút chuyện cỏn con thế này sao có thể làm cô nản lòng được chứ. Bất giác cô nhìn lên, một trung tâm thương mại lớn hiện lên trước mặt cô. Nghĩ 1 lát cô đánh liều tiến vào. Cô thật sự choáng ngợp bởi vẻ đẹp ở đây. Nơi này thật sự rất rộng và đẹp, mọi thứ đều có ở đây. Có rất nhiều thứ đây lần đầu cô được nhìn thấy. Đi vòng quanh một lát cô đứng trước một quán ăn lớn " Family Feeling ", cô rất ấn tượng với cái tên này, và cô quyết định vào xin thử xem sao.