Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương

Chương 72



Quỳnh An và Hạo Thiên cùng nhau đi ăn tối và đi dạo một lát rồi mới về nhà. Ngày nào cũng được như thế này thì thật tốt quá.

Không thấy Tố Như ở dưới nhà, chắc con bé lên phòng nghỉ ngơi trước rồi.

Cộc cộc

- Em ngủ chưa. Chị vào được không. - Quỳnh An đứng bên ngoài cửa.

- Chưa ạ. Chị vào đi.

Quỳnh An vào phòng thì thấy Tố Như đang xếp lại đồ vừa mua lúc chiều.

- Em có thích không. Nếu thiếu gì cứ nói chị nhé. - Quỳnh An đến giường ngồi xuống.

- Dạ không đâu chị. Thế này đã là quá đủ với em rồi.

- Chị coi em là em gái nên đừng có ngại với chị nhé.

- Em nhất định sẽ trân trọng tình cảm này của chị. - Tố Như cầm lấy tay Quỳnh An, đôi mắt da diết nhưng có điều gì đó rất khác lạ.

- Cảm ơn em.

Quỳnh An mỉm cười. Hai cô nàng tâm sự với nhau khá muộn. Cô bé là người khá thẳng thắn và không hay tự ái vặt. Cô bé kể cho Quỳnh An nghe về những năm lăn lội ở ngoài đời. Quỳnh An rất khâm phục vì sức chịu đựng và sự mạnh mẽ của Tố Như. Cô cứ nghĩ rằng mình đã rất khổ rồi, nhưng không ngờ trên đời này còn có rất nhiều người khổ hơn cô gấp trăm nghìn lần. Trên đời này không có ai là không khổ cả, chỉ là người này khổ theo kiểu này, còn người khác khổ theo kiểu của họ.

Sáng hôm sau Quỳnh An ngủ quên mất, đã khá trễ rồi không biết có kịp làm đồ ăn sáng cho Hạo Thiên không nữa. Cô vội vã chạy xuống nhà.

- A chị dậy rồi ạ. - Tố Như đặt nốt đĩa sanwich lên bàn thì thấy Quỳnh An chạy xuống.

- Ừ, chị ngủ quên mất.

- Chị đừng lo, em đã nấu đồ ăn sáng xong cả rồi. - Tố Như cười híp mắt.

- Sáng nay tiểu thư Tố Như đã dậy từ rất sớm để làm đồ ăn sáng. Cô ấy rất quen thuộc với chuyện nấu nướng. - Quản gia Lee vẻ hài lòng lên tiếng.

- Em giỏi thật đấy. Chị cứ sợ không kịp làm ăn sáng cho Hạo Thiên.

- Lại ngủ nướng chứ gì.

Tiếng Hạo Thiên từ phía sau vang lên.

- Em đâu có. - Quỳnh An xụ mặt ngồi xuống bên cạnh Hạo Thiên.

- Con mèo lười như em. - Hạo Thiên véo mũi Quỳnh An.

Quỳnh An xụ mặt dễ thương. Nhưng có sự hiện diện của Tố Như cô có vẻ hỏi ngại ngùng, mặt đã đỏ như trái cà chua chín.

- Anh Hạo Thiên ăn thử nha, lần đầu em nấu ăn cho mọi người không biết có hợp khẩu vị mọi người không. - Tố Như đẩy đĩa thức ăn đến gần Hạo Thiên hơn.

- Cảm ơn. Lần sau cứ để cho người làm chuẩn bị là được rồi. Dù gì cô cũng là khách ở đây. - Hạo Thiên khuôn mặt không đổi sắc, chỉ với tay lấy ly sữa rồi cầm luôn tờ báo sáng chăm chú đọc. Căn bản không hề để ý đến Tố Như.

- Như vậy em sẽ cảm thấy bản thân mình vô dụng lắm. Cứ để em giúp mọi người.

- Tùy cô. Tôi cũng không muốn Hạo Thiên này bị đồn ra ngoài là tiếp đãi khách không tốt thôi.

- Thôi thôi. Nếu em ấy thích thì cứ để em ấy làm. Dù gì ở nhà cũng không có việc gì làm mà. - Quỳnh An lên tiếng phân bủa. Hạo Thiên này dường như vẫn chưa thích Tố Như thì phải.

- Nghe em vậy. - Hạo Thiên buông tờ báo sáng xuống mỉm cười với cô rồi cầm lấy một mẩu bánh mì.

Ăn sáng xong, Hạo Thiên thì đi làm, 2 cô nàng ở nhà cùng nhau trò chuyện và chăm sóc vườn hoa. Có thêm Tố Như cô cũng thấy đỡ buồn hơn hẳn. Cô bé luôn tạo tiếng cười cho cô suốt ngày. Chăm sóc vườn hoa xong thì lại học làm bánh với nhau.

- Mình cho thêm mật ong vào bánh nhé chị. - Tố Như vui vẻ cầm hũ mật ong lên.

- A...chị bị dị ứng mật ong. Nếu ăn phải thì người nổi mẩn và rất khó thở.

- À thì ra là thế. Vậy để em cất đi kẻo lại cho nhầm vào.

Tố Như nói rồi chạy đi cất ngay hũ mật ong trên tay. Một luồng sáng vụt qua đầu cô.

Ring ring ring...

Quỳnh An có điện thoại. Là của Huyền My.

- Alo, tao đây.

- Mày đang ở đâu thế.

- Tao đang ở nhà thôi. Có chuyện gì thế.

- Mày qua nhà tao được không. Một mình mày thôi.

- Có chuyện gì mà quan trọng thế. Được rồi tao qua ngay.

Quỳnh An tắt máy rồi tháo tạp dề.

- Chị phải đi đâu ạ.

- Ừ, chị qua nhà Huyền My một lát. Em ở nhà cứ ăn cơm trước nhé. Không cần chờ chị đâu.

- Vâng ạ.

Không nói gì nữa, Quỳnh An chạy lên nhà chuẩn bị. Giọng nói trong điện thoại của Huyền My rất gấp gáp, không biết lại có chuyện gì đây.

Lên đến phòng Huyền My thì thấy nó đang nằm rũ rượi trên giường.

- Sao thế. Có chuyện gì mà lại có bộ dạng này.

- Huhu tao chết mất. - Thấy Quỳnh An đến như người chết đuối vớ được cây gỗ khô, Huyền My òa lên khóc.

- Có chuyện gì bình tĩnh kể tao nghe xem nào.

- Ba mẹ tao ép tao đi xem mắt.

- Sao. Xem mắt á. Nhưng mà đi xem mắt nếu cảm thấy không ưng thì mày có thể từ chối được mà. Sao phải bù lu bù loa lên thế này.

- Trên danh nghĩa thì đi xem mắt vậy thôi nhưng bố mẹ tao đã quyết định gả tao cho họ rồi. Vì bố mẹ tao muốn kí hợp đồng với công ty họ. Lỡ tao phải lấy một người vừa già vừa xấu thì sao đây. huhu

- Có cả chuyện này sao. Sao có thể chỉ vì một bản hợp đồng mà trao đổi con gái như thế chứ. Chuyện hôn nhân đâu phải chuyện đùa. Ba mẹ mày làm thế hơi quá đáng.

- Họ là dân kinh doanh mà sẽ làm những gì có lợi cho họ mà thôi.

- Mày thử thuyết phục lại bố mẹ mày xem.

- Tao đã giải thích cả buổi tối hôm qua rồi nhưng họ vẫn không chút xoay chuyển. Một khi họ đã quyết định chuyện gì thì tao cũng bó tay.

- Vậy mày cứ chịu đi xem mắt rồi lấy người ta thế này à.

- Phải đi thôi chứ biết sao giờ. Chỉ còn nước mong là người đàn ông kia không thích tao thì mới xong chuyện.

- Haiz...

Số phận con người cũng chỉ bằng một bản hợp đồng thôi sao. Sao mà bèo bọt đến thế. Trước kia cô cứ nghĩ nếu mình cố gắng sống thật tốt thì có thể tự mình quyết định được số phận mình. Nhưng xem ra suy nghĩ của cô quá ngây thơ rồi. Từ khi cô bước vào cuộc sống này với anh cô đã nhận ra rất nhiều điều. Người ta có thể thiếu thứ gì nhưng nhất định đó không phải là tiền. Cũng vì tiền người ta sẵn sàng bất chấp mọi thứ.

Quỳnh An ở với Huyền My đến tận tối muộn. Dù đã tìm đủ mọi cách nhưng vẫn thấy không ổn.

- Này, nếu như hôm ấy có một chàng bạch mã hoàng tử đến cứu tao thì sao nhỉ. - Huyền My đột nhiên hất tay Quỳnh An, đôi mắt mơ mộng.

- Mày tỉnh lại dùm tao đi. Mày còn không có cách gì cứu mày chứ mong gì vào người khác.

- Huhu, tao khổ quá mà.

Huyền My cũng không thể phủ nhận rằng trong đầu cô đang nghĩ đến anh Toàn. Cô có nên nói cho anh biết về việc cô sắp đi xem mắt không. Chắc anh cũng chả thèm quan tâm đâu. Từ những hành động và cử chỉ của anh cô biết anh vẫn còn yêu Quỳnh An rất nhiều.

- Thiếu gia mới về. - Đám người làm trong nhà thấy Hạo Thiên đi vào liền nghiêm chỉnh chào hỏi, nếu để anh bắt lỗi thì mất việc như chơi.

- Tiểu thư đâu.

- Thưa thiếu gia, tiểu thư Quỳnh An sang nhà Tiểu thư Huyền My từ sớm rồi ạ.

- Vẫn chưa về.

- Vâng ạ.

- Tôi biết rồi. 5 phút nữa mang một ly cà phê lên phòng cho tôi.

- Vâng thưa thiếu gia.

Hạo Thiên nói rồi đi thẳng lên nhà. Ở cầu thang gặp Tố Như cũng đang đi xuống.

- A..anh mới về ạ.

- Ừ.

- Anh có muốn ăn gì không để em chuẩn bị cho anh.

- Không cần.

Hạo Thiên nói rồi đi thẳng lên phòng mình để lại cho Tố Như một sự hụt hẫng. Cô ỉu xìu mặt đi xuống. Vẫn là khuôn mặt lạnh như băng ấy. Từ khi cô đến đây chưa từng thấy anh nở một nụ cười với ai ngoài chị Quỳnh An. Xem ra trong mắt anh chỉ có chị ấy mà thôi.

Hạo Thiên lên phòng gọi điện thoại cho Quỳnh An. To gan thật đấy, đi giờ này chưa về cũng không thèm gọi điện cho anh một câu.

- " Alo, em đây."

- Có biết giờ này mấy giờ rồi khôn hả?

- " Em xin lỗi, Huyền My có chuyện nên em ở với nó quên gọi cho anh."

- Một lát nữa về gọi anh, anh sẽ qua đón em.

- " Em biết rồi."

Cộc cộc

Hạo Thiên vừa tắt máy thì có tiếng gõ cửa bên ngoài.

- Vào đi.

Tố Như đi vào với một ly cà phê trên tay.

- Em mang cà phê cho anh.

- Cảm ơn. Cứ để trên bàn rồi ra ngoài đi.

- Vâng...

Tố Như định đi ra ngoài nhưng như muốn nói gì đó lại quay đầu lại, 2 tay cô nắm chặt như lấy thêm dũng khí.

- Em biết là anh không thích em, vì chị Quỳnh An nên anh mới đồng ý cho em ở lại nhưng em sẽ không gây ra phiền phức gì đâu ạ.

- Biết thế là tốt. Giờ thì ra ngoài đi.

Tố Như định nói gì đó nhưng nghĩ lại lại thôi. Con người này đúng thật là sắt đá, không thèm suy nghĩ những gì cô nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.