Tình yêu mang lại cho người ta cảm giác hạnh phúc hơn bất cứ thứ gì. Khi bạn đang đắm chìm trong tình yêu bạn sẽ nghĩ mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Tình yêu có thể làm cho con người ta thay đổi mọi thứ. Và khi một người trở nên quan trọng trong đời bạn thì dù có phải mất tất cả bạn cũng muốn bảo vệ họ đến cùng.
Hôm nay Hạo Thiên đến đón Quỳnh An đi làm, cảm giác như thế này cũng thật là thích. Cô ước rằng cô và anh cứ bình yên mà sống, bình yên mà yêu nhau thôi.
Xe Hạo Thiên đã dừng trước công ty của Quỳnh An. Nếu như mọi lần cô sẽ bảo anh ngồi yên không cần xuống đâu và hôm nay cô cũng đang định mở lời thì anh đã nhanh chóng xuống xe rồi. Thế là cô lại trở thành chủ đề bàn tán cho xem. Mặc dù thái độ của mọi người đối với cô đã khác đi nhưng cũng vẫn còn rất nhiều lời nói ganh ghét và cay độc đối với cô.
Hạo Thiên mở cửa xe cho cô và chỉ chờ cô xuống. Quỳnh An cũng đánh liều bước xuống xe, đến đâu thì đến. Không ngoài tầm dự đoán của cô. Khi Quỳnh An vừa bước xuống mọi ánh mắt liền đổ dồn lên 2 người. Những cái đầu đã bắt đầu ghé sát vào nhau để xì xầm bàn tán. Cô cũng đã quá quen với cảnh này nên cũng coi như không thấy gì.
- Cảm ơn anh. - Quỳnh An cười tươi nhìn anh.
- Vào đi, tối anh đến đón em.
- Vâng, tạm biệt anh.
Quỳnh An vẫy tay chào anh rồi nhanh chóng đi vào trong công ty. Đợi Quỳnh An đi khuất thì Hạo Thiên cũng lên xe phóng đi.
Cách đó không xa, một chiếc ô tô màu đen đỗ bên lề đường. Trong xe có 2 người đàn ông chăm chú quan sát mọi hành động của 2 người, ánh mắt lộ ra tia chết chóc.
- Đại ca, có đúng là con bé ấy không. - Một têm áo đen lên tiếng
- Chắc chắn là nó rồi, nhìn chúng thân mật như thế. - Tên được gọi là đại ca trả lời, mắt vẫn nhìn chằm chằm phía trước.
- Nhưng trên báo đăng tin hắn kết hôn đâu phải với con nhỏ này.
- Mày không biết hắn mưu mô cỡ nào sao. Tin trên báo chỉ là tin nhảm do hắn cố tình tung ra thôi. - Tên đại ca quay sang đàn em, tia nguy hiểm lại lộ rõ.
- Thì ra là thế. Vậy cứ theo kế hoạch mà làm hả đại ca.
- Đúng thế. Theo kế hoạch.
" Trần Hạo Thiên, mày cứ chờ đấy. Tao sẽ cho mày hối hận. "
Quỳnh An đi vào công ty, quả nhiên điều cô nghĩ hoàn toàn đúng. Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô, những lời to nhỏ cũng nổi lên. Nhưng mà cô bỏ mặc hết. Chỉ cần cô sống không hổ thẹn với bản thân là được rồi.
Một ngày làm việc của cô trôi qua khá êm đềm. Cô đang chuẩn bị ra về thì điện thoại reo lên. Là Hạo Thiên.
- Alo, em nghe đây ạ.
" Anh gần đến nơi rồi, em tan làm chưa."
- Em vừa tan làm rồi đang định xuống chờ anh.
" Chờ anh!"
- Vâng.
Quỳnh An tắt máy, cảm thấy vui vui trong lòng. Anh bình thường đối với người khác lạnh lùng tàn nhẫn là thế. Nhưng khi ở bên cô mọi sự lạnh lùng ấy dường như tan biến di 8 phần. Điều cô thích ở anh là anh luôn dịu dàng và ấm áp đúng lúc, những lúc cô cần anh thì anh đều có mặt. Chỉ cần ở bên anh dù có chuyện gì xảy ra cô cũng sẽ không sợ.
Quỳnh An đi xuống trước cổng công ty chờ anh. Chắc anh cũng sắp đến rồi.
Lúc này mọi người đã tan làm hết nên chỗ này khá ít người qua lại. Đột nhiên một chiếc ô tô màu đen cứ tiến lại gần phía cô, đó lại không phải xe của Hạo Thiên. Quỳnh An cảm thấy có điều gì đó chẳng lành nên đã cố tình lùi lại. Nhưng cô càng lùi thì chiếc xe lại càng tiến đến gần, trong lòng cô bắt đầu thấy sợ hãi.
Chiếc xe dừng hẳn lại ngay trước mặt cô. Quỳnh An chưa kịp phản ứng gì thì từ trên xe có 2 gã đàn ông lao xuống đều bịt mặt kín mít.
- Các người là ai. - Quỳnh An hoảng sợ nói không ra tiếng.
- Bọn tao là ai không quan trọng.
Nhanh như chớp một tên áo đen dùng thuốc mê chụp vào mặt cô. Quỳnh An chỉ kịp ư a vài tiếng thì ngất lịm đi. Chúng nhanh chóng kéo Quỳnh An vào trong xe và cho xe chạy đi mất.
Xe của Hạo Thiên vừa đến nơi thì chỉ thấy chiếc xe ấy lao nhanh đi. Anh cũng không quan tâm lắm. Đỗ xe rồi gọi cho cô. Nhưng trả lời lại chỉ là những hồi chuông dài. Anh bước xuống xe thì chân mình hình như dẫm phải thứ gì đó. Hạo Thiên cúi xuống thì bị bất ngờ. Là điện thoại của cô mà.
Sắc mặt anh thay đổi hẳn. Hạo Thiên nhớ lại chiếc xe màu đen bất thường ấy. Một nỗi lo lắng dấy lên trong lòng anh.
- Chiết tiệt. - Hạo Thiên mất kiểm soát đập mạnh tay vào cửa xe. Mong rằng mọi chuyện không như anh nghĩ.
Hạo Thiên nhanh chóng rút điện thoại ra gọi cho Lâm Dương.
" Thiếu gia tôi nghe đây."
- Cậu điều tra ngay cho tôi thông tin của giám đốc Vương, những nơi ông ta có mặt trong 2 ngày hôm nay.
" Tôi đã rõ thưa thiếu gia. Nhưng có chuyện gì sao. "
- Quỳnh An có khả năng bị ông ta bắt cóc. - Hạo Thiên gằn lên từng chữ. Nếu như để anh biết đó là sự thật thì ông ta sẽ không xong với anh.
" Tôi sẽ điều tra ngay."
Lập tức đàn em của Lâm Dương được triệu tập để điều tra. Anh biết cô gái ấy quan trọng với thiếu gia đến nhường nào.
Hạo Thiên đã phóng xe theo nhưng cũng như mò kim đáy biển, lòng anh nóng như lửa đốt nhưng khuôn mặt vẫn không biểu hiện một chút cảm xúc nào.
Anh chạy xe về nhà chờ tin tức của Lâm Dương.
_ CỐC....CỐC...CỐC...-
- Thiếu gia, là tôi.
- Vào đi. - Hạo Thiên trong phòng làm việc nói vọng ra.
- Thưa thiếu gia. Đã điều tra được. - Giọng Lâm Dương có chút gấp gáp.
- Đúng như thiếu gia suy đoán, 2 ngày hôm nay giám đốc Vương đã xuất hiện ở công ty của tiểu thư Quỳnh An. Hơn nữa, mỗi lần ông ta ở đó rất lâu.
- Chết tiệt, hắn ta lại dám đụng đến người của tôi. - Hạo Thiên tức giận đập mạnh tay xuống bàn, ánh mặt lộ ra rõ tia tức giận tột độ. Khuôn mặt lạnh như băng.
- Sau khi công ty bị chúng ta mua lại, vợ và con ông ta đã bỏ đi vì chê ông ta nghèo khó. Có lẽ vì lẽ đó mà ông ta muốn trả thù thiếu gia. - Lâm Dương suy đoán.
- Lập tức điều tra chỗ hiện tại của ông ta.
Lời nói của Hạo Thiên như có trọng lực làm vỡ tất cả những thứ xung quanh. Hiện tại anh đang vô cùng lo lắng. Nếu hắn bắt cô đi vì muốn trả thù anh thì chắc chắn sẽ có điều không hay xảy ra với cô. Anh nhất định phải tìm ra cô.
" Em nhất định không được xảy ra chuyện gì, chờ anh!"