Ba người ngồi trên xe. Lâm Dương thì chuyên tâm lái xe, Hạo Thiên thì làm việc trên máy tính của mình. Anh căn bản không quan tâm đến cô gái ngồi bên cạnh. Tố Như ngồi trong xe cảm giác khá ngột ngạt. Cô luôn cảm nhận thấy 2 người đàn ông này dường như có vẻ không thích cô lắm. Nhưng mà không sao, chinh phục điều khó mới là sở thích của cô.
- Anh về rồi. Ơ cả Tố Như nữa này. - Quỳnh An thấy tiếng xe thì vội vàng chạy xuống. Cô hơi bất ngờ khi thấy 2 người họ đi về cùng nhau.
- Em gặp một chút chuyện trên đường. Cũng may gặp anh Hạo Thiên giúp đỡ nên anh ấy cho em về cùng. - Tố Như vội vàng giải thích.
- À ra vậy. Mà em gặp chuyện gì. Có sao không. - Quỳnh An lo lắng hỏi.
- À em không sao. Em xin phép lên phòng trước. - Tố Như nói rồi đi lên lầu.
- Anh ăn gì chưa, có cần em nấu gì cho anh không. - Quỳnh An khoác tay Hạo Thiên.
- Không cần lo cho anh, anh ăn cùng đối tác rồi. - Hạo Thiên xoa đầu cô.
Tố Như đứng trên cầu thang nhìn 2 người họ với ánh mắt khó hiểu. Ghen tị, thèm muốn, khao khát...và còn có chết chóc.
Cộc cộc...
- Vào đi. - Tiếng Hạo Thiên bên trong vọng ra.
- Em pha cà phê cho anh. - Tố Như đi đến bàn làm việc đặt ly cà phê xuống bàn.
- Đã bảo cô những việc này cứ để người làm làm mà. - Hạo Thiên mắt không rời máy tính.
- Em muốn cảm ơn anh về chuyện hồi tối.
- Nếu là chuyện ấy thì không cần đâu. Cô có thể ra ngoài.
- Em có chuyện muốn nói với anh. - Tố Như vội nói trước khi bị tống cổ ra khỏi phòng.
- Nói đi.
Hạo Thiên dừng lại việc đánh máy, ngả lưng ra ghế nhìn Tố Như.
- Anh nói với em không thể quản hết chuyện xấu trên đời này. Nhưng nếu gặp chuyện không đúng mà chỉ đứng nhìn thì em sẽ thấy rất có lỗi với bản thân mình. Bởi vì trước kia em cũng đã từng giống như bà lão ấy. Chỉ trông chờ vào những đồng ăn xin ít ỏi để sống qua ngày. Em cũng đã từng bị cướp giật, bị ăn cắp, bị đánh đến bán sống bán chết để giữ lại những đồng tiền mình kiếm được.
- Nếu như cô đã vất vả như vậy để được sống thì chẳng phải nên trân trọng mạng sống của mình hơn sao. Hành động hôm nay của cô quá liều lĩnh. Nếu tôi không có mặt ở đó thì chuyện sẽ ra sao.
- Em...
- Hạo Thiên, em vào nhé. Ơ Tố Như cũng ở đây sao. - Quỳnh An mở cửa bước vào thì thấy Tố Như đang ở đây.
- Em chỉ vào để cảm ơn chuyện lúc tối anh Hạo Thiên giúp em thôi. Em về phòng trước. - Tố Như vội vàng rời khỏi phòng.
- Ơ này...
Quỳnh An chưa kịp nói gì thì cô bé đã đi mất.
- Này, anh lại nói gì nặng lời với con bé sao. Sao thái độ nó lại hốt hoảng như thế. - Quỳnh An đi đến gần Hạo Thiên quở trách.
- Anh đâu có rảnh để nhiều lời với cô ta.
- Anh...
Quỳnh An đang định nói gì đó thì nhìn thấy ly cà phê trên bàn của Hạo Thiên. Cô đột nhiên nhớ lại, mấy hôm trước cô định pha cà phê cho anh thì quản gia Lee cũng bảo Tố Như đã làm rồi. Trong đầu cô đang là suy nghĩ gì thế này. Chắc do cô nghĩ quá nhiều thôi.
- Sao nào. Tìm anh có việc gì.
Quỳnh An còn đang bận suy nghĩ thì đã bị Hạo Thiên kéo ngồi lên đùi mình.
- Không có gì hết.
- Ngày mai anh phải đi công tác rồi. - Hạo Thiên ghé sát ngửi tóc Quỳnh An.
- Công tác á. Anh đi bao lâu. - Lại sắp phải xa anh rồi.
- 1 tuần.
- Ừm...
- Sao, không lỡ xa anh à. - Hạo Thiên ôm chặt cô, giọng trêu chọc.
- Ai thèm. Có Tố Như ở nhà với em rồi. - Quỳnh An quay mặt đi.
- Em xem trọng cô ta hơn anh.
- Anh đang ghen đấy à. Đồ nhỏ nhen.
- Tất nhiên rồi. Em là của anh. Biết chưa?
Dứt lời, Quỳnh An bị anh khóa môi ngay lập tức. Nụ hôn vẫn ngọt ngào, mãnh liệt đúng với con người anh.
Sáng sớm hôm sau, Hạo Thiên phải ra sân bay sớm. Anh dậy từ sớm để chuẩn bị. Anh sang phòng Quỳnh An, thấy cô vẫn đang ngủ. Anh không muốn đánh thức cô dậy, chỉ nhẹ nhàng đi đến bên giường hôn lên trán cô thay cho lời tạm biệt. Nếu có thể anh sẽ mang cô đi cùng, anh không muốn xa cô một chút nào.
- Quản gia Lee..
- Thiếu gia gọi tôi. - Quản gia Lee từ trong bếp chạy ra.
- Tôi phải đi công tác 1 tuần. Bà ở nhà chăm sóc Quỳnh An giúp tôi.
- Tôi hiểu rồi thưa thiếu gia. Thiếu gia cứ yên tâm.
- ừ.
Hạo Thiên nói rồi đi ra cổng. Lâm Dương đã chờ sẵn bên ngoài.
Xe của Hạo Thiên vừa rời đi, ánh mắt theo dõi anh từ trên cao cũng thu lại. Một nụ cười nửa miệng ranh mãnh hiện lên.
Quỳnh An thức dậy sang phòng Hạo Thiên để chuẩn bị đồ cho anh. Nhưng vừa vào phòng thì đã chẳng thấy anh đâu cả. Cô vội vã chạy xuống nhà.
- Chị dậy rồi ạ. - Tố Như vừa thấy cô thì vui vẻ chào hỏi.
- Ừ chào em. - Quỳnh An nhìn quanh để tìm Hạo Thiên.
- Tiểu thư, thiếu gia đã đi từ sáng sớm rồi ạ. - Quản gia Lee đoán ngay được tâm ý nên thông báo cho Quỳnh An biết.
- À, thì ra anh ấy đi rồi. - Quỳnh An có chút buồn. Cũng không thèm chờ cô để nói tạm biệt sao.
- Lúc thiếu gia đi vẫn còn rất sớm, chắc là không muốn đánh thức tiểu thư nên đã không gọi cô dậy. Nhưng mà trước khi đi thiếu gia đã căn dặn phải chăm sóc tiểu thư cho thật tốt.
Quản gia Lee mỉm cười nói. Đúng là gừng càng già càng cay. Chỉ cần nhìn thái độ của cô bà đã biết ngay cô đang nghĩ gì. Từ trước đến giờ, bà chưa thấy thiếu gia để mắt tâm đến người phụ nữ nào nhiều đến thế, bà chủ là một ngoại lệ.
- Cháu không sao đâu. Con người vô tâm ấy cháu hiểu mà. - Quỳnh An vẫn làm ra vẻ giận dỗi, nhưng trong lòng thì vui mừng khôn tả, vẫn căn dặn chăm sóc cô mà.
- Thôi nào, chắc là như quản gia Lee nói thôi. Mau ngồi vào ăn sáng đi chị. - Tố Như mỉm cười đẩy Quỳnh An vào ghế.
- Ừ em cũng ngồi xuống đi.
- Chị ơi, hôm nay mình ra ngoài đi chơi được không. - Tố Như vừa ngồi xuống thì đưa ra ý kiến.
- Ý hay đấy. Ở nhà cũng không có gì để làm.
- Vâng. Hihi
Đúng rồi, phải đi chơi trước chứ. Ai sẽ biết được đây liệu là bắt đầu hay kết thúc của chị. Dù sao thì cũng phải vui vẻ trước.
2h chiều 2 cô gái đã rời khỏi nhà. Họ đi chơi rất nhiều nơi, rồi còn đi mua sắm. Đi ăn khắp các đường phố. Quỳnh An có nói sẽ rủ thêm Huyền My, nhưng Tố Như nói coi như đây sẽ là buổi hẹn hò riêng của 2 người đi. Thế là 2 cô gái tung tăng khắp mỏi nẻo đường. Khi về đến nhà thì ai nấy cũng đều mệt rã rời.
- Thôi chị mau đi lên nhà tắm rửa đi. Em sẽ pha cho chị một ly capuchino nhé.
- Cảm ơn em nhiều lắm. Chị lên trước nhé.
- Vâng ạ.
Quỳnh An đi lên lầu tắm rửa. Cả ngày hôm nay đi chơi rất mệt. Có lẽ tắm sẽ giúp cô thoải mái hơn nhiều.
Sau khi Quỳnh An đi, Tố Như cũng đi lên phòng mình. Cô lấy từ ngăn kéo ra một lọ thuốc nhỏ. Nụ cười nửa miệng lại hiện ra.
" Đã đúng loại tôi yêu cầu chưa. "
" Đúng rồi. Nhưng tôi phải nói trước cho cô biết, đây là nọc độc của ong, mà là loại cực độc. Nếu dùng với lượng ít thì sẽ chữa được một số bệnh dị ứng, nhưng nếu dùng với lượng lớn sẽ gây ra tác dụng phụ. Có thể sẽ ngu hiểm đến tính mạng đấy. Cô phải cẩn thận."
" Tôi hiểu rồi. Ông phải đảm bảo là sẽ không ai biết được ông đã bán cái này cho tôi. Tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của ông. Ông hiểu rồi chứ? "
" Được. Sẽ không ai biết chuyện này"
Tố Như cầm lọ thuốc đi xuống nhà.
- A...chị Linh ơi, em nhờ chị một việc được không. - Tố Như đang pha capuchino thì đột nhiên dừng lại.
- Xin tiểu thư cứ sai bảo ạ. - Chị Linh lễ phép nói. Dù sao đây cũng là khách của thiếu gia, không thể thất lễ được.
- Em quên mất là mình đang vặn nước để tắm trên phòng. Chị có thể giúp em pha xong ly capuchino này rồi mang lên cho chị Quỳnh An được không ạ. - Tố Như lễ phép.
- Vâng thưa tiểu thư. Tôi sẽ làm ngay.
- Cảm ơn chị nhiều lắm.
Tố Như nói rồi chạy nhanh lên nhà với khuôn mặt đắc thắng.
Chị Linh cũng pha nốt như lời Tố Như rồi mang lên phòng cho Quỳnh An. Nhưng chị đâu biết được rằng ở trong ly nước ấy đã có một loại gia vị khác. Một gia vị gây chết người.
- Tiểu thư, tôi có thể vào được không.
- Vâng, chị vào đi ạ. - Cũng vừa đúng lúc Quỳnh An đi từ phòng tắm ra.
- Đây là capuchino mà tiểu thư Tố Như dặn tôi mang lên cho tiểu thư.