Thời gian luôn trong lúc lơ đãng mà trôi qua, năm nay tết vào hai ngày đầu tiên của tháng hai. Mặc dù đêm qua làm sủi cảo, trong lúc ngủ quên suýt nữa đem sủi cảo đun thành nát bét, nhưng Văn Tùng vẫn bị mẹ “buộc” phải đón giao thừa.
Văn Tùng một mạch ngủ bù đến bốn giờ chiều, lúc này chuông cửa vang lên, mẹ Văn ra mở cửa, là người ở khu bảo vệ.
Mẹ Văn có chút nghi hoặc mà nhìn bảo vệ trước cửa trong lòng bê một chậu hoa đỗ quyên rực rỡ, bảo vệ giải thích:” Vừa rồi có đứa nhỏ họ Mạnh đưa tới, nói là đưa đến nhà cô.” Mẹ Văn thoáng cái nhớ tới cuộc điện thoại hỏi con mình cùng đi đón giao thừa của Mạnh Vũ Phàm, rất là cao hứng nhận lấy chậu đỗ quyên, nói cảm ơn rồi chậm rãi đem chậu đỗ quyên đặt lên chỗ để hoa vẫn còn trống trong phòng khách.
Làm cho Văn Tùng vừa đến phòng khách liền thấy được chậu hoa kia,” Bạn học kia của con thật chu đáo a, mùng một đã tặng chậu hoa đẹp như vậy! Phải đến cảm tạ người ta nha”. Mẹ Văn nhìn thấy Văn Tùng có chút khó hiểu, vừa rót chén nước vừa hướng cậu giải thích, Văn Tùng nghe xong chăm chú nhìn vào chậu đỗ quyên: Đóa hoa màu hồng bóng bẩy đẹp đẽ, cành lá chăm sóc cẩn thận, từng đường gạch đen đen trên chậu hoa càng tôn thêm vẻ rực rỡ của đóa hoa, nói chung là rất đẹp. Cậu đột nhiên nghĩ tới cảnh từng ngón tay thon dài của Mạnh Vũ Phàm xuyên qua đám lá xanh cùng những đóa hoa sẽ tạo thành bức tranh mỹ lệ dường nào.
“Hoa này vừa nhìn là thấy đã được trồng lâu, chăm sóc vô cùng tỉ mỉ, cẩn thận. Mạnh Vũ Phàm, người cũng đúng như tên, thật đúng là một người có tâm. Nhất định phải nói lời cảm ơn a! con có số điện thoại của nó không?” Văn Tùng đột nhiên rất muốn rơi lệ, cậu một giây cũng không muốn trì hoãn, muốn trực tiếp đến gặp Mạnh Vũ Phàm.
Cầm lên áo khoác, Văn Tùng ra ngoài, cậu nhớ mang máng địa chỉ phòng tập đàn của Mạnh Vũ Phàm cách nhà mình cũng không xa, cậu linh cảm rằng Mạnh Vũ Phàm đang ở chỗ này. Hai ngày trước là trận tuyết lớn, hiện tại mọi nơi đều là tuyết trắng, khí trời càng thêm lạnh.
Lúc Văn Tùng đã thở không ra hơi, trên đầu tỏa ra nhiệt khí nhàn nhạt thì leo lên đến lầu bốn, qua một góc cua, xuyên qua lớp của thủy tinh nho nhỏ, cậu thấy được Mạnh Vũ Phàm.
Mạnh Vũ Phàm đang luyện bản 《 Carl Czerny op. 365》, không biết đã luyện đến lần thứ mấy, nhìn ngón tay điều khiển những âm điệu phức tạp, giai điệu vừa rộn ràng lại bi thương.
Văn Tùng không chút suy nghĩ, đẩy cửa bước vào. Ánh tà dương bao trùm lên Mạnh Vũ Phàm hiện lên nửa gương mặt ưu thương mà mỹ lệ, Văn Tùng từ phía sau ôm lấy Mạnh Vũ Phàm, Ngón tay Mạnh Vũ Phàm đang bay lượn trên những phím đàn đen trắng bỗng ngừng lại, cậu không thích thân cận cùng người khác, nhưng ngoài ý muốn lại tiếp nhận cái loại xúc động im lặng này của Văn Tùng.
“Có muốn hay không đi ngắm biển?” Thẳng đến khi Mạnh Vũ Phàm mở miệng, Văn Tùng mới nhận ra động tác của mình quá mức xúc động và mập mờ, nào có ai tùy tiện mà ôm lấy thắt lưng của người khác?! Phảng phất như lời xin lỗi, Văn Tùng không chút nghĩ ngợi gật đầu đáp ứng, cậu hiện tại chỉ muốn bên cạnh Mạnh Vũ Phàm, mặc kệ cậu ấy đang không vui.
Ngoài biển thủy triều đang lên, sắc trời cũng có chút không rõ. Ở phương Bắc, mùa đông gió thổi trên biển, người bình thường cũng không chịu được, Văn Tùng hai hàm răng đã bắt đầu va vào nhau, Mạnh Vũ Phàm lấy áo khoác vắt trên cánh tay đưa cho cậu, Văn Tùng nghi hoặc không biết Mạnh Vũ Phàm lấy từ đâu ra, ngẩng đầu nhìn một cái.
” Treo ở trong phòng đánh đàn, tiện thể nên cầm theo.”
“Cảm ơn!” Thấy Văn Tùng dùng tay biểu đạt, Mạnh Vũ Phàm không có biểu tình gì.
“Cảm ơn hoa của cậu, còn có cái áo này.” Văn Tùng cho là Mạnh Vũ Phàm vừa rồi có chút xúc động, liền bày ra một bộ mặt tươi cười.
Mạnh Vũ Phàm xoay mặt ra chỗ khác, hướng về biển rộng, gió lạnh mãnh liệt tấp vào mặt, khiến toàn bộ khuôn mặt thiếu niên sáng sủa của Mạnh Vũ Phàm bại lộ. Văn Tùng như nghĩ đến cái gì, kéo cậu ta một cái,”Cẩn thận bị cảm.” Mạnh Vũ Phàm thân thể cứng ngắc, nửa ngày mới cất tiếng:” Cảm ơn”. Văn Tùng nhìn khóe mắt Mạnh Vũ Phàm lóe lên lệ quang, lo lắng không dám làm thêm động tác gì.
“Mẹ tôi không thích tôi mùa đông chạy ra biển chơi dễ bị trúng gió.” Văn Tùng cúi đầu, luống cuống tay chân cởi xuống mũ và áo khoác, đưa cho Mạnh Vũ Phàm. Dưới cái mũ màu xanh đậm là khuôn mặt tái nhợt của Mạnh Vũ Phàm, che dấu một tia yếu đuối.” Mùa hè năm ngoái, bà ấy đã mất. Chính là ở trận nổ kia.” Văn Tùng nghe giọng nói khàn khàn của Mạnh Vũ Phàm, vẫn không đáp lại, cậu cảm giác hiện tại ngoại trừ lắng nghe, bất cứ điều gì cũng không làm được.” Xin lỗi, tôi nói chuyện có chút kỳ quái. Bất quá, vẫn là cảm ơn cậu.” Mạnh Vũ Phàm hướng Văn Tùng mỉm cười, Văn Tùng thoáng cái như trút được gắng nặng, cũng hướng Mạnh Vũ Phàm cười cười, sau đó chậm rãi cùng nhau đi dọc bãi biển.
Văn Tùng vẫn thủy chung cách Mạnh Vũ Phàm hai bước chân, xa xa nhìn lại, bọn họ rất thân mật, nhưng lại gần, sẽ phát hiện một tầng ngăn cách. Mạnh Vũ Phàm dần dần thả chậm cước bộ, quay đầu lại nhìn Văn Tùng. Văn Tùng lại một lần nữa không tự chủ được bước chân, bất giác tới gần Mạnh Vũ Phàm.
Nhẹ nhàng nắm lấy một góc ở tay áo Mạnh Vũ Phàm,” Cuộc thi dự định như thế nào, vừa rồi nghe cậu đàn rất khá.” Văn Tùng bởi vì không mang bao tay nên ngón tay bị đông lạnh có chút cứng ngắc, biểu thị có chút không rõ. Mạnh Vũ Phàm gật gật đầu tỏ vẻ nhìn đã hiểu,” Biết đâu được.” Câu trả lời lập lờ, khiến Văn Tùng bất đắc dĩ cười cười.
” Cậu không cảm thấy kỳ quái khi tôi hiểu ngôn ngữ bằng tay à?!”
Văn Tùng triệt để bối rối, cậu đã sớm tò mò muốn chết rồi, nhưng chính là không dám hỏi, nghe được Mạnh Vũ Phàm nói như vậy, liền hung hăng gật đầu.” Tôi lúc nhỏ bị nói ngọng.” Câu kế tiếp Mạnh Vũ Phàm không nói, nhưng cậu khẳng định Văn Tùng hiểu được. Văn Tùng cúi đầu, trong đầu loạn thành một đoàn, trái tim như muốn nhảy lên mãnh liệt lại như muốn ngừng đập.
Cầm tay của Mạnh Vũ Phàm, ngoài ý muốn là có chút độ ấm, Văn Tùng lấy tay dán lấy lòng bàn tay Mạnh Vũ Phàm, hai tay đan lại với nhau. Thời gian dường như dừng lại, Văn Tùng không rõ mà trân trọng khoảnh khắc này.
Mùng sáu, học sinh cấp ba bắt đầu đi học, ngoại trừ ban nghệ thuật, các phòng khác đều khóa cửa bỏ không.
Còn không đến một tháng sẽ bắt đầu thi, Điền Dã có vẻ nôn nóng, nói chuyện có chút cáu kỉnh, mỗi lần đều khiến Tề Tiểu Mạn tức muốn khóc. Thầy Cao cái gì cũng chưa nói, chỉ vỗ vỗ bả vai Điền Dã. Tại thời điểm hỗn loạn này Văn Tùng sẽ tìm đến một nơi yên tĩnh, chứng kiến từng bông tuyết rơi ngoài cửa sổ, Văn Tùng không tự giác mà hỏi: Thời điểm này, Mạnh Vũ Phàm đang làm gì?
Trong khoảng thời gian này, sinh viên đều bề bộn trong việc lựa chọn trường học, sau đó lại đổ xô tới các trường ở các tỉnh thành khác nhau. Văn Tùng không muốn chỉ thi mỗi trong tỉnh, cậu muốn đến nhìn xem các trường học ở chỗ khác, may mắn là nó cũng không đến nỗi xa quá nửa vòng Tung Quốc, vì vậy Văn Tùng nhất quyết cự tuyện yêu cầu cùng đi của cha mẹ, mẹ Văn đang muốn tạo áp lực nhưng lại thấy ánh mắt cùng câu nói cứng rắn của cha Văn ” Con của chúng ta sẽ tốt a ” bức cho mẹ Văn phải ngậm ngùi.
Văn Tùng kỳ thật rất muốn đi tìm Mạnh Vũ Phàm, nhưng cậu lại chờ mong tại một tòa thành thị cùng cậu ấy ngẫu nhiên gặp mặt.